Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 89




Buổi dạy tâm lý của hầu tước Auston có vẻ rất hữu hiệu, nhưng thủ đoạn thẩm vấn của y thì hơi thua kém. Tất cả mọi người có thể thấy, lúc Ryan ra khỏi phòng, ngoại trừ trán mướt mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt, tất cả đều rất bình thường, hai gò má của hắn còn thoáng ửng đỏ, trông như bị dọa thôi.

So với đám học viên mặt mũi bầm dập hay nhe răng nhếch miệng xung quanh, Lộc Minh Trạch vẫn tốt chán. Auston đưa tay khẽ ôm thắt lưng Lộc Minh Trạch, vỗ vỗ lưng hắn: "Ryan, không có bóng ma tâm lý đấy chứ."

Gương mặt Lộc Minh Trạch mang nét uể oải, hắn gần như muốn ngáp một cái: "Không có..."

Hắn liếc Auston: "Cảm ơn huấn luyện viên ạ."

Auston rút tay đi, mỉm cười nói: "Bảo vệ các em là chức trách của tôi."

Lộc Minh Trạch suýt nổi da gà da vịt cả người — Tên khốn này bóp mông hắn!

Auston thấy Lộc Minh Trạch "Vèo" một cái bỏ chạy ra ngoài, không kiềm được mà nhếch khóe miệng, sau đó bảo robot trợ lý thu vòng tay của tất cả học viên lại, đồng thời tuyên bố tan học.

Steven bị đánh đến rách khóe miệng, mắt sưng nhẹ, Lộc Minh Trạch nhìn Gavin, thấy mặt anh ta cũng không hơn, xanh đỏ trắng đen, hệt như bảng pha màu.

Lộc Minh Trạch mặt xám xịt, ra tay ác độc như thế, chả nhẽ có thù hằn gì với nhau?

Steven mặt mày sưng vù hỏi Auston: "Huấn luyện viên, khi nào thì có điểm ạ?"

"Sẽ có trước kì thi cuối kỳ."

Auston mỉm cười nói xong, nhìn mặt cậu ta mà lắc đầu: "Mau đến chỗ quân y báo cáo đi."

Tan học, đám ba người Lộc Minh Trạch đỡ nhau về phòng ngủ, nhưng kỳ thực Steven và Gavin chẳng hề hấn gì, vết thương ngoài da cả. Hai người họ cùng lắm chỉ như học sinh cấp ba ẩu đả nhau, căn bản không thương gân động cốt, kẻ thương gân động cốt thật sự là Lộc Minh Trạch mới đúng...

Đấy có lẽ chính là sự khác biệt giữa tay hỏi cung già đời và người mới tập hỏi cung.

Steven ngáp một cái, nói: "Tôi không đi luyện tập nữa, tôi phải về ngủ. Tuy hầu tước đại nhân nói hai ngày này có thể ra ngoài nghỉ ngơi ăn uống, nhưng một khi bắt đầu thẩm vấn, căn bản không thể nào gián đoạn, một khi gián đoạn sẽ thành công cốc hết, ai lại bỏ điểm số để chạy đi ăn cơm chứ."

"Kết quả là ông vẫn không có được điểm của đặc vụ."

Steven giận Gavin ghê lắm, lập tức nhào tới: "Ông không giống vậy à?! Có ngon thử lại xem! Xem tôi có moi hết mật mã két sắt nhà ông không!"

Lộc Minh Trạch mặc kệ hai người họ, lúc này hắn chỉ muốn ngủ. Đây có lẽ là cái gọi là trạng thái hiền giả(1), Lộc Minh Trạch cảm thấy bản thân trong vòng nửa tháng có thể không khao khát dâm dục, mỗi ngày suy ngẫm quốc gia đại sự cũng tốt lắm.

Gavin rốt cuộc cũng phát hiện ra sự bất thường của Lộc Minh Trạch. Dù bình thường hắn không nói nhiều, nhưng sẽ không ỉu xìu như cọng bún thiu, tiu nghỉu như cà tím thấm sương(2) như ngày hôm nay. Xuất phát từ sự quan tâm anh vợ tương lai, Gavin liền lén lút đến gần hỏi: "Ryan, cậu làm sao vậy? Có phải khó chịu không?"

