Đấu Thần

Chương 103




Đả tự: Sided Lovettt

***

Đối diện với sự thay đổi đột ngột này, Lý Dật dường như không cảm thấy gì, dưới ánh mặt hiểm độc của nữ nhân kia, hắn thò tay ra gõ nhẹ lên bàn, một lúc sau thì một miếng ngọc khẽ rơi xuống.

- Tuy trên người ta không nhiều tiền như vậy, nhưng với con mắt nhìn của tiểu thư, ta nghĩ tiểu thư biết cái này dùng thế nào, cũng biết giá trị của nó ra sao đúng không?

Lý Dật nửa cười nửa không.

Không khí xung quanh trở nên dễ chịu hơn, nữ tử cẩn thận cầm miếng ngọc lên, quan sát kỹ một hồi rồi nói:

- Nếu ta không nhầm thì đây là tín vật của Diệp Gia, một trong tứ đại gia tộc Đế Đô. Dựa vào vật này có thể lấy ra một trăm vạn kim tệ ở bất cứ sản nghiệp nào của Diệp Gia...

Lý Dật vỗ tay:

- Đúng là có con mắt nhìn. Nếu ngươi đã biết giá trị của nó thì chắc cũng biết thế này đại diện cho một trăm vạn kim tệ, cũng không có vấn đề gì chứ?

Nữ nhân gật đầu:

- Đương nhiên rồi!

- Vậy thì tại hạ xin cáo từ!

Lý Dật cười nhạt, không khách khí cất luôn mấy cái lọ đan dược vào chiếc nhẫn Dung giới, cung tay rồi quay người định đi.

- Ha ha, vị tiên sinh đây xin hãy đợi một lát...

Thấy Lý Dật muốn bỏ đi, nữ nhân đột nhiên tiến ra chặn trước mặt, khẽ cười:

- Hôm nay tiên sinh ở Nạp Gia Trấn này chắc chắn là có một không hai. Trường chủ của bọn ta rất hứng thú với tiên sinh, nếu không ngại thì tiên sinh hãy ở lại nói chuyện với Trường chủ bọn ta mấy câu!

Lý Dật lắc đầu:

- Thôi, ta còn chuyện khác cần làm, sau này cũng không biết có đến Nạp Gia Trấn này nữa không. Dù có gặp quý Trường chủ thì sao chứ? Vì thế tại hạ xin cáo từ!

Nói rồi Lý Dật bước lên trước, bóng hình vừa lay động một chút đã đi ra tận cửa lớn.

Trong phòng, thấy bóng của Lý Dật dần biến mất, nữ tử bất giác chau mày, cô ta khẽ gõ ngón tay lên bàn, rồi thở dài.

- Sao, Yến Nhi, có nhìn ra được thân phận hắn là gì không?

Bỗng một giọng nói thanh nhã vang lên từ trong phòng. Nữ tử giật mình quay đầu lại thì thấy tại chỗ ngồi của Lý Dật là một nữ tử mặc chiếc váy dài đứng trên đó, ánh mắt hơi kỳ lạ nhìn vào chỗ hắn vừa ngồi.

Nữ tử đó chỉ là đứng tùy ý ở đó, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không có người nào nghĩ lại có người đứng ở đó.

Sự xuất hiện của cô ta khiến Yến Nhi vội vã cúi người:

- Trường chủ... tạm thời ta vẫn chưa nhìn ra thân phận của người đó. Nhưng có thể lấy được tín vật của Diệp Gia thì ta nghĩ hắn chắc có quan hệ với Diệp Gia.

Nữ nhân được gọi là Trường chủ kia quay người lại, lúc này người ta mới nhìn rõ được gương mặt của cô ta. Rất bình thường, thuộc loại đứng giữa một đám người thì người khác không thể nhớ. Nhưng khí chất thì vô cùng cao nhã, cùng với dung mạo bình thường của mình tạo nên một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.

- Diệp Gia sao?

Nữ tử này cầm lấy miếng ngọc trên bàn quan sát rồi mới nói:

- Thứ này không phải là giả, nhưng gần đây Diệp Gia có hoạt động gì gần đây không? Phạm vi thể lực của chúng hình như vẫn chưa vươn tới đây?!

Yến Nhi nghĩ ngợi một lúc mới cau mày:

- Những ngày này, ở Vạn Triều Thành có tin là Đại Thiếu gia Diệp Thanh Mã của Diệp Gia bị sát hại ở Vạn Diệp Thành... Trường chủ, người nói xem sự xuất hiện của người này có liên quan gì đến chuyện đó không?

