Danh Môn

Chương 562: Toái Diệp phong vân (16)c




Cả đội lạc đà rầm rộ đi về phía tòa bảo thành kia. Rất nhanh, bọn họ đã có mặt trên thương đạo. Ở phía trước mặt họ có mấy cây gỗ to chắn ngang đường đi. Sau khi giao nộp tiền thuế thì chướng ngại vật này mới được mở ra. Ở sườn dốc bên cạnh thương đạo, có rất nhiều binh lính đang đứng. Bọn chúng giống như những con sói đói bụng đứng trong đám tuyết, ánh mắt của tên nào tên nấy cũng đều toát ra sự tham lam, thèm thuồng nhìn những lô hàng hóa được chất nặng trên lưng lạc đà.

Đồn trú ở nơi này là một trung đội binh lính tương đương với một trăm quân. Do một tên Dát Y Đức( đây là một chức quan, nó tương đương với chức Hiệu Úy của Đại Đường) suất lĩnh. Trung đội binh lính này cũng không phải là quân Đại Thực chính quy mà là quân đội riêng của gia tộc Tát Man. Bọn này phần lớn là lính đánh thuê Đột Quyết, nổi tiếng là những kẻ phẩm hạnh bất lương ở hai bên con sôn Chân Châu hà. Cái tên Dát y Đức này là một tên Đột Quyết, tuổi chừng ngoài bốn mươi. Vóc người hắn mập mạp, ánh mắt âm hiểm. Hắn cũng đứng ở trên sườn dốc đó lóe ánh mắt tham lam nhìn thương đội Túc Đặc này, cái thương đội mà hai ngày trước đã từng quá cảnh qua đây. Trong mắt hắn đây là những con dê béo để hắn xà xẻo. Lần trước, là vì ban ngày ban mặt cho nên hắn chỉ vòi vĩnh một ít tiền rồi cho thương đội đi qua, chứ không dám mạo hiểm cướp bóc cho dù miếng mồi quá ngon như vậy, cho nên hai ngày hôm nay hắn cứ bứt rứt hối hận mãi. Vậy mà không ngờ ông trời lại thương hắn, để cho cái thương đội này quay trở lại, hơn nữa lại đến vào buổi tối nữa chứ. Đây có khác nào là ý trời cho hắn vụ làm ăn tốt. Tên Dát Y Đức này vui mừng kích động đến nỗi chân muốn phát run cả lên.

Người thương nhân đầu lĩnh đem hóa đơn kê khai hàng hóa đến trình báo và giao nộp tiền thuế cho tên lính: “ Tổng số hàng hóa của chúng tội trị giá một vạn dinar, xin được các ngài xem qua”

Tên lính kia liền mang tờ kê khai trình lên cho đầu lĩnh Dát Y Đức. Bản tên Dát Y Đức này cũng chẳng thèm ngó qua, hắn vung tay lên nói: “ Đồng ý nộp một ngàn dinar”

Tên Dát Y Đức này đã có chủ ý từ trước.Bởi vì nơi này căn bản không tiện cho việc động thủ, cướp bóc. Hắn sẽ chờ cho thương đội này đi qua khe núi kia đã. Nơi ấy hoang vu kín đáo rất thuận tiện để bọn chúng động thủ. Cho dù là chuyện này có bị phát hiện đi nữa thì bọn chúng cũng dễ đổ thừa cho thổ phỉ hoặc là sói hoang tấn công.

Người thương nhân Túc Đặc kia hì hục mở cái mở một cái rương nhỏ trông có vẻ khá nặng. Cái hộp mở ra bên trong nó chứa đầy tiền vàng tươi rói, dễ có đến cả mấy ngàn dinar chứ chẳng ít đâu. Ở trên sườn dốc, bọn binh lính dĩ nhiên là cũng nhìn thấy, và tên nào cũng nhìn cái cái rương tiền vàng với con mắt tham lam, nuốt nước miếng thèm thuồng. Người thương nhân kia vừa ôm lấy chiếc rương nặng ấy, vừa thúc dục cho lạc đà đi lại đếm đếm chuẩn bị lấy một ngàn dinar. Và có lẽ là do lạc đà đi nhanh mà đường thì lại gập ghềnh, cho nên bất ngờ “ rầm” một tiếng. Chiếc rương trên tay người thương nhân kia rơi, và bị lật nghiêng xuống mặt đất. Thế là cả mấy ngàn dinar bị văng vãi, và ánh kim quang lấp lánh ở khắp mọi nơi. Tất cả binh lính khi đó đều trố mắt ra nhìn, nhìn tới mức ngây cả người.

