[Đam Mỹ] Che Dấu

[Đam Mỹ] Che Dấu - Chương 51





Tạ Lệ cứu Đại Hào và cô gái ngồi ở kế bên ra, đưa bọn họ rời xa xe ô tô, thở hổn hển ngồi xổm xuống đất.


Cô bé kia mặt đầy máu, thế nhưng tư duy còn rất rõ ràng, Đại Hào bị thương khá nặng, ý thức mơ hồ.


Lúc này, Thường Tiểu Gia từ ven đường lượm một tảng đá lớn, ôm vào trong ngực bước chân tập tễnh đi thẳng đến trước mặt Đại Hào, mất công tốn sức giơ cao tảng đá muốn đập vào đùi hắn.


Tạ Lệ đứng dậy từ phía sau Thường Tiểu Gia giành tảng đá lại ném qua một bên, sau đó ôm lấy Thường Tiểu Gia kéo ra phía sau.


Thường Tiểu Gia giãy dụa: “Buông tôi ra! Hắn thua tôi, phải trả nợ cho tôi!”


Tạ Lệ nói: “Hắn đã như vậy, tôi sợ một cục đá của cậu sẽ đập hắn chết.”


Thường Tiểu Gia tức đến nổ phổi nói: “Đó là mạng hắn không tốt!”


Tạ Lệ luôn mồm nói: “Được được được, mạng hắn không tốt, cậu tha cho hắn một mạng có được hay không? Coi như hắn nợ cậu cái chân đi.”


Hai người còn đang dây dưa, thì từ xa có hai chiếc xe hơi chạy tới, một trước một sau dừng ở ven đường.


Tạ Lệ ngẩng đầu lên nhìn thấy Thời Hoằng Tinh và Hà Xuyên Vân bước xuống xe. Phía sau chiếc xe kia cũng mở cửa ra, một cái chân dài bước xuống, đó là Hoắc Chiếu Ninh.


“A Hào!” Hoắc Chiếu Ninh nhanh chân chạy đến bên cạnh Đại Hào.


Tạ Lệ ôm Thường Tiểu Gia vào trong ngực, chặt chẽ ấn eo và sau gáy không cho cậu tránh ra, nói: “Tốt nhất gọi xe cứu thương, tôi thấy tình huống của hắn không phải quá tốt.”


Hoắc Chiếu Ninh ngồi xổm ở bên cạnh Đại Hào, ngẩng đầu nhìn anh không nói gì, vội vàng gọi điện thoại.


Thời Hoằng Tinh và Hà Xuyên Vân đi về phía họ.



Hà Xuyên Vân lớn tiếng hỏi: “Không có sao chứ?”


Tạ Lệ lắc lắc đầu.


Thời Hoằng Tinh nói: “Chúng ta nghe tiếng động lớn liền chạy tới.” Cậu ta liếc mắt nhìn xe Đại Hào ngã lật ở giữa đường, nói: “Hai người không có chuyện gì là tốt rồi.”


Tạ Lệ cúi đầu nhìn Thường Tiểu Gia, Thường Tiểu Gia giãy dụa đến mệt mỏi, mặt chôn ở trên cổ anh không nói lời nào, vì vậy anh nói với Thời Hoằng Tinh: “Tôi nghĩ trước tiên đưa Gia thiếu trở về.”


Hà Xuyên Vân mở miệng nói: “Mấy cậu đi về trước đi, bên này để tôi xử lý.”


Tạ Lệ nói: “Đã làm phiền anh, Vân ca.”


Hà Xuyên Vân cười cười: “Huynh đệ trong nhà, khách khí cái gì.”


Tạ Lệ cúi đầu, nói với Thường Tiểu Gia: “Trở về.”


Thường Tiểu Gia không nói lời nào.


Tạ Lệ chậm rãi buông cậu ra, chỉ nắm tay cậu, dẫn cậu đi đến chiếc xe của Thời Hoằng Tinh đậu ở ven đường. Thường Tiểu Gia không nói lời nào, cuối cùng cũng coi như không có thử nghiệm tránh thoát Tạ Lệ.


Thời Hoằng Tinh lái xe đưa bọn họ về nhà, Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia ngồi song song ở ghế sau.


Hai chân Thường Tiểu Gia giẫm trên ghế ngồi, co ro thân thể, lấy tay ôm chân, đầu để lên đầu gối, quay đầu nhìn ngoài cửa xe.


Tạ Lệ nhìn một bên cửa sổ xe khác, anh nhìn thấy xe của mình đi qua lưng núi, đống lửa vẫn chưa tắt, đoàn người vẫn tụ tập một chỗ, thế nhưng có người nói cho bọn họ kết quả đua xe, tất cả mọi người mất hết cả hứng, túm năm tụm ba đang định rời đi.


Anh tìm trong đám đông người bán ma tuý kia, thế nhưng xe chạy thoáng qua, anh không tìm được.


“Hoằng Tinh.” Tạ Lệ kêu.


