Đại Xúc

Chương 6




Đồ ăn của cửa tiệm này vô cùng mỹ vị, chữa khỏi đầu lưỡi hàng năm bị nhà ăn đơn vị tổn thương của Thẩm Diệu. Dạ dày được đầy đủ an ủi thì cả người cũng sẽ vui vẻ theo, Thẩm Diệu vừa ăn vừa trò chuyện trời nam biển bắc với Thẩm Diệc Thanh, không cần cố sức giấu diếm thân phận trước mặt người bên cạnh, tâm trạng Thẩm Diệu hiếm khi thả lỏng thích ý.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Thẩm Diệu biết được Thẩm Diệc Thanh là một họa sĩ có chút danh vọng, tuổi còn trẻ đã có được một phòng triển lãm của mình, còn mua một căn biệt thự trên một sườn núi nhỏ, sống cuộc sống sáng tác nửa ẩn cư.

“Thật tốt, ” Thẩm Diệu nuốt xuống một miếng bạch tuộc, trong mắt lộ ra khát khao không thèm che giấu, “Quả thực là cuộc sống trong mơ của tôi, cơ mà làm cái nghề như tôi thì cả đời cũng không cần nghĩ tới.”

Thẩm Diệc Thanh mờ ám cong môi: “Cái này cũng nói không chắc.”

“Không có khả năng.” Thẩm Diệu không lĩnh hội được hàm ý trong lời nói của hắn, nâng má cười tự giễu, trên hai gò má lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Thẩm Diệc Thanh nhìn hai lúm đồng tiền ấy, nhiệt độ trong mắt cao lên một chút, hắn hắng giọng một cái, hỏi: “Về sau tôi có thể ngẫu nhiên hẹn em không?”

Thẩm Diệu chần chờ: “A…”

Người đàn ông ở trước mắt thoạt nhìn rất ưu tú, hơn nữa khó được chính là không cần hao tâm tổn trí giấu hắn cái gì, nhưng với người xa lạ mới quen biết vài tiếng mà hắn đã biểu hiện nhiệt tình như vậy, không khỏi có hiềm nghi công tử trăng hoa… đại não Thẩm Diệu lãnh tĩnh vận hành, cả người chính là vô cùng lý trí!

“Có thể chứ? Nếu có thời gian tôi muốn mời em đến phòng triển lãm tham quan tác phẩm của tôi, ” dường như Thẩm Diệc Thanh tận lực đè thấp giọng, giọng nói từ tính nhu hòa từ miệng hắn nói ra tựa như rượu đỏ tràn ra miệng bình, tỏa đượm hương làm người ta khẽ say. Thẩm Diệu thất thần, Thẩm Diệc Thanh tư thái tao nhã thoáng cúi người, vươn tay lướt qua mặt bàn, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết tương bên khóe môi Thẩm Diệu.

Tiểu xử nam ngây thơ bên kia bàn không thể tự ức chế mà đỏ mặt, bộ dạng giết quái hung hãn hai giờ trước không còn sót lại chút gì, cả người tựa như một ly kem hòa tan, ngọt đến chảy nước.

Thẩm Diệc Thanh mỉm cười, làm như không hề phát hiện, tiếp tục dùng làn điệu dụ người nghiêm trang chững chạc nói: “Đề tài tác phẩm của tôi lấy phương Tây ma huyễn làm chủ, tôi nghĩ hẳn là em sẽ cảm thấy hứng thú… Lại nói, hiện nay tôi đang sáng tác tác phẩm tên là «Kỳ lân trong tia nắng ban mai».” Trong đôi mắt sáng nhẹ của Thẩm Diệc Thanh lộ ra một chút ngây thơ, nhẹ giọng hỏi: “Trên thế giới thật sự có kỳ lân sao? Em nói cho tôi biết đi, tôi không nói cho người khác biết đâu.”

Dáng vẻ lơ đãng toát ra chút tính trẻ con của người đàn ông trưởng thành tuấn mỹ mị lực đến lạ thường, Thẩm Diệu vèo một phát cúi đầu, điên cuồng hút mấy ngụm nước đá hạ nhiệt cho đầu óc, lập tức hàm hồ nói: “Có.”

