Dẫn Đường Thật Sự Không Muốn Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 8: ''Một thằng rác rưởi yếu kém...''




Lục Tẫn Triêu kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà.

Lâm Khiếu Minh thức dậy từ lâu, đang ngồi trên ghế sô pha xem thời sự sáng sớm, lúc Lục Tẫn Triêu vẫn còn cách một dãy phố cậu đã nghe thấy tiếng xe.

Sau khi Lục Tẫn Triêu vào nhà, lính gác hơi quay đầu, bình tĩnh nói: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Lục Tẫn Triêu đóng cửa lại, đổi giày: "Cậu ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, còn anh?"

"Ăn ở nhà ăn rồi."

Mùi thuốc khử trùng trên người dẫn đường tràn ngập khoang mũi của lính gác, hiển nhiên Lục Tẫn Triêu cũng biết điểm ấy, nên dù cực kỳ buồn ngủ, anh vẫn quyết định đi tắm rửa trước, rồi thay quần áo sau.

Lâm Khiếu Minh chợt nói: "Cho tôi mượn chìa khóa xe một chút."

Lúc này Lục Tẫn Triêu mới chú ý tới túi rác màu đen to đùng đặt ở góc tường, anh mở ra nhìn, đầy ụ đá ngăn trở: "Sao vậy?"

"Phải ném những thứ này đi, bên phía Thánh Sở không tìm được tôi, nhất định sẽ điều tra từng nhà một. Nếu anh đã có thể che giấu bản thân, chúng ta không còn cần thứ này nữa."

"Còn cậu?"

"Không cần lo lắng cho tôi."

Lục Tẫn Triêu gật gật đầu, rút chìa khóa xe từ trong túi ra, ném cho Lâm Khiếu Minh: "Khu phố số 21 có một trạm xử lý rác tập trung."

Chìa khoá xẹt qua đường vòng cung trên không trung, vững vàng rơi vào lòng bàn tay Lâm Khiếu Minh, lính gác đứng lên, trả lời: "Tôi biết rồi, anh đi nghỉ ngơi đi."

Lục Tẫn Triêu đi tắm rửa, Lâm Khiếu Minh mặc áo khoác, xách túi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cậu ra khỏi nhà sau khi ở chung với Lục Tẫn Triêu, nhưng cậu hoàn toàn không lo lắng vấn đề lạc đường, mấy ngày qua, Lâm Khiếu Minh sớm đã dựa vào thính giác vượt xa bình thường để dò xét xung quanh.

Lục Tẫn Triêu đứng trong phòng tắm cởi ra bộ quần áo cuối cùng, nghe thấy tiếng xe chạy ngoài cửa sổ, anh không nhịn được mà đẩy cửa chớp ra một khe hở nhỏ.

Lâm Khiếu Minh vẫn luôn cư xử rất đáng tin cậy, nhưng vì sao anh lại cảm thấy hơi hơi bất an chứ?

Lâm Khiếu Minh không lái xe đến bãi rác đường số 21 Lục Tẫn Triêu nói, anh đi xuyên qua 16 con phố, trực tiếp đi tới nhà máy xử lý rác thải của thành phố.

Lâm Khiếu Minh ném túi đá ngăn trở lớn vào trong khung xương sắt thép của một chiếc xe hơi đã hỏng, cậu vỗ vỗ tay, quay người rời đi.

Mùi hương nồng nặc của nhà máy xử lý rác thải đủ để khiến một lính gác phát điên, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Khiếu Minh không hề thay đổi sắc mặt, như thể hoàn toàn không ngửi thấy.

Cậu lái xe về nhà, Lục Tẫn Triêu đã về phòng ngủ, đóng cửa, trong phòng vệ sinh còn lưu lại hơi nước nóng ướt sau khi tắm rửa.

Lâm Khiếu Minh ném quần áo mặc trên người vào máy giặt, thuận tiện giặt luôn đồ Lục Tẫn Triêu thay ra.