Thời Hoằng Tinh ngẩng đầu từ gương chiếu hậu nhìn anh.


Tạ Lệ hỏi: “Kỳ Phong là địa bàn của ai?” Mỗi đêm đua xe phải có người đứng ra tổ chức mới đúng.


Thời Hoằng Tinh hồi đáp: “Kỳ Phong là địa bàn Câu Nghĩa.”


Câu Nghĩa? Tạ Lệ nhớ lại vừa nãy nhìn thấy Hoắc Chiếu Ninh, anh kỳ quái hỏi: “Hà Xuyên Vân và Hoắc Chiếu Ninh có quen biết sao?”


Thời Hoằng Tinh nhún vai một cái, biểu thị mình cũng không biết.


Xe dọc theo đường núi quanh co tiến lên, Tạ Lệ không có hỏi lại Thời Hoằng Tinh, Thời Hoằng Tinh cũng không nói chuyện, trong buồng xe yên tĩnh lại.


Tạ Lệ tình cờ quay đầu nhìn Thường Tiểu Gia, thấy Thường Tiểu Gia vẫn luôn duy trì tư thế co người, không nhìn mặt mình, vì vậy giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cậu, mình thì ngửa đầu dựa vào lưng ghế.


Trong lòng anh suy nghĩ, có phải tên bán ma túy kia, sau khi bị Thường Tiểu Gia đuổi ra khỏi quán bar thì mỗi đêm lại xuất hiện ở đây bán ma túy. Ma tuý của hắn rốt cuộc lấy ở nơi nào, nhất định phải nghĩ biện pháp điều tra hắn; lại nghĩ Tiểu Gia còn đang tức giận, cậu sợ tối như vậy, buổi tối hôm ấy chắc rất sợ hãi, đêm nay không biết có còn sợ hay không.


Tạ Lệ tư duy từ từ hỗn loạn, anh quá mệt mỏi, có quá nhiều chuyện chờ anh suy nghĩ, anh đã không nghĩ tiếp được nữa, duy trì tư thế ngửa đầu chìm vào mê mang.


Một lúc sau Thường Tiểu Gia nghe tiếng hít thở trầm thấp của Tạ Lệ mới chậm rãi quay đầu nhìn, cậu thấy cánh tay trái Tạ Lệ bị máu thấm ướt.


Cậu sững sờ, ngẩng đầu nói với Thời Hoằng Tinh: “Đi bệnh viện.”


Hành lang bệnh viện rất sáng, Thường Tiểu Gia ngồi dựa vào tường, Tạ Lệ ở bên trong xử lý vết thương, Thời Hoằng Tinh đi xếp hàng lấy thuốc cho Tạ Lệ.


Qua mười phút, Tạ Lệ từ bên trong đi ra, cánh tay trái bị băng lại, không chỉ tay cánh tay, mu bàn tay bị Thường Tiểu Gia dùng thuốc lá làm bỏng cũng được xử lý, áo khoác ở trên vai, cả người mỏi mệt đi tới ngồi xuống bên cạnh Thường Tiểu Gia.


Thường Tiểu Gia ngơ ngác nhìn phía trước.


Tạ Lệ ngồi một lúc rồi nghiêng đầu dựa vào vai Thường Tiểu Gia, nói: “Xin lỗi.”


Thường Tiểu Gia không trả lời.


Tạ Lệ nhắm mắt lại, anh cảm thấy mệt mỏi muốn chết, đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, anh vẫn kiên trì lặp lại: “Xin lỗi.”


Thường Tiểu Gia nháy mắt một cái, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra.


Lúc này có vài thân nhân người bệnh cầm danh sách nộp phí vội vàng đi ngang, nhưng cũng không có tâm tư nhìn hai người.


Đêm khuya khoa cấp cứu của bệnh viện vẫn tấp nập, thế nhưng mỗi người đều rất vội vàng, lo lắng.


Tạ Lệ thấp giọng bên tai Thường Tiểu Gia nỉ non, như uống rượu say: “Là Lệ ca không có bản lãnh, Lệ ca không bảo vệ được em. Thế nhưng em phải tin tưởng anh, anh không có gạt em làm xằng bậy.”


Thường Tiểu Gia vừa rơi nước mắt, vừa dùng giọng lạnh nhạt nói: “Tôi không tin anh.”


Tạ Lệ trầm mặc chốc lát, nói: “Nguyễn Thu Viện muốn rời khỏi Đỗ Thịnh Liên, anh muốn được ba em tín nhiệm, chúng tôi chỉ làm giao dịch mà thôi.”


Thường Tiểu Gia nói: “Khi đó anh không có làm gì.”


Tạ Lệ trầm mặc rất lâu, duỗi tay nắm chặt tay Thường Tiểu Gia, đem nó kề sát ở ngực mình gần vị trí trái tim: “Tiểu Gia, cái gì anh cũng không dám hứa chắc, thế nhưng duy nhất có thể cam đoan với em chính là: Nó chỉ có một mình em.”