Nhăn mày lúc lâu, Trường chủ ừm một tiếng, rồi lạnh lùng nói:

- Dù hắn có quan hệ gì với Diệp Gia, nhưng kẻ bí ẩn không lộ danh tính như thế chắc là có điều gì giấu diếm. Chưa biết chừng lúc nào đó hắn sẽ khiến ta thiệt hại lớn... Vì thế hãy phái người đi kiểm tra rõ về con người này, nếu tiện thì xử lý hắn luôn nhớ lấy lại thứ kia về... Thứ đó rơi vào tay Phụng Nương Tử hay Thiết Sự thì thôi, chúng ta đã sắp xếp người bên cạnh chúng chỉ cần xác định bên trong là thứ gì lập tức có thể lấy về. Nhưng nếu chẳng may rơi vào tay tiều tử nào đó không biết ở đâu ra thì khó khăn đấy!

- Vâng!

Yến Nhi vội đáp lời.

- Còn nữa, sai người đi những thành thị lớn gần đây lấy tiền đi. Đề an toàn, sai mấy gương mặt mới đi!

Trường chủ nói:

- Tiền này nhất định phải đưa đến tay người đó an toàn, nếu không chúng ta cũng rắc rối đây... Chỉ cần chỗ hắc y tiểu tử đó cần thì ta sẽ đích thân ra tay. Nói chung giờ ngươi sai người theo dõi hắn, điều tra kỹ đi đã!

Nói rồi Trường chủ đứng dậy, ánh mắt chuyển sang chỗ miếng ngọc, cười lạnh rồi bóng hình lóe lên một cái biến mất.

Khi Trường chủ biến mất rồi Yến Nhi mới thở ra, khẽ vỗ tay:

- Người đầu!

...

Sau khi rời khỏi chỗ bán đấu giá, dưới ánh mắt kỳ lạ của các Dong binh, Lý Dật từ tốn bước đi trên đường, trên người phát ra một luồng khí tức khiến người khác không dám lại gần.

Lúc này coi như hắn cũng nổi tiếng rồi, dù gì trong Nạp Gia Trấn này, có thể mua thứ đó với cái giá đấy cũng chẳng có mấy người.

Giờ gần như tất cả mọi người đều đã biết trên người hắc y nhân này không những có Đấu Thần Tàn Ngọc mà có lẽ còn là một con dê béo tốt, cũng không biết đã có bao nhiêu người có ý đồ với hắn.

Lý Dật nhẩm tính, nếu không phải ở Nạp Gia Trấn này có quy tắc không được động thủ thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi.

- Tính nhầm rồi!

Lý Dật thầm thở dài:

- Biết sớm thì để Phụng Nương Tử kia lấy, rồi nửa đêm ta đi cướp. Giờ không biết có bao nhiêu người nhắm vào mình nữa. Xem ra ngày mai phải tìm một Dong binh đoàn mà trà trộn vào. Nhưng mà đâu có dễ thế!

Xà Tôn Giả thản nhiên:

- Cái thứ này đương nhiên cất trên người là thỏa đáng nhất, chẳng lẽ ngươi lại sợ những Dong binh đi theo người kia sao?

Lý Dật chau mày:

- Nói thật, ta không sợ lắm, chỉ là người nhiều quá cũng phiền. Nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của ta thì không hay...

Trong lúc nói, Lý Dật bỗng nhiên dừng lại một chút rồi lại chậm rãi bước đi, hắn cười nhạt:

- Xem ra đã có cao thủ theo ta rồi, nếu ta đoán không nhầm thì chắc là người của chỗ bán đấu giá.

- Ha ha ha, thế mà ngươi cũng đoán được sao?

Xà Tôn Giả cười:

- Chúng phải người theo dõi ngươi cũng là bình thường thôi. Dù sao Đấu Thần Tàn Ngọc cũng chẳng có mấy kẻ tình nguyện giao ra. Giờ chỉ là chúng chưa rõ thân phận của ngươi, nếu không thì đã có người đến cướp rồi...

- Thể giờ chúng ta làm thế nào?

- Tìm một chỗ nghỉ ngơi, rồi mai tùy cơ ứng biến!

Xà Tôn Giả cười.

- Ngày mai? Cũng phải có người đồng ý đợi đến mai chứ!

Lý Dật cười nhạt, rồi kéo một Dong binh bên đường lại hỏi chuyện, một lúc sau hắn đi về phía một nhà nghỉ sang trọng nhất Nạp Gia Trấn.

Dù gì bây giờ cũng có rất nhiều người nhắm vào hắn, muốn ẩn dật một chút cũng không được.

Chọn một phòng tốt nhất, Lý Dật ngồi khoanh chân tu luyện trên giường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trong thời gian tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi Lý Dật ra một hơi dài, Lý Dật nhận thấy đã nửa đêm rồi. Bốn bề tĩnh lặng, không có một ánh đèn, nhưng dường như trong phòng có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Cảm giác này khiến Lý Dật không thoải mái, hắn đứng dậy, tiến ra cửa sổ quan sát rồi cười:

- Nửa đêm rồi, bọn chúng không biết mệt sao?