Thẩm Diệc Thanh dịu dàng nói: “Vậy em tới nhìn giúp tôi xem tôi vẽ đúng không, được chứ?”

Người này tuyệt đối là một tên trăng hoa, đừng bị mê hoặc! Thẩm Diệu đỏ mặt ráng chống đỡ: “Vậy anh nhờ Tưởng đội giúp anh xem đi, hắn nhiều kinh nghiệm.”

Thẩm Diệc Thanh: “…”

Thẩm Diệu: “Hừ.”

“Được rồi, tôi đầu hàng.” Thẩm Diệc Thanh giơ hai tay lên, thẳng thắn được khoan hồng, “Tôi có ấn tượng cực tốt với em, có thể cho tôi một cơ hội kết bạn với em không?”

Hắn vừa thẳng thắn thành khẩn, Thẩm Diệu liền không có lý do cự tuyệt, một chú nai con khát vọng yêu đương tung tăng chạy như bay trong lòng Thẩm Diệu, một đường nghiêng ngả lảo đảo, đâm vỡ vụn bức tường lý trí thật vất vả mới xây lên của Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu nhanh chóng liếc Thẩm Diệc Thanh một cái, chữ “không” dạo qua một vòng trên đầu lưỡi đã bị nuốt xuống: “Được rồi.”

Cuối cùng Thẩm Diệu mơ mơ màng màng giao ra số điện thoại riêng với nick wechat của mình, ngồi trên chiếc xe Thẩm Diệc Thanh gọi giùm cậu trở về nhà.

Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Thẩm Diệu làm chính là mở hộp pate mèo cho Quất ca bị vắng vẻ cả một đêm, Quất ca chính là tên của con mèo gừng* này, kêu nó là ca bởi vì hình thể nó khổng lồ rất có khí thế.

*Mèo gừng trong tiếng Trung là quất miêu.

Thẩm Diệu ngồi ở bên giường nhìn Quất ca ăn pate hộp.

Căn hộ này cách âm rất tốt, ngay cả động tĩnh rất nhỏ như tiếng kim giây chạy tích tắc của đồng hồ treo tường cũng nghe rõ mồn một, Thẩm Diệu nghe nghe, bỗng nhiên cảm thấy trong phòng tĩnh lặng đến độ khiến người ta hốt hoảng, vì thế lấy điện thoại ra chọn một ca khúc phong cách nhẹ nhàng phát lên, vừa nghe vừa tùy tay lật trang chủ của Thẩm Diệc Thanh. Thẩm Diệc Thanh không đăng gì cả, kéo hết xuống dưới cũng chỉ có mấy tấm ảnh phong cảnh góc độ chụp tùy ý, thoạt nhìn như là một hải đảo, Thẩm Diệu không thú vị ném di động sang một bên.

Lúc này, Quất ca ăn xong pate hộp, Thẩm Diệu ôm cái mặt lông của nó hung hăng hút một hơi, lập tức sảng khoái tinh thần đổ ập ra sau, cả người lún vào trong nệm mềm mại.

“Meo ——” Quất ca mập như con heo nhỏ cũng nhảy lên theo, tức khắc chiếm lĩnh hơn phân nửa cái giường, khí thế  nuốt phăng vạn dặm như hổ.

Thẩm Diệu nghiêng người ôm Quất ca vào trong ngực xoa nắn, lúc lông mèo mềm mại phất qua đầu ngón tay, cả thế giới dường như cũng theo đó trở nên nhu hòa. Thẩm Diệu thích ý híp mắt, sau khi tỉnh táo lại suy nghĩ đến dáng vẻ bị thả thính đến thất điên bát đảo của mình lúc ăn cơm tối, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cậu vứt Thẩm Diệc Thanh ra sau đầu, chuyên tâm hưởng thụ thời gian buổi tối tốt đẹp.

Cùng lúc đó, trong sân sau của một căn biệt thự, Thẩm Diệc Thanh cũng đang vuốt ve một con bò nhỏ, con bò nhỏ này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, thịt trên người tuy ít chút, nhưng được cái non mềm.

Thẩm Diệu xoa mèo hắn xoa bò, có thể nói là tương đối đồng bộ.