Lộc Minh Trạch liếc anh một cái, cúi đầu: "Sao cả ngày anh cứ cảm thấy tôi khó chịu vậy, tôi đang suy tư, không được à." Trước đó nhiều chuyện linh tinh xảy ra, cứ khiến Lộc Minh Trạch cảm thấy có một vài chi tiết nhỏ cần nắm bắt lại không nắm bắt được, có người nói ăn nhiều dễ no, yêu nhiều rồi cũng dễ giảm IQ gì đó à?

Gavin xòe tay: "Tôi tưởng đâu sau khi được huấn luyện viên đặc biệt phụ đạo tâm lý, cậu đột nhiên ý thức được bản thân tồn tại một số vấn đề — ví dụ như chuyên quyền độc đoán ngăn cấm tình yêu của một Beta trưởng thành là sai trái."

Lộc Minh Trạch dùng sức vỗ vào ót anh: "Gan to rồi! Ông mày còn chưa thừa nhận mày đâu! Có tin ông chia rẽ uyên ương đến cùng, cho em gái ông cắt đứt quan hệ luôn không."

Gavin đỡ gáy, lầm bầm: "Vì hạnh phúc cả đời của Mary, cậu nên làm cho cô ấy đến với tôi đi, thời nay người nhân phẩm tốt như tôi không nhiều đâu."

Steven ở một bên yên lặng nghe hồi lâu, cuối cùng cũng xem như hiểu rõ, câu đầu tiên tổng kết lại là: Gavin quen em gái Lộc Minh Trạch, nhưng Lộc Minh Trạch không đồng ý? Cậu ta sấn tới với vẻ mặt hóng hớt: "Em gái Ryan có phải đại mỹ nhân không vậy? Trông cậu ta thế này là biết em gái không đến nỗi nào rồi."

Gavin cười nói: "Đúng là đại mỹ nhân, hề hề hề."

"Ồ."

Lộc Minh Trạch trợn mắt bước đi, hắn tự nhủ, hiện tại chỉ là nể tình Mary mà khoan dung tên ngốc này thôi, sau này khẳng định sẽ có biện pháp ép họ chia tay. Steven càng muốn sáp đến, khoác vai Lộc Minh Trạch, cười hỏi: "Ryan, ông còn em gái khác không? Chỗ anh em cũng đang độc thân đây này."

"Không có!"

Lộc Minh Trạch dùng sức hất cánh tay cậu ta ra, sau đó nói giễu cợt: "Dù có cũng sẽ không giới thiệu cho ông, Gavin chí ít còn giữ mình trong sạch, ông suốt ngày chỉ muốn đi bar kiếm người đẹp, còn lâu tôi mới đẩy em gái mình vào hố lửa này."

Steven chép miệng: "Tôi đây không phải quý tộc độc thân sao, nếu có người yêu đáng yêu, khẳng định sẽ kiềm chế. Hơn nữa ông cho rằng Gavin..."

"Này! Ăn nói cẩn thận! Tôi không giống ông đâu nhá!" Lộc Minh Trạch hơi lơ đãng, gật lấy lệ, hắn ngáp một cái: "Nhưng tôi chả có đứa em gái nào nữa đâu, cứ cho là ông tốt, tôi cũng không thể giúp ông giải quyết vấn đề độc thân."

Hắn nói, đoạn đảo mắt, cười hì hì nhìn Steven: "Nhưng ông muốn cạnh tranh với Gavin cũng được, ai đối xử tốt với Mary, con bé khẳng định sẽ cùng người đó..."

Gavin nhào tới che miệng Lộc Minh Trạch: "Nhân phẩm của Steven tệ lắm! Ryan, cậu không nên đẩy Mary vào trong hố lửa!"

"..."

Lộc Minh Trạch tránh thoát khỏi hai tên ngốc ấy, bước nhanh về ký túc xá: "Tôi thật sự muốn về ngủ lắm rồi! Hai người tới chỗ quân y mau mau được không?"