Cắt Bắc Cực đang đậu trên ngăn tủ, đây là nơi cao nhất trong phòng, nhìn xuống báo tuyết đang nhảy tưng tưng muốn với đến nó ở phía dưới.

Lâm Khiếu Minh không để ý đến hai tinh thần thể đang tự giải trí, cậu vừa ngồi xuống ghế sô pha liền thấy Lục Tẫn Triêu thò đầu ra khỏi phòng ngủ.

"Cậu đặt máy phát tiếng ồn trắng ở nơi nào?"

"Tận cùng bên trong tủ trong phòng sách."

Lâm Khiếu Minh không chỉ vứt đá ngăn trở đi, còn thu lại máy phát tiếng ồn trắng vẫn luôn đặt trên đầu giường mình. Nếu quả thật có người tới điều tra, thứ này sẽ bại lộ thân phận của cậu ngay lập tức.

Lục Tẫn Triêu nhíu mày: "Cậu sẽ không cảm thấy không thoải mái chứ?"

"Không sao, tôi không dễ điên như vậy." Lâm Khiếu Minh biết Lục Tẫn Triêu đang lo lắng điều gì, lúc vừa mới tỉnh lại, tiếng còi kia đã hù dọa cậu, khiến Lục Tẫn Triêu luôn sợ chuyện tương tự sẽ xảy ra lần nữa.

Nhưng lúc đó chỉ vì thế giới tinh thần của cậu mới sụp đổ, tấm chắn còn rất yếu.

Cậu chính là lính gác hắc ám, kiếp trước, sau khi thức tỉnh, suốt 20 năm cậu chưa từng được dẫn đường chải vuốt, cũng chưa từng bị mất kiểm soát.

Lục Tẫn Triêu gật đầu: "Được rồi, nếu thấy không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi."

Hiện tại anh đã là dẫn đường, nhỡ Lâm Khiếu Minh đột nhiên xảy ra vấn đề, anh cũng có thể giải quyết giúp cậu.

"Được rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi."

Lục Tẫn Triêu yên lòng, đóng cửa đi ngủ.

Mệt mỏi cả ngày, Lục Tẫn Triêu vừa mới đặt lưng xuống liền vào giấc. Trong mơ vẫn là vùng biển không thấy bờ bến, từ khi thức tỉnh, mỗi lần Lục Tẫn Triêu ngủ đều sẽ nhìn thấy thế giới tinh thần của mình.



Anh từng hỏi Lâm Khiếu Minh thế giới tinh thần của những người khác có dáng vẻ gì, Lâm Khiếu Minh cho anh mấy ví dụ, như chùa miếu, quặng mỏ, biệt thự kiểu Tây, cứ điểm... Đủ loại cảnh tượng, nhưng không ngoại lệ, đều có biên giới.

Ngay cả thế giới tinh thần của Lâm Khiếu Minh cũng là một vùng đất bằng có diện tích cố định, cậu thành lập thành thị trên mảnh đất đó, cố gắng hết sức mở rộng theo hướng thẳng đứng.

Chỉ có Lục Tẫn Triêu đối mặt với mặt biển vô biên vô tận.

Tại sao lại như vậy? Lục Tẫn Triêu không biết, anh hoàn toàn không hiểu nên xây dựng mảnh biển này như thế nào, chỉ đành mặc cho mình ngồi trên bè trúc dập dềnh trên mặt biển.

Thậm chí Lâm Khiếu Minh cũng không thể cho ra kiến nghị phù hợp, dù thế nào, Lâm Khiếu Minh cũng là một lính gác, hiểu biết về dẫn đường có hạn.

Trải qua sóng to gió lớn lúc thức tỉnh, mặt biển gió êm sóng lặng vô cùng thân thiện. Trong lúc ngủ mơ, Lục Tẫn Triêu nằm ngửa trên bè trúc, đột nhiên cảm giác được một rung động không bình thường.

Rung động thuộc về dẫn đường xa lạ.

