[Đam Mỹ] Che Dấu

[Đam Mỹ] Che Dấu - Chương 28





Cuối cùng, Thường Tiểu Gia vẫn tự mình đi ra ngoài đối mặt với Thường Quan Sơn.


Tạ Lệ hé mở cửa phòng nhìn ra ngoài, anh thấy Thường Quan Sơn đang đứng ở cửa sổ phòng tiếp khách, vì vậy anh nói với Thường Tiểu Gia: “Tôi ở đây, có chuyện gì cậu kêu tôi.”


Thường Tiểu Gia nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Lúc cậu mở cửa đi ra ngoài Tạ Lệ nắm lấy cánh tay cậu, sửa áo ngủ cho ngay ngắn. Cậu sờ sờ mặt của anh nói: “Không có chuyện gì, đừng lo lắng.”


Thường Tiểu Gia đi ra ngoài, anh không đóng cửa phòng mà chừa một khe nhỏ, dựa vào tường nhìn ra phía ngoài.


Thường Quan Sơn nhìn Thường Tiểu Gia đi ra, ngoài dự liệu của Tạ Lệ, lão không tức đến nổ phổi, chỉ nói: “Nghe nói lúc trước con bị bệnh một hồi?”


Thường Tiểu Gia nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.


Thường Quan Sơn hỏi cậu: “Bây giờ hoàn toàn khỏi chưa?”


Thường Tiểu Gia không trả lời, chỉ hỏi: “Sao ba về sớm vậy?”


Thường Quan Sơn dựa vào bệ cửa sổ nói: “Lúc con ra tù không phải ba ba không muốn về đón con, là lâm thời gặp chuyện ngáng chân, bây giờ đã xử lý xong lập tức trở về thăm con.”


Thường Tiểu Gia không nói lời nào.


Thường Quan Sơn đưa tay ra: “Lại đây để ba ba ôm một cái.”


Thường Tiểu Gia đứng tại chỗ không nhúc nhích.


Thường Quan Sơn chỉ nói: “Lâu như vậy không gặp mặt, thật sự không nhớ ba ba?”


Lúc này Thường Tiểu Gia mới chậm rãi đi tới, để Thường Quan Sơn ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu một cái mới thả ra.


Thường Quan Sơn nhìn cậu, nói: “Gầy rồi.”



Thường Tiểu Gia nhìn xuống đất, không nhìn cha mình.


Hai tay Thường Quan Sơn bỏ vào túi quần, lão năm nay đã năm mươi nhưng nhìn chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình vẫn cao to, dung mạo ngũ quan giống Thường Tiểu Cát hơn. Lão là một người thoạt nhìn rất ôn hòa, lúc xuất hiện ở trước mặt phóng viên và trên màn ảnh thường mang một cặp kính mắt, tất cả đều là âu phục giày da, cho người cái nhìn đầu tiên ấn tượng rất tốt.


Lại như bây giờ lão đối mặt với Thường Tiểu Gia, cũng là hình tượng một người cha bao dung, thậm chí còn có thể sử dụng từ cưng chiều để hỏi Thường Tiểu Gia: “Người trong phòng của con là từ trong ngục giam mang về?”


Thường Tiểu Gia mặt không thay đổi “Ừ” một tiếng.


Thường Quan Sơn nói: “Ba cảm thấy như vậy không tốt, con cảm thấy thế nào, Tiểu Gia?”


Tạ Lệ nghe cha con họ đối thoại, mới bắt đầu luôn cảm giác cách nói chuyện của Thường Quan Sơn với Thường Tiểu Gia rất quen thuộc, đến lúc này cuối cùng anh đã hiểu, loại ngữ khí kia giống Thường Tiểu Cát nói chuyện với Thường Tiểu Gia đến mấy phần. Chắc là Thường Tiểu Cát nghe ba của mình nói chuyện với em trai như vậy nên bắt chước học theo, nhưng chung quy Thường Tiểu Cát vẫn học chưa đủ tốt.


Thường Tiểu Gia hỏi Thường Quan Sơn: “Nơi nào không tốt?”


Thường Quan Sơn nhìn cậu: “Ngục giam là địa phương nào, ba cho là nơi đó không thích hợp kết bạn.”


Thường Tiểu Gia nói: “Con thích anh ta.”


Thường Quan Sơn lại cười cười, hỏi: “Con thích nó vì cái gì?”


Đột nhiên Tạ Lệ cảm thấy ngữ khí từng bước dụ dỗ của Thường Quan Sơn dùng vào thời điểm này thực sự làm người khó chịu.


Hiển nhiên Thường Tiểu Gia cũng cho là như vậy, bắt đầu giận dỗi nói: “Thích anh ta đẹp trai, vóc người đẹp, kỹ thuật trên giường cũng tốt.”


Thường Quan Sơn không tức giận, nhưng âm thanh nhỏ hơn: “Tiểu Gia, con là con trai.”


Thường Tiểu Gia không chút nghĩ ngợi mà phủ nhận, nói: “Con không phải, con là tên biến thái.”