Gavin thả Lộc Minh Trạch ra, Steven rơi lại đằng sau, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, Gavin lấy làm lạ thúc cậu ta: "Nhìn gì đó? Mới nãy còn nhao nhao đòi về ngủ. Tôi cảnh cáo ông nhá, đừng có tin lời Ryan nói, Mary là của tôi."

Steven hừ mũi: "Ai lại hứng thú với người chưa bao giờ gặp chứ, tôi đang suy nghĩ..."

Steven lấy tay khẽ sờ cằm, nhìn bóng lưng Lộc Minh Trạch đến líu lưỡi: "Bài kiểm tra đầu vào của Ryan... là Alpha hả?"

"Đương nhiên, ý ông là gì?"

Steven suy tư nói: "Vậy thì thật đáng tiếc. Theo kinh nghiệm của tôi, Ryan trái lại rất có mùi vị đó, ôi, người bạn cùng phòng này của chúng ta.... Cậu ta thật sự là Alpha sao? Sao tôi không ngửi thấy mùi của cậu ta nhỉ, nếu là ở trên giường..."

Gavin nghe miệng cậu ta buông lời bậy bạ, bắt chước Lộc Minh Trạch vỗ mạnh lên ót Steven: "Ông cẩn thận, đừng để Ryan nghe thấy, sưng mặt đấy."

Steven nhún vai theo sau: "Nói thế thôi, tôi đâu có thích Alpha."

Alpha sao mà thích Alpha được, nhưng nếu Ryan không phải Alpha, có thể cậu ta sẽ ra tay đấy.

Lộc Minh Trạch mặc hai người họ thì thầm đằng sau, nhanh chóng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai có tiết Thể Thuật(3), Lộc Minh Trạch lại bị trợ giáo thao luyện đến sống dở chết dở, vừa về ký túc xá đã ngã đầu ngủ khì, trong mơ cũng không an ổn, bỗng nhiên mơ đi đánh trận, rất nhiều người, rất nhiều thi thể, thi thể nằm ngổn ngang chất đống trên mặt đất cằn cỗi, và những người khác đang chạy trong mưa bom bão đạn. Trán Lộc Minh Trạch lấm tấm mồ hôi, như trở về kiếp trước...

Hắn được giao một nhiệm vụ đặc biệt, ôm súng vọt vào một con hẻm nhỏ, hẻm âm u, nồng nặc mùi hôi thối, Lộc Minh Trạch nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ quái lạ lùng, chính hắn cũng không rõ đấy là gì. Cảnh chợt đổi, Lộc Minh Trạch đang chạy trối chết, dưới chân xuất hiện một đống thi thể. Lộc Minh Trạch đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn không biết mình muốn chạy đi đâu, hắn vừa quay đầu lại, liền thấy có người trúng đạn, từ từ ngã xuống.

Lộc Minh Trạch không rõ người trúng đạn là ai, nhưng trong tiềm thức hắn cảm thấy đó là người mình quen biết, là bạn học sao? Hay là...

Lộc Minh Trạch nhanh chóng chạy ngược về, người kia hình như là Aus... Không, không phải Aus, Mary?!

Lộc Minh Trạch thình lình bật dậy khỏi giường, mồ hôi tuôn trên trán, trong một khoảnh khắc, hắn không thể thoát khỏi cơn ác mộng, hắn mê man ngồi bất động một hồi, bỗng xoay mình xuống giường. Rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra chỗ không đúng, dường như Auston từng đề cập đến, tổng thống cho phép y mang một đội binh đi, y không nói muốn mang đội binh nào, nhưng Lộc Minh Trạch mơ hồ cảm thấy chuyện này sẽ dính dáng đến Mary.

Lộc Minh Trạch lôi một chồng thư từ trong ngăn kéo, đọc kỹ bức thư mới nhất, xác thực tìm ra manh mối trong đó — "Rất mau thôi, em sẽ có cơ hội kiếm quân công."