Anh lập tức bừng tỉnh, vén chăn lên vội vàng đứng dậy, đi ra phòng ngủ. Lâm Khiếu Minh đã đứng trong phòng khách, đang cảnh giác nhìn chằm chằm cửa nhà.

Lâm Khiếu Minh ra hiệu bằng tay cho Lục Tẫn Triêu ở cửa phòng ngủ, Lục Tẫn Triêu nhanh chóng hiểu được ý của cậu - có người tới, không chỉ có dẫn đường, còn cả lính gác.

Lâm Khiếu Minh lặng yên không một tiếng động lui trở về phòng ngủ chính, nửa che cửa. Cắt Bắc Cực cấp tốc bay ra ngoài cửa sổ, mà báo tuyết biến mất tại chỗ.

Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, Lục Tẫn Triêu bình tĩnh lại, chắc chắn tấm chắn tinh thần vẫn luôn dựng thẳng, điều chỉnh biểu cảm trên mặt, đi đến cửa.

"Ai đấy?" Anh hỏi.

"Đội hộ vệ chấp hành." Giọng nói sang sảng của người đàn ông vang lên ngoài cửa, mang theo mấy phần gắt gỏng: "Chúng tôi tới tiến hành điều tra hợp pháp."

Quả nhiên là tìm đến Lâm Khiếu Minh, Lục Tẫn Triêu không hề do dự, trực tiếp mở cửa.

Trên mặt anh lộ ra vẻ nghi hoặc thích đáng, hoàn mỹ đóng vai một dân chúng bình thường đột nhiên bị gõ cửa nhà.

Ngoài cửa có tổng cộng bốn người, trong đó người phụ nữ là dẫn đường, ba người đàn ông còn lại có một người là lính gác, hai người kia là hộ vệ.

Lính gác cầm đầu vừa cao vừa to, như một bức tường đứng chắn trước mặt Lục Tẫn Triêu, anh phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ mặt hắn ta.

Làn da hắn ta ngăm đen, mắt trái có một vết sẹo dọc, vết hằn sâu giữa hai hàng lông mày và nếp nhăn ở mũi má đều cho thấy hắn ta là một người không dễ đối phó.

Một con sư tử nôn nóng gầm thét sau lưng hắn ta, không kiên nhẫn vẫy đuôi.

"Chúng tôi đến điều tra." Lính gác lấy ra giấy chứng nhận và lệnh điều tra: "Anh có từng thấy người này, hoặc người có ngoại hình tương đối giống không?"

Trên lệnh điều tra có một bức ảnh chứng minh nhân dân, thiếu niên nhìn thẳng, mặt không biểu cảm, thoạt nhìn cậu cũng chỉ 16 17 tuổi, khá bụ bẫm, nhìn xem khá đáng yêu.

Trên chứng minh nhân dân viết một cái tên xa lạ.

Lục Tẫn Triêu cẩn thận ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: "Không có."

Anh không hề nói láo, anh thật sự chưa từng thấy thiếu niên trên tấm ảnh. Kỳ thay máu dài đến nửa tháng khiến bề ngoài của Lâm Khiếu Minh hoàn toàn thay đổi, ngay cả gen cũng sửa lại hết.

Hiển nhiên ba chữ Lâm Khiếu Minh không phải tên vốn có của lính gác.

Nữ dẫn dường chăm chú nhìn anh, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt Lục Tẫn Triêu, một con hamster màu vàng nhạt đứng trên bả vai cô, quai hàm phình phình, đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn xung quanh.

Cùng lúc đó, Lâm Khiếu Minh đi ra khỏi phòng ngủ chính, nhìn về phía bên này, dáng vẻ nghi hoặc "Sao vậy?".

"Vị này là..." Dẫn đường hỏi.

"Em trai của bạn học tôi, đến ở tạm hai ngày." Lục Tẫn Triêu quay đầu nhìn, Lâm Khiếu Minh cho anh thêm sức mạnh, dù sao hai người cùng đối mặt cũng tốt hơn nhiều một mình anh.

Dẫn đường gật gật đầu: "Tiện cho chúng tôi vào xem không?"