“ Tiền của ta. Trời ơi” Người thương nhân Túc Đặc thấy chiếc rương tiền của mình rơi xuống không khỏi kêu lên đầy đau khổ. Ông ta tung mình nhảy xuống đất. Một tên sĩ quan bỗng nhiên cũng phản ứng như điện chớp, hét lớn: “ Chờ chút đã”

Hắn cũng hét lên đầy kích động như người thương nhân Túc Đặc kia. Nhưng sau tiếng hét là nụ cười đầy âm hiểm: “ Để chúng ta giúp ngươi nhặt lại tiền cho” . Rồi hắn vung tay lên: “ Các huynh đệ chúng ta mau giúp hắn nhặt tiền đi”

Gần trăm tên lính đứng ở trên sườn dốc từ nãy đến giờ, nhìn cái rương đầy tiền như thế nên mạch máu của tên nào tên nấy đều căng phồng. Và bây giờ trông chúng chẳng khác nào những con sói đói vồ mồi. Tất cả bọn chúng đều từ trên sườn dốc mà nhảy xuống, tranh nhau thu nhặt tiền vàng trên mặt đất. Lúc này, lại có thêm mười mấy tên lính khác từ trong thành chạy ra. Bọn chúng ngửi thấy mùi tiền cũng giống như bầy sói ngửi thấy mùi máu tanh, hùng hổ xông ra. Lại có thêm mấy tên nữa gia nhập vào cuộc chiến tranh đoạt kim tiền này.

Tên sĩ quan lúc nãy cười ha hả, cao giọng nói: “ Các huynh đệ hãy cẩn thận một chút, đừng để cho tiền vàng rơi vào hang chuột đấy nhé” .

Người thương nhân Túc Đặc kia nhìn số kim tiền của mình đang bị lũ lang sói kia xâu xé mà đau lòng, nhưng đồng thời ông ta cũng từ từ lui về phía sau. Nhận thấy cơ hội đã tới Thi Dương nhỏ tiếng phát lệnh tấn công. Đường quân lập tức lấy cung nỏ, lắp tên sẵn sàng, nhanh chóng tạo thế bao vây mà tiến lên.

Tên sĩ quan to mồm nãy giờ chính là tên đầu tiên phát hiện có sự khác thường ở đây. Hắn bất ngờ, há mồm trợn mắt khi thấy tên nỏ xuất hiện trong tay của những người thương nhân Túc Đặc này. Hắn quát to lên một tiếng báo hiệu cho đồng bọn, rồi lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng tay của Thi Dương đã nhấc, “ vút” một mũi tên đã lao đi. Mũi tên ấy nhanh, mạnh vô cùng cắm thẳng vào bắp đùi của tên sĩ quan đó. Hắn kêu thảm một tiếng, rồi nhanh như chớp lăn mình xuống sườn dốc. Mũi tên của Thi Dương vừa rồi chính là mũi tên ra lệnh, và sau mũi tên của hắn Đường quân lập tức đồng loạt xuất thủ. Mấy trăm mũi tên rào rào bắn về phía cái đám địch nhân đang say mê thu lượm tiền tài kia. Nhất thời những tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp tứ phía. Sau loạt tên đầu tiên, hơn mười địch nhân đã trúng tên ngã xuống, những tên còn lại hoặc là đầu hàng, hoặc là lảo đảo chạy trốn tản mác ra bốn xung quanh. Nhưng tất cả đường trốn chạy của chúng đều đã bị chặn cả. Đường quân hạ thủ không chút lưu tình, tất cả những tên có ý đồ chạy trốn đều bị bắn chết ngay.

Đang trong lúc này, từ trong bảo thành vang lên những tiếng chuông dồn dập, rồi một cột lửa ngùn ngụt bốc thẳng lên trời. Đây chính là tín hiệu cấp báo nguy hiểm mà binh lính trong bảo thành truyền đi cho phong hỏa đài trên đỉnh núi. Nhưng cái phong hỏa đài kia như câm lặng, không có nửa điểm hồi đáp lại.