Lộc Minh Trạch nắm chặt tờ giấy, hắn ngước mắt lên, đáy mắt thấp thoáng lửa giận. Theo như những ngày qua hắn sống tại chủ tinh, nơi này gần như chưa từng xảy ra sự kiện gì, chuyện lớn nhất là Uriel bị Auston kiện ra tòa án quân sự, Mary lại là binh sĩ mới nhập ngũ, xã hội thái bình thịnh vượng làm sao có cơ hội kiếm quân công?

Đội binh Auston mang theo lần này, liệu có Mary trong đó không?

Lộc Minh Trạch lập tức lao ra khỏi phòng, chân hắn mềm nhũn, có thể là ngủ quá lâu, lại chưa ăn cơm, song lúc này đâu lo được nhiều như vậy, Lộc Minh Trạch muốn tìm Gavin, muốn xem thử lá thư của anh, có lẽ trong đó Mary sẽ nhắc tới nhiều chuyện liên quan đến quân công hơn.

Steven cũng vừa tỉnh ngủ, thấy Lộc Minh Trạch đập cửa phòng Gavin như phát điên, gãi mái tóc rối bời, cau mày nói: "Ông làm gì thế? Có để cho người ta ngủ không hả."

"Gavin đi đâu rồi?"

Steven mê man lắc đầu: "Trước đó bọn tôi đến trị thương chỗ quân y, sau khi về thì không biết anh ta ở đâu rồi, ấy...hình như mấy ngày trước anh ta quen được một người bạn, đã cùng bạn đi dự thính diễn thuyết gì đó rồi, ông tìm anh ta làm gì?"

Lộc Minh Trạch thầm mắng một câu, trực tiếp giơ chân đạp cửa: "Tôi muốn tìm lá thư em gái tôi gửi cho anh ta! Má nó, khóa cửa đách gì, có thứ gì không thể xem à!"

Steven ở bên cạnh chớp mắt nhìn Lộc Minh Trạch cố tình gây sự, nhất thời không biết phản ứng ra sao: "Tôi nói này, Ryan... Ông rốt cuộc muốn làm gì vậy, thế này là hành vi của kẻ cướp đấy."

Lộc Minh Trạch đá văng cửa phòng Gavin, sau đó lục tung cả lên để tìm thư của Mary, trước kia hắn từng vào, biết Gavin sẽ để thư ở đâu. Quả nhiên, tìm được một xấp trong ngăn kéo, bọn họ thế mà giấu hắn giao du từ thời nảo thời nào.

Lộc Minh Trạch tìm lá thư mới nhất, bỏ qua những lời tâm tình buồn nôn, tìm xem Mary có nhắc tới chuyện binh nghiệp hay không. Khi Gavin còn trong quân đội vốn là cấp trên của con bé, nếu có điều động hành quân, Mary nhất định sẽ kể cho Gavin.

Steven thấy Lộc Minh Trạch xông vào thì do dự một chút, rồi lập tức chạy tới, chỉ có điều cậu ta lễ phép đợi ở cửa chứ không vào, đứng đó khoa tay nói: "Ryan, ông... ông đang làm gì vậy! Nhân lúc Gavin chưa về mau ra đây, tôi không muốn can ngăn cho hai người đâu."

Lộc Minh Trạch nào có để ý đến cậu ta, chăm chú lật tìm từng tờ một. Không đúng, tại sao Mary chẳng đề cập gì cả, bình thường họ chỉ nói lời yêu thương thôi sao, ngoại trừ tâm tình thì không nói tí ti nào về tương lai sao? Mối tình này có chỗ nào đáng tin không vậy!

"Đáng ghét... Gavin vô liêm sỉ này, muốn tìm anh ta lại không thấy đâu! Rốt cuộc khi nào anh ta mới về?"

Lộc Minh Trạch không tìm được thông tin, vứt phắt thư lên bàn, đằng đằng sát khí xông ra ngoài: "Bọn họ đi nghe diễn thuyết gì, tôi cũng đi."

Steven đứng im không nhúc nhích, phất tay nói: "Có vẻ như là hội thảo diễn thuyết tuyên truyền giải thi đấu quân giới, nếu đoạt giải có thể được cộng điểm, Gavin vì muốn tốt nghiệp sớm nên đi nghe."