Thường Quan Sơn như bất đắc dĩ nói: “Con là con trai của ba, thế nào lại biến thái? Con chỉ không hiểu chuyện, ở trong ngục bị người làm hư.”


Gương mặt Thường Tiểu Gia lạnh lùng, thần sắc tê dại.


Thường Quan Sơn thở dài, nói: “Có phải con buồn ngủ?”


Thường Tiểu Gia không trả lời.


Thường Quan Sơn đưa tay sờ sờ tóc của cậu: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi, ba biết con khó ngủ, thức đêm có hại cho sức khỏe.” Nói xong, lão dừng lại một chút: “Ba chỉ muốn tới thăm xem con ngủ có ngon hay không?”


Thường Tiểu Gia nói: “Ba đi trước.”


Thường Quan Sơn hơi mỉm cười: “Được, ba ba đi, con ngoan ngoãn ngủ đi. Buổi tối ngày mai nhớ về nhà, cả nhà chúng ta cùng ăn cơm tối.”


Thường Tiểu Gia không tỏ rõ ý kiến.


Thường Quan Sơn quay người đi về phía thang lầu, lúc lão đi ngang cửa phòng Thường Tiểu Gia nhìn vào trong thấy Tạ Lệ đứng dựa vào tường. Cái nhìn kia chẳng hề ác liệt, thế nhưng lạnh lùng đến đáng sợ.


Đợi đến Thường Quan Sơn từ tiền sảnh lầu một ra ngoài, dọc theo hoa viên đi về biệt thự phía trước, Thường Tiểu Gia mới đẩy cửa trở về phòng.


Tạ Lệ nắm chặt tay cậu, phát hiện hai tay cậu đều lạnh lẽo, vì vậy ôm cậu hỏi: “Lạnh không?”


Thường Tiểu Gia lắc đầu.


Tạ Lệ lại hỏi: “Sợ?”


Thường Tiểu Gia không nói gì.


Thường Quan Sơn thoạt nhìn là một người cha từ ái văn minh đến có chút quá phận, Tạ Lệ tin bản tính của Thường Quan Sơn tuyệt đối không giống bề ngoài, cho nên Thường Tiểu Gia mới sợ tới tay chân lạnh lẽo.


Tạ Lệ ôm Thường Tiểu Gia nằm ở trên giường, trong lòng buồn bực, luôn cảm thấy chuyện này không kết thúc như thế, nhưng không muốn để cho Thường Tiểu Gia cảm giác mình rung động, chỉ có thể an ủi Thường Tiểu Gia: “Không có chuyện gì, ba ba cậu cũng không làm khó dễ chúng ta.”


Mặt Thường Tiểu Gia kề sát ngực Tạ Lệ, nghe tiếng tim đập của anh.


Tạ Lệ suy nghĩ Thường Quan Sơn sẽ làm thế nào.


Cũng không lâu lắm, Thường Tiểu Gia dựa vào trong lồng ngực của anh ngủ.


Thường Tiểu Gia ngủ không cho tắt đèn, Tạ Lệ nằm không nhúc nhích, thời gian lâu cho dù tâm tình nôn nóng vẫn là không đỡ nổi mệt mỏi, ôm Thường Tiểu Gia rơi vào giấc mộng.


Tuy rằng buổi tối ngủ muộn nhưng Tạ Lệ vẫn thức rất sớm, anh đã liên tục chạy bộ buổi sáng được một tuần, cũng không muốn bỏ dở, vì vậy nhẹ nhàng rời khỏi Thường Tiểu Gia đang ôm mình, đứng dậy thay quần áo đi chạy bộ.


Nửa đêm hôm qua hạ xuống một cơn mưa, sáng sớm bên hồ Thanh Thủy không khí lạnh lẽo tươi mới, mặt đường cũng còn hơi ướt.


Sau khi vào thu, ngày nào cũng mưa, thời tiết càng ngày càng lạnh, áo thể thao ngắn tay của Tạ Lệ đã thay bằng áo dài tay. Anh chạy một vòng bờ hồ, duy trì tốc độ đều đều, mãi cho đến gần cửa lớn Thường gia mới chạy chậm lại.


Tạ Lệ đi vào vườn hoa nhìn thấy Thường Tiểu Cát mặc quần áo thể thao đi ra.


Thường Tiểu Cát nhìn thấy Tạ Lệ liền lộ ra một nụ cười, nói: “Chào buổi sáng.”


Tạ Lệ gật gật đầu: “Cát thiếu, chào buổi sáng.”


Thường Tiểu Cát đi tới trước mặt Tạ Lệ, dừng lại nói: “Nghe nói tối hôm qua ba ba đi đến chỗ Tiểu Gia.”


Tạ Lệ không hỏi Thường Tiểu Cát nghe ai nói, bình tĩnh đáp: “Vâng, Thường tiên sinh có tới.”


Thường Tiểu Cát nhỏ giọng, nói với anh: “Cậu nghe tôi khuyên một câu, không quản ba ba tôi nói với cậu cái gì, cứ làm theo lời ông ấy, không nên làm trái.” Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Tạ Lệ sau đó đi ra ngoài.