Bò nhỏ đang nhàn nhã ăn cỏ, dùng đuôi lười biếng xua đuổi ruồi bu, Thẩm Diệc Thanh khẽ vuốt đầu nó, ngón áp út tay phải hóa thành một xúc tu mềm mại ướt át, lặng lẽ tiến vào trong lỗ tai bò nhỏ, bò nhỏ không kiên nhẫn quay đầu trốn tránh, nhưng vài giây sau nó đã bị chất lỏng thôi miên do xúc tu phân bố ra khiến cho ngủ như chết, phịch một tiếng nằm úp sấp dưới đất.

—— Cố gắng khiến đồ ăn dịu ngoan chết không đau khổ là một nguyên tắc của Thẩm Diệc Thanh.

Bữa cơm tối hôm nay, Thẩm Diệu ăn no mười phần, nhưng Thẩm Diệc Thanh lại chỉ ăn no được một phần mười, gần như sắp đói bụng đến tụt huyết áp, vô cùng thảm thương.

Con bò này vốn là bữa sáng ngày mai, cơ mà loại chuyện “bữa sáng chuẩn bị trước vô tình biến thành bữa ăn khuya” hiển nhiên bất luận là ở giới nhân loại hay là giới ma vật đều thường xuyên phát sinh. Ngón tay trên hai bàn tay Thẩm Diệc Thanh hóa thành mười cái xúc tu, phân biệt quấn lấy vài bộ phận túm con bò lên, con bò ngủ đến bất tỉnh bò sự, hồn nhiên không biết mình sắp bị ăn.

Thẩm Diệc Thanh liếm liếm môi, đôi môi hình dáng chúm chím chậm rãi mở ra một cái khe, lộ ra răng nanh trắng nõn chỉnh tề bên trong… Lập tức, cái mồm kia tựa như miệng rắn nuốt mồi, chợt mở rộng không biết bao nhiêu lần, da môi và các đốt xương đều mềm mại biến hình như cao su đất sét, cái cằm đường cong tuấn lãng cũng lạch cạch một tiếng rớt trên cỏ, trong khoảnh khắc này nếu từ chính diện nhìn qua thì cả người Thẩm Diệc Thanh chính là một cái miệng rộng. Có điều hình tượng khủng bố này thực tế chỉ duy trì không đến một giây đồng hồ, hắn há miệng, mười cái xúc tu liền nhanh chóng ném cả con bò vào trong miệng hắn, mà sau khi bò vào miệng, Thẩm Diệc Thanh liền lập tức khôi phục nguyên dạng, bụng cũng không có chút nào phồng lên, cũng không biết con bò kia bị hắn ăn đi đâu rồi.

Một thanh niên phong độ nhẹ nhàng tuấn mỹ, khoác một thân ánh trăng như sương mai trong trẻo, đứng dưới một cây phù dung hoa trắng hồng nở rộ, một hơi nuốt sống một con bò.

Thẩm Diệc Thanh xoa xoa bụng: “Ợ.”

Cuối cùng cũng ăn no.

Mùa thu, trong vườn hoa ít thực vật nở rộ, trừ cây phù dung kia ra, thì cũng chỉ còn hoa cúc đủ loại kiểu dáng, sống lưng Thẩm Diệc Thanh thẳng tắp, hai vai ngang bằng, tao nhã tản bộ trên đường mòn vườn hoa, bởi vì tản bộ trợ giúp tiêu hóa.

Đi đi, Thẩm Diệc Thanh phì phì phun ra vài ngụm lông bò.

Lại đi đi, Thẩm Diệc Thanh đột nhiên oa một phát mở cái miệng to như bồn máu, lấy từ trong miệng ra một cái đầu lâu bò đầy đủ, tùy tay ném trên mặt bùn hoa viên.

Lại đi đi, Thẩm Diệc Thanh hệt như phun vỏ hạt dưa mà phèo phèo phèo phèo phun ra bốn cái chân bò đen đen.