"Mời vào." Lục Tẫn Triêu nghiêng người tránh ra, nữ dẫn đường bước vào nhà đầu tiên, lính gác không kiên nhẫn đi theo sau lưng cô, mà hai hộ vệ chờ đợi bên ngoài.

Bọn họ đi vào điều tra từng căn phòng một, dẫn đường đứng trong phòng khách, Lục Tẫn Triêu cảm nhận được rõ ràng tinh thần lực lan tràn ra từ trên người cô, bao trùm cả nhà.

Lục Tẫn Triêu cẩn thận che giấu bản thân, cậu và Lâm Khiếu Minh ở ngay bên người cô, lại không hề bị phát hiện.

Dẫn đường vừa cảm ứng vừa hỏi: "Anh làm nghề gì?"

"Tôi là bác sĩ ngoại khoa, công tác tại bệnh viên trung tâm." Lục Tẫn Triêu thản nhiên tiếp nhận tất cả câu hỏi: "Hôm qua vừa trực ca đêm cấp cứu, ban ngày ngủ bù."

"Thật sự là cực khổ." Dẫn đường cảm khái một câu, hai tên hộ vệ đi ra khỏi phòng, lắc đầu với cô.

Dẫn đường im lặng thở dài, cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười với Lục Tẫn Triêu: "Cảm ơn sự phối hợp của anh."



"Không có gì." Lục Tẫn Triêu đang muốn đưa họ tới cửa, đi qua bên cạnh Lâm Khiếu Minh, dẫn đường đột nhiên dừng bước, vươn tay cầm cánh tay thiếu niên.

Lập tức, sau lưng Lục Tẫn Triêu đổ một lớp mồ hôi lạnh, Lâm Khiếu Minh toát ra biểu cảm nghi hoặc, cúi đầu nhìn cánh tay bị cầm của mình, trên mặt dường như lóe lên vẻ ngượng ngùng và bất an khi đột nhiên bị phái khác đụng phải: "Sao vậy?"

"Không có gì." Dẫn đường cười cười, buông tay ra, rút về tinh thần lực.

Đứa nhỏ này chỉ là một người bình thường.

Lính gác ở cửa không hề che giấu mắng một câu, hắn ta táo bạo đá một chân vào khung cửa, phát ra tiếng vang doạ người: "Con chó chết, rốt cuộc chạy đi nơi nào? Không phải là đã chết chứ?"

Dẫn đường vội vàng giải thích cho đồng bạn nóng nảy của mình: "Armand bận bịu cả ngày, vừa rồi lại bị tiếng ồn ở nhà những người khác làm phiền, tâm trạng không tốt lắm, xin thứ lỗi."

"Mẹ nhà nó, đã lục soát nửa tháng, ngay cả một bóng người cũng không tìm được!"

Không biết là câu nói nào của dẫn đường kích thích lính gác, hắn ta đột nhiên đẩy Lục Tẫn Triêu đang đứng cạnh cửa ra, sải bước tiến vào phòng khách, nóng nảy nhìn xung quanh một vòng, dùng sức sụt sịt mũi. Mùi thuốc sát trùng.

"Buồn nôn."

Lục Tẫn Triêu bị hắn ta đẩy lảo đảo lùi về sau, lưng đập vào hộc tủ mới đứng vững lại.

"Anh trai!" Lâm Khiếu Minh kinh ngạc hô lên, cậu không nhịn được tiến về phía trước một bước, nhưng lại có vẻ sợ hãi dừng bước lại.

Dẫn đường nhanh chóng bắt lấy tay Armand, thấp giọng ra lệnh: "Đóng lại khứu giác, bình tĩnh một chút!"

Lời nói của dẫn đường dường như có ma thuật, dập tắt lửa giận hừng hực. Armand hít thở sâu, hung hăng lườm Lâm Khiếu Minh đang kinh hoàng nhìn mình, hất tay dẫn đường ra, nhanh chân đi ra khỏi nhà.

