Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 24




Dương Hiểu Uyển tan ca về nhà, vừa mở cửa thì nghe mùi đồ ăn, thay giày xong, thấy Thước Nhạc đeo tạp dề đang xào đồ ăn, “ Nhạc Nhạc sao lại làm cơm, không phải đã nói chờ mẹ về sao. Ba con đâu.”

Thước Nhạc múc đồ ăn trong nồi ra, “Ba đi mua bia, con làm cá chua ngọt, ba muốn uống hai chén.”

Dương Hiểu Uyển thay quần áo xong đi ra “Lão già này, chỉ biết uống, để mẹ làm.” Nói xong tiến lên lấy chén bát Thước Nhạc chuẩn bị rửa qua.

Thước Nhạc biết tính của mẫu thân, buông tay ra, xoay người bưng đồ ăn lên bàn, “Mẹ, lễ mừng năm mới năm nay mẹ còn trực không?”

Dương Hiểu Uyển đặt nồi lên lại mở lửa, “Năm nay mùng hai mẹ trực, vốn là mùng một, kết quả dì Trương mùng hai về nhà mẹ nàng, liền đổi với mẹ, vừa lúc, năm nay mẹ chuẩn bị cùng ba con đi một chuyến đến nhà bác chồng, lão thái thái năm nay tám mươi, đều nhanh hai năm không gặp, ba con cũng mong nhớ, đi thăm vậy.”

Thước Nhạc đột nhiên vui vẻ “Mẹ, mẹ cùng ba đi không mang theo ta nha.”

Dương Hiểu Uyển hạ đồ ăn xuống bếp “Con bao nhiêu rồi, còn làm cho ta và ba con mang theo, đã quên là ai một mình sống trong rừng một tuần ấy nhỉ.”

Thước Nhạc đưa nước mắm qua, cười nịnh nói “Đó không phải là ngoài ý muốn sao, không phải lên trung học mấy lần nghỉ đông con đều thành thật ở nhà sao.”

Dương Hiểu Uyển thở dài “Không phải mẹ và ba con không mang con theo, hồi tháng mười nhà bác chồng vì chuyện riêng mà cãi nhau rất kịch liệt, lễ mừng năm mới năm nay tập hợp lại với nhau, nói không chừng xảy ra chuyện gì. Mẹ và ba con đi xem là được rồi, mùng bảy sẽ trở lại.”

Thước Nhạc nghĩ đến chuyện ở nhà bác chồng cũng ồn ào, nhà nào cũng có bản kinh khó niệm, không đề nữa đến chuyện đi nhà bác chồng.

Dương Hiểu Uyển thấy đứa con dọn dẹp lại trong ngoài nhà, trong lòng vui mừng, tuy nói nam nhi chí ở tứ phương, con trai nên đi ra bên ngoài xông xáo, nhưng trong lòng bà vẫn rất luyến tiếc, nửa năm nay Thước Nhạc đến trường, trong lòng bà luôn mong nhớ, được nghỉ đông, con trở lại bên người, bà rất vui mừng.

Người một nhà ăn cơm chiều cùng nhau vui vẻ, Thước Chí Quốc như thường lệ ngồi xem tin tức, Dương Hiểu Uyển ở một bên nói chuyện điện thoại với bạn, Thước Nhạc một mình vào phòng bếp, thấy trong tủ lạnh có táo và quýt, hoa quả là cơ quan của mẫu thân phát, táo là loại hồng phú sĩ ( tên một loại táo ở Trung Quốc), Thước Nhạc lấy mấy quả táo trong không gian ra, màu sáng rõ, quả cũng to, nhìn thấy cũng đủ ba người ăn, cắt thành từng miếng nhỏ, lại lấy mấy quả quýt đặt lên đĩa.

Lấy một miếng táo cho vào miệng, chua ngọt thanh thúy, phi thường ngon miệng, đột nhiên nhớ tới Khúc Phàm đang ở Bắc Kinh, lúc rời khỏi Bắc Kinh Thước Nhạc để lại không ít táo, không biết Khúc Phàm có nhớ ăn không, hai ngày này anh có tiệc cuối năm, hai người không gọi điện thoại, không biết đã về nhà chưa. Nghĩ không biết buổi tối có nên gọi điện thoại cho Khúc Phàm không, Thước Nhạc thuận tay lấy mấy quả táo trong tủ lạnh bỏ vào không gian.

“Nhạc Nhạc. . ., con đang làm ảo thuật à?” Dương Hiểu Uyển nghe điện thoại xong đi vào bếp muốn xem đứa con đang làm gì, vừa lúc thấy cảnh quả táo biến mất.

Trong lòng Thước Nhạc căng thẳng, không biết làm sao, thấy mẫu thân đứng trước tủ lạnh nhìn cậu, cậu lại không biết nên giải thích như thế nào.

Dương Hiểu Uyển vòng vo quanh Thước Nhạc hai vòng, “Nhạc Nhạc sao lại thế này, quả táo đâu.” Thước Nhạc nói một cách thận trọng “Mẹ, chúng ta đi ra ngoài nói đi.” Kỳ thật nói với cha mẹ cũng không sao, đỡ phải luôn che dấu.

Ngồi trên sô pha ở phòng khách, Thước Nhạc khẩn trương nhìn cha mẹ, Thước Chí Quốc và Dương Hiểu Uyển từ lúc Thước Nhạc bắt đầu kể vẫn rất bình tĩnh, chỉ bất quá nhìn hai người nắm tay nhau liền thấy được trong lòng họ thực căng thẳng.