Sau khi phun hết những thứ không dễ tiêu hóa ra ngoài, Thẩm Diệc Thanh cũng vừa lúc đi tới cạnh bể bơi lộ thiên của biệt thự. Hắn đứng ở trước bể bơi cởi từng món quần áo trên người, khi hắn mặc quần áo thoạt nhìn cũng không cường tráng, ngược lại hơi có chút cảm giác gầy, nhưng mà theo quần áo chậm rãi rút đi, thân thể kiện mỹ mà tràn ngập lực lượng kia liền lộ ra toàn cảnh dưới ánh trăng. Đường cong cơ bắp và tỉ lệ thân thể Thẩm Diệc Thanh có thể nói là hoàn mỹ, quả thực không khác gì pho tượng điêu khắc nam giới sinh ra từ tay một đại sư nghệ thuật nổi tiếng nào đó…

Mà đây là bởi vì, Thẩm Diệc Thanh chính là dựa theo tượng điêu khắc đó để biến ra thân thể!

Không giống mới là lạ!

Nhưng rất nhanh, thân thể nhân loại nam giới hoàn mỹ ấy mềm đi như một vũng bùn, sau đoạn biến hình ngắn ngủi, Thẩm Diệc Thanh biến thành một con bạch tuộc màu xám to lớn có đường kính đầu hơn ba mét, bạch tuộc sải đám xúc tu ào một tiếng nhào vào trong bể bơi, hơn hai mươi cái xúc tu mềm mại màu xám ở trong nước gợn ra từng đợt sóng nhỏ thích ý —— đây là biểu hiện khi kraken vui vẻ.

Thẩm Diệc Thanh tiên sinh, một vị họa sĩ thiên tài, thường được nhóm fangirl fanboy thân thiết xưng hô là “Đại Xúc”, bọn họ không hề biết là, Thẩm tiên sinh thật sự là một đại xúc ý trên mặt chữ.

Thẩm Diệc Thanh là một con kraken, hắn sinh ra tại hải vực quanh đảo Banicks, năm nay hai mươi sáu tuổi. Cái tuổi của hắn ở xã hội loài người đã sớm là người trưởng thành không hơn không kém rồi, nhưng trong tiêu chuẩn của kraken có sinh mệnh hở ra là lấy ngàn năm làm đơn vị tính, thì hắn vẫn chỉ là một cục cưng bé bỏng. Đường kính đầu hơn ba mét lấy tiêu chuẩn nhân loại cân nhắc đã là rất lớn, nhưng cha Thẩm Diệc Thanh chính là siêu cấp cự quái biển sâu có thể xem du thuyền dài hơn trăm mét như món đồ chơi đội ở trên đầu. Nhưng từ một cục cưng đường kính ba mét, muốn lớn được như vậy ước chừng cần thời gian mấy trăm năm, Thẩm Diệc Thanh rất vừa lòng với độ lớn của mình hiện giờ, dù sao thì lớn như cha phải tiêu hao rất nhiều đồ ăn, đa phần thời gian mỗi ngày đều dùng để bắt mồi và ăn uống, mà hiện tại một bữa cơm Thẩm Diệc Thanh chỉ cần ăn một con bò nhỏ là no rồi, rất tiện lợi, cho nên Thẩm Diệc Thanh cũng không vội lớn lên.

“Hou ——” kraken bảo bảo híp đôi mắt bự như trái bóng rổ, thoải mái tắm ánh trăng một lát, sau đó múa may xúc tu mềm mại, làm hình cuộn sóng bơi tới mép bể, dùng quần áo trên bờ chùi chùi xúc tu, lấy điện thoại di động ra từ trong túi quần, mở album ra xem.

Trong album đều là ảnh selfie mà hắn tìm ra từ trang cá nhân của Thẩm Diệu trên đường về nhà.

Kraken bảo bảo mê luyến nhìn những tấm ảnh selfie của Thẩm Diệu, da bạch tuộc màu xám dần dần biến thành màu hồng phấn.

Màu sắc làn da sẽ tùy theo tâm tình thay đổi mà biến hóa, đây là một đặc thù của kraken, màu hồng nhạt có nghĩa là thẹn thùng và rơi vào bể tình…

“Hou! Hou!” Em ấy thật đáng yêu! Thật đáng yêu! Kraken bảo bảo Thẩm Diệc Thanh nhìn nhìn, ngượng ngùng vứt di động đi, hơn hai mươi cái xúc tu phấn phấn nộn nộn xoạt xoạt xoạt bao ở trên đầu, bao hết đầu hắn lại, Thẩm Diệc Thanh biến thành một viên bạch tuộc bự ùng ục ùng ục bốc lên bọt khí chìm xuống đáy bể bơi!

Hết chương 6