"Tạm biệt, cảm ơn sự phối hợp của anh." Dẫn đường cuối cùng mỉm cười đầy xin lỗi với Lục Tẫn Triêu, rời đi cùng hai hộ vệ.

Lục Tẫn Triêu đóng cửa nhà, anh không lập tức cử động, đứng tại chỗ chờ một lúc, chắc chắn người của đội hộ vệ đã đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.

Mồ hôi thấm ướt lưng áo anh.

Lúc dẫn đường nắm chặt cánh tay Lâm Khiếu Minh, anh thật sự hồi hộp đến mức tưởng như trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Anh không sao chứ." Lâm Khiếu Minh thấp giọng hỏi, không cần ngụy trang nữa, sắc mặt của cậu khá đáng sợ.

Lục Tẫn Triêu xoa xoa phần lưng đau đớn, lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ va một cái, vừa rồi cậu gọi tôi là gi?"

Lâm Khiếu Minh dường như đã hoàn toàn quên mất: "Cái gì?"

Như thể tiếng "Anh trai" kia không phải phát ra từ trong cổ họng cậu.

Lục Tẫn Triêu cười cười, không quá để ý. Anh lớn hơn Lâm Khiếu Minh 6 tuổi, nhưng đến tận năm phút trước, anh mới nghe được chữ kia từ miệng lính gác lần đầu tiên.

Mặc dù chỉ là diễn kịch.

Bình tĩnh trở lại, Lục Tẫn Triêu mới nhớ đến cách cư xử có thể nói là gắt gỏng đến kinh khủng của Armand, không nhịn được nghĩ mà sợ: "Lính gác đều dễ dàng nổi khùng như vậy sao?"

Lâm Khiếu Minh ngắn ngủi cười một tiếng: "Một thằng rác rưởi yếu kém không thể khống chế nổi cảm xúc mà thôi."

Lục Tẫn Triêu đã nhận ra thái độ thù địch chưa từng có của Lâm Khiếu Minh, nghĩ rằng Lâm Khiếu Minh hận những người này làm hại cậu trốn chạy một đường đến suýt chút nữa mất mạng: "Lúc trước, người của Thánh Sở đuổi theo bắt cậu là bọn họ à?"

"Người ngày hôm đó là đuổi tới từ hành tinh Zehra, hiện tại hẳn là đã ký lệnh truy nã chung với Thánh Sở bên này."

Lâm Khiếu Minh tỉnh rụi thả lỏng nắm đấm siết chặt từ nãy ra, móng tay đã hằn dấu vết sâu trong lòng bàn tay, cậu lại như thể không hề cảm thấy đau đớn.

Tận mắt nhìn đến, Lâm Khiếu Minh mới ý thức được, hóa ra những thù hận kia vẫn luôn chôn sâu trong lòng cậu, chưa từng biến mất.

Chính là kẻ này, ở kiếp trước, sau khi cậu bắt được, đã sống sờ sờ chặt đứt hai chân cậu.

Cảm giác bị sư tử cắn xé như thể vẫn còn dừng lại ở đầu dây thần kinh, báo tuyết còn nhỏ nhào lên muốn bảo vệ chủ nhân, lại suýt chút nữa bị cắn thủng yết hầu.

Lính gác vừa mới khôi phục lại từ kỳ thay máu đang cực kỳ suy yếu, cậu giãy giụa trong miệng sư tử, máu tươi bắn tung tóe, lại biến thành trò cười trong mắt quan chấp hành và cận vệ.

"Cậu còn ổn không?" Giọng nói lo âu của Lục Tẫn Triêu vang lên.

Lâm Khiếu Minh lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Tôi không sao."

Nhớ lại những chuyện xảy ra ở kiếp trước không còn ý nghĩa gì nữa, hiện tại cậu đã ở một hoàn cảnh hoàn toàn khác, chuyện cần làm vô cùng đơn giản.

Hai người này tự tay đưa cậu vào gia tộc Alsop, vậy để bọn họ mở mang kiến thức một chút đi, xem cậu đã học được cái gì ở nơi đó.