Lộc Minh Trạch cau mày nói: "Vậy sao ông không đi?"

"Tôi đang ngủ! Ngủ đương nhiên quan trọng hơn thi đấu, hơn nữa con người tài hòa sáng chói như tôi căn bản không cần tham gia thi đấu gì hết nhá."

Lộc Minh Trạch rất lo rằng suy đoán của mình là thật, tim hắn nện bình bịch, nhỡ đâu Mary thật sự đi cùng Auston, vậy nên làm sao bây giờ? Hắn vốn không đồng ý Mary đi tham quân, lúc đầu cho rằng con bé chỉ rèn luyện thành thục trong quân ngũ, cũng miễn cưỡng cho đi, nhưng hiện tại biết đối phương rất có thể bị điều đi đánh trận bất cứ lúc nào, Lộc Minh Trạch lại bắt đầu lo lắng — đánh trận không phải trò trẻ con, đó là chết người, chết như cơm bữa.

Đặc biệt là Mary còn chẳng tham gia vào binh nghiệp cấp cao gì, ra trận chỉ có nước làm con cờ thí cho tiểu sĩ quan người ta.

Đúng rồi, chuyện quan trọng nhất là ngăn cản Mary rời khỏi chủ tinh, bên Gavin không cần để ý, trước tiên phải cản Mary lại.

Lộc Minh Trạch lập tức vòng về phòng mình, Steven không hiểu trong đầu hắn đang nghĩ gì, thấy Lộc Minh Trạch chạy ngược chạy xuôi, chỉ có thể diễn tả tâm tình của mình bằng một câu: "Thần kinh à..."

Lộc Minh Trạch vừa về phòng liền bấm số điện thoại phòng giáo viên của Auston, hắn thậm chí bắt đầu cầu khấn, Mary lần này thật sự bị Auston điều đi, đồng thời cầu khấn, Auston sẽ không xuất phát đến tinh cầu khác ngày hôm nay.

Song không như mong muốn, Lộc Minh Trạch gọi liên tiếp mười mấy cuộc đều không có người nghe, Lộc Minh Trạch ném điện thoại, lao ra khỏi phòng. Làm sao giờ, làm sao giờ, Mary có đi đánh trận không, con bé chưa từng ra chiến trường, bị người ta đánh chết thì phải làm sao?!

Người chưa từng ra chiến trường, không biết chiến trường tàn khốc nhường nào.

Lộc Minh Trạch vừa lao ra khỏi phòng ngủ, liền đụng phải Gavin dọc đường, đối phương vui cười hớn hở, nom tâm trạng không tệ.

"Ryan? Cậu làm sao vậy? Vội vội vàng vàng đi đâu thế?"

Lộc Minh Trạch vồ lấy anh ta: "Mary đi đánh trận đúng không?!"

—————————

Chú thích:

(1)贤者时间(dịch thẳng là thời gian của hiền giả): bắt nguồn từ một cụm từ tiếng nhật kenja time (賢者タイム) ý chỉ giai đoạn sau cực khoái khi một người đàn ông được tự do khỏi ham muốn tình dục. Tâm trí lúc đó đã tinh thông và những suy nghĩ có thể đạt đến trạng thái vô ngã, không còn bị cản trở bởi dục vọng của thể xác, hoàn toàn được yên tĩnh như một vị hiền giả nên mới có tên gọi này. Ở chương 2 mình đã có tí ti nhầm lẫn nên đã đổi thành cảnh giới vô ngã, thành thật xin lỗi.

(2)霜打的茄子: thành ngữ xuất phát từ phương bắc. Mỗi khi cuối thu, nhất là sau tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng mười), đất phương bắc do nhiệt độ trong đêm hạ thấp nên thực vật thường bị phủ một lớp sương mỏng, mà lúc này quả cà chưa hái (cà tím hợp với khí hậu nóng và sợ lạnh), không chịu được sương lạnh kích thích nên vỏ ngoài bị nhăn nheo—> để chỉ một người tinh thần uể oải k phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn…)

(3)Thể thuật: Đại khái liên quan đến các môn võ thuật hoặc việc luyện tập thân thể nhằm gia tăng sức mạnh, tốc độ, sự dẻo dai và linh hoạt của cơ thể. (Ai coi Naruto chắc sẽ biết)

—————————————————

Vài lời tâm sự: NHỮNG LỜI DƯỚI ĐÂY MÌNH KHÔNG NHẮM ĐẾN MỘT CÁ NHÂN NÀO.