Xà Tôn Giả xuất hiện ở bên cạnh, bình thản:

- Ngươi có thể an tâm nghỉ ngơi, nhưng bọn chúng thì sợ ngươi đột ngột chạy mất... Tiểu tử, giờ ngươi chính là một miếng thịt thối, những con ruồi đó không nhằm vào ngươi được sao?

Lý Dật cười khổ, hình dung này đúng là xác đáng nhưng mà...

Nghĩ đến đây hắn khẽ lắc đầu:

- Hay là chúng ta ở đây nghiên cứu thứ này xem bên trong có gì. Nếu là đồ bỏ đi thì đưa nó cho bọn chúng!

Xà Tôn Giả lắc đầu:

- Không được, Đấu Thần Tàn Ngọc này là đồ bỏ thì thôi, nếu là đồ tốt thì chắc chắn sẽ có hiện tượng lạ. Đến lúc đó càng làm tăng quyết tâm cướp nó của bọn chúng!

- Thế ý ngươi là...

Xà Tôn Giả cười:

- Nếu ta tính không nhầm thì giờ ngươi có hai con đường.

Lý Dật chau mày:

- Là gì?

Xà Tôn Giả nói:

- Thứ nhất chính là tìm cơ hội chạy trốn. Với bản lĩnh của ngươi muốn chạy thì đám ngoài kia chắc chẳng có mấy kẻ đuổi được. Thứ hai là giết hết đám ngoài kia. Như thế thì những Dong binh đoàn kia cũng thông minh được một chút. ngươi chọn đường nào?

Lý Dật khẽ cười:

- Đúng là nói thừa. Nếu muốn chạy thì ta chạy từ lâu rồi, đâu phải ở đây... Dù sao thì tu luyện gần đây khó tránh cảm thấy vô vị, vậy thì tối nay ta luyện với bọn không biết sống chết kia vậy...

Dứt lời, Lý Dật tiến lại mở cửa sổ, khẽ lật người chui qua, hạ xuống trần nhà.

Cùng với sự xuất hiện của hắn, không khí bốn bề bỗng chốc thay đổi, từng hành động của hắn dường như cũng đem lại vô số biến hóa.

Ánh mắt Lý Dật không dừng lại ở những bóng người ẩn hiện kia, hắn chỉ chọn một hướng, thân người khẽ động là lao đến phía đó rồi.

- Con dê béo muốn chạy!

- Chặn hắn lại! Mau chặn hắn lại!

- Cút! Chỗ này là Dong binh đoàn của bọn ta phát hiện ra trước, cút ra!

Cùng với sự rời đi của Lý Dật, các loại tiếng bắt đầu vang lên.

Lý Dật quay lại nhìn, thầm nghĩ: một đám ô hợp thì làm được chuyện gì?

Đúng lúc ấy, Lý Dật bỗng có cảm giác lành lạnh mơ hồ, tiếng Xà Tôn Giả kêu lên kinh ngạc:

- Cẩn thận, kẻ đang đến ít nhất cũng là Đấu Sư!

Lý Dật không kịp nói lại Xà Tôn Giả, hắn nhanh chóng di chuyển sang bên trái nửa bước với tốc độ cực nhanh. Cùng lúc đó, một đạo đấu khí bắn ra từ tay hắn bao trùm lấy phía sau.

May mà gần đây hắn được Xà Tôn Giả chỉ dẫn, thực lực tăng lên không ít. Thứ ánh sáng sau lưng khi va chạm với đấu khí hắn đã đột ngột bật ngược lại rơi xuống phía dưới.

- Rầm

Lý Dật rơi xuống đất, đối phó thành công với sự tấn công chí mạng này, hắn định thở phào thì đột ngột cảm thấy lạnh sống lưng.

Lần này Lý Dật không thể tránh được, vào thời khắc cảm thấy sát khí ở sau lưng, đấu khí đã dâng trào lên bàn tay hắn.

- Toái Cốt Chưởng!

- Keng!!

Một âm thanh kỳ lạ vang lên, Lý Dật cảm thấy mình đã đập phải thứ gì còn cứng hơn cả sắt thép. Hắn khẽ run lên, cảm nhận được đấu khí mãnh liệt của đối phương liền thuận thế hóa ra Hồi Phong Chưởng

Lý Dật bay về phía trước một đoạn xa. Sau khi quay người vài lần trên không trung, hắn từ từ hạ xuống đất, bật cười lớn:

- Bản lĩnh lắm! Thủ đoạn lắm!