Thi Dương phấn khích cười ha hả. Hắn từ trên lạc đà tung mình nhả xuống, rút đao đi thẳng về phía tên sĩ quan kia. Tên sĩ quan ấy đang liều mạng lổm ngồm bò về phía trước. Nhưng dường như có cái gì sắc lạnh đang kề ngay trên cái cổ của hắn. Hắn từ từ quay đầu nhìn lại. Trước mắt hắn là một thanh hoành đao Đại Đường sắc bén. Lưỡi đao phát ra ánh hàn quang ghê người. Hắn sợ hãi, không chút phản ứng gì, chỉ cảm thấy đũng quân của mình nóng nóng, hắn bị dọa cho đến sắp phát khóc lên rồi.

“ Mau khai báo tất cả những gì ta hỏi thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng”

Kỵ binh Đường quân không quản thời tiết khắc nghiệt, quất ngựa chạy thật nhanh trong màn tuyết trắng. Bọn họ đi vòng qua Khát Tắc thành, thẳng tiến tới Chân Châu hà. Đại Thực quân trú đóng ở Bạt Hãn Na có cả thảy là một vạn quân Hô La San. Mấy ngày trước đây bảy ngàn quân đã được huy động để áp tải mấy trăm chiếc máy ném đá tới Toái Diệp , vì thế số quân Đại Thực còn ở đây là ba ngàn người. Bọn chúng trú đóng tại phía đông của Khát Tắc thành, cách thành này mười dặm. Và hiện tại toàn bộ Bạt Hãn Na đều do quân đi của Tát Man gia tộc khống chế. Chúng phần lớn trú đóng trong Khát Tắc thành, mà quân đội của Đại Thực cũng tập trung ngay ở phụ cận của tòa thành này. Từ đó mà dẫn tới việc trống rỗng phòng thủ ở bên bờ sông Chân Châu hà.

Đường quân một đường thẳng tiến nhanh như chớp giật, bọn họ vòng qua “ làm thịt” tất cả các đồn biên phòng của địch quân trên lộ tuyến của mình. Và hai ngay sau bọn họ đã tới được sông Chân Châu hà. Hai tháng trước đây, ở con sông này các đội tàu thuyền tập trung nhiều như mây, người đông như kiến cỏ. Nhưng đến giờ phút này, con sông Chân Châu hà không còn sự tấp nập, bận rộn như thế nữa. Mặt sông đã bị băng kết, mấy trăm chiếc thuyền lớn đành đỗ lại trên bến. Bến thuyền này cách Khát Tắc thành chừng một trăm dặm. Trong những ngày mùa đông này, trông nó hoang vắng cô liêu vô cùng. Bề ngoài thì như thế những thực chất ở nay bên cạnh bên thuyền này là một cái kho hàng rất lớn. Bên trong đó là trên trăm vạn thạch lương thực, cùng các loại vật tư quân sự. Vào những thời gian được định sẵn của mỗi tháng, từ cái kho này lương thực và vật tư lại được chuyển cho Toái Diệp. Ban đầu ở đây có hai vạn quân canh gác, phòng về. Nhưng vừa rồi 1500 quân đã được điều đi vận chuyển năm trăm chiếc máy ném đá hạng nặng cho chiến trường Toái Diệp, nên hiện tại canh giữ nơi này chỉ có năm trăm quân.

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, cả không gian như chìm trong một màn mưa tuyết. Từ khi bước vào mùa đông tới nay, đây là trận mưa tuyết thứ hai mà Chân Châu hà phải đón nhận. Và rồi màn đêm buông xuống, cửa lớn của kho hàng kia đã đóng lại. Tất cả binh lính làm nhiệm vụ canh gác nơi này đều đã trốn vào trong tránh rét, chỉ còn có hai tên lính trinh sát đang đi đi lại lại trên tháp cao để quan sát tình hình. Gió bắc thổi ù ù, khiến cho những bông tuyết trên mặt đất bị cuốn lên một chút rồi lại hạ xuống, chỉ còn tiếng gió rít, gào thét trong đêm. Cách kho hàng đó chừng ba dặm, Đường quân đã chuẩn bị những khâu cuối cùng cho một cuộc tập kích: những chiến mã bị thương hay ốm yếu đều được loạt ra, chiến đao đã tuốt khỏi vỏ, tên nỏ đã lên dây, tinh thần chiến đấu của mọi người đều đang rất cao.