Mình khá thích cách xây dựng tình tiết và nhân vật của tác giả, tuy nó không bật bằng tính cách thú vị, đáng yêu như những bộ khác, nhưng mình thích cách tác giả dìm LMT đến tận cùng. Với mình thì sự nhọ của LMT chỉ thua nam chính các bộ shounen nhật thôi =)))))) Nhân vật càng nhọ mình càng thích.

Cuộc đời LMT là chuỗi "đau thương" cho đến khi gặp Aus (nhưng chỉ mới bớt đau):

+Ở trái đất, sinh ra trong một gia đình truyền thống, không được chấp nhận giới tính thật nên phải lẫn tránh và nhẫn nhịn (ế vì không tìm được ai đủ chân tình).

+Xuyên không thì đến một hành tinh cực kì nghèo nàn, học giải phẫu nhưng lại đi mổ heo, lại ế vì không phải O, quen đứa nào bị đứa đó đá (vẫn là vì đ phải O), muốn thoát khỏi sự nghèo nàn nhưng thi lần 1 không đậu (vì bị ngờ là O giấu mùi) mà anh bồ cũ lại đậu; phải kiếm tiền chui nhủi vì không có giấy phép kinh doanh. Thường thì ở những bộ bàn tay vàng ta sẽ có cú pháp sau: xuyên không -> dùng tri thức mình có sẵn -> phát triển cả thành phố, cả thế giới, hay nhặt bảo bối -> tu luyện thăng cấp cực mạnh -> đánh quái như chặt hoa quả -> bá chủ. Nhưng Lộc chỉ sống lặng lẽ (đúng với tính cách không thích nổi bật).

+Sau khi gặp Aus mới đổi đời nhưng vẫn bị hành sml: Phải mất nhà, mất gia đình, di cư đến trại tị nạn. Sau đó được đi học nhưng chỉ đạt điểm cao phần lý thuyết (tinh thần học tập mạnh mẽ của dân châu Á nói chung), vào học thì chỉ tà tà, bình lặng. Cú pháp thường thấy ở các bộ cơ giáp (buff): Không biết gì/biết sẵn -> luyện tập -> thi đấu -> đánh bại tất cả -> nổi tiếng toàn trường hoặc những giờ thực hành sẽ là nơi các bạn thể hiện tài năng cực đỉnh khiến mọi người trầm trồ thán phục,... Nhưng mỗi giờ thực hành của Lộc chỉ có ăn hành cùng Aus, hết:D

Và điều đặc biệt là Lộc khát khao tình yêu nhưng lại không thể đạt được, thậm chí đến mức Lộc chỉ ước rằng mình là Omega để quyến rũ được ai đó (một suy nghĩ mới lạ khi các O khác chỉ mong mình là B hay A)

Nên khi thấy Lộc bị gọi là buff quá đà thì mình hơi khó hiểu, nếu các bạn đọc nhiều truyện bàn tay vàng thì mình chắc rằng Lộc cho đến hiện tại vẫn chỉ ở số 0. Lộc khiêm tốn, không thích hay thậm chí là ngại thể hiện (đến mức Aus phải khuyên bảo rằng em cứ tung bay đi vì anh sẽ hỗ trợ em, không phải sợ gì cả) nên Lộc có vẻ mờ nhạt so với những thụ khác. Tác giả chỉ cho Lộc khả năng tiếp thu nhanh (skill học thuộc bài của dân khối C) và khả năng võ thuật (chỉ để làm vệ sĩ cho Aus, vẫn bị quật túi bụi), và Lộc rất ít khi có đất dụng võ, nên mình Lộc bị dìm là phần lớn. Các bạn nghĩ LMT thế nào?