Thước Chí Quốc thấy đứa con cũng rất lo lắng, trong lòng không khỏi hơi buồn cười, tiểu tử này cũng biết lo lắng.

Ho nhẹ, mở miệng nói “Nhạc Nhạc, chuyện con gặp rất ly kỳ, tuy dân gian truyền thuyết rất nhiều, nhưng không có chuyện nào được chứng minh, cái khác cũng dễ nói, chính là con có cảm giác được chỗ nào không thoải mái, hoặc là cơ thể có chỗ nào không tốt không? Đầu tiên là phải bảo đảm không chỗ xấu nào đối với cơ thể con.”

Dương Hiểu Uyển ngồi bên cạnh lập tực nói tiếp “Đúng vậy, có chỗ nào khó chịu hay không, nếu không ngày mai mẹ mang con đi bệnh viện kiểm tra đi.”

Thước Nhạc nghe lời cha mẹ nói, trong lòng đặc biệt ấm áp “Không có gì khó chịu, con cảm thấy từ khi có không gian, cơ thể con tốt hơn nhiều, mấy năm nay ngay cả cảm mạo đều không bị, hơn nữa đầu óc rất rõ ràng, trí nhớ và khả năng lý giải mạnh lên không ít, ngũ cảm cũng tăng mạnh.”

Dương Hiểu Uyển nghi hoặc hỏi “Ngũ cảm tăng mạnh, vậy sao vừa rồi mẹ bước vào phòng bếp con không nghe thấy?”

Thước Nhạc đỏ mặt, khó nói là tại mình đang suy chuyện khác.

Cũng may Dương Hiểu Uyển không tiếp tục dây dưa ở chuyện này, ngồi vào cạnh Thước Nhạc, túm lấy quần áo của Thước Nhạc.

Thước Nhạc ngạc nhiên “Mẹ, làm gì vậy?” Đang ngây người áo lông cừu đã bị Dương Hiểu Uyển cởi xuống.

“Để mẹ nhìn xem ấn ký của con.”

Thước Nhạc chạy nhanh trốn sang một bên, mặt đỏ rực như uống say “Đừng, ai, mẹ”

Dương Hiểu Uyển vỗ Thước Nhạc một cái “Trốn cái gì, có gì mà thẹn thùng, mẹ là mẹ con, nhìn thì sợ gì.” Nói xong đem cái áo cuối cùng của Thước Nhạc cởi xuống.

Thước Chí Quốc nhìn thấy ngồi ở một bên cười ha ha.

“Không có cái gì, sao lại thế nào.” Lưng trơn bóng một mảnh.

Ấn ký trên người Thước Nhạc sớm thì có thể tùy ý ẩn hiện, ngay lúc Dương Hiểu Uyển đang nói, dây hoa sen trên lưng Thước Nhạc từ từ hiện ra, hoa sen ngay thắt lưng nở rộ dị thường thánh khiết, đóa hoa trắng noãn dường như còn lộ vẻ giọt sương, nụ hoa sen trên vai trái đã có xu thế muốn nở, Thước Nhạc có thể cảm giác được ngày hoa sen nở sắp đến.

Cha mẹ Thước Nhạc cẩn thận nhìn ấn ký sau lưng Thước Nhạc, hai người đều không nói ra lời, nghe là một chuyện, chân chính nhìn đến lại là một chuyện khác, trong lòng hai người lo lắng, không biết đây là chuyện tốt hay xấu.

Dương Hiểu Uyển nhẹ nhàng sờ sờ lưng đứa con, bóng loáng nhẵn nhụi, không nổi lên cái gì.

Thước Nhạc thấy ánh mắt lo lắng của cha mẹ “Ba mẹ, tuy con không quá hiểu biết đóa hoa sen này, nhưng con có thể cảm giác được, đóa hoa sen này và con là một thể, chúng con là quan hệ cộng sinh. Nên hai người không cần lo lắng.” Thước Nhạc nở nụ cười “Lại nói tiếp, hai năm nay cơ thể của ba mẹ đều rất tốt, chỉ e là liên quan tới không gian của con, con trồng không ít đồ ăn trong không gian, mỗi lần đều đổi đi đồ ăn trong nhà, đây là thực phẩm xanh sạch rất tốt với thân thể.”

Cha mẹ Thước Nhạc nghĩ cũng đúng, hai ba năm nay quả thật là không mắc bệnh gì, cơ thể thực khỏe mạnh, hơn nữa Dương Hiểu Uyển cũng biết, bà ở tuổi này đúng là thời mãn kinh của phụ nữ, bà cũng cảm thấy phiền muộn trong lòng, nhưng mấy ngày nay Thước Nhạc trở về bệnh trạng của bà tốt hơn, huống chi thời mãn kinh tới cũng trễ hơn đồng sự. Có lẽ là nhờ ăn thực vật trong không gian.

Thước Nhạc mặc lại quần áo “Ba mẹ, con mang hai người vào không gian xem thế nào?”

Thước Chí Quốc nói “Không gian của con còn có thể đem người vào?”

Thước Nhạc nở nụ cười, “Không thành vấn đề, con luôn tự mình đi vào, còn nuôi không ít gia cầm và cá đâu.” Kỳ thật ngay từ đầu Thước Nhạc đã biết, chỉ cần cậu đồng ý, bất luận ai cũng có thể vào.

Nắm tay cha mẹ, Thước Nhạc tiến vào không gian.