Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 16




"Lần sau em đừng một mình đi ra ngoài, con gái một mình xuất môn rất nguy hiểm." Lâm Mộ Thiên quan tâm dặn dò Tâm Nghi, hắn kỳ thật là lo lắng Tâm Nghi ở một mình với Vĩnh Trình, không biết vì cái gì, hắn luôn sợ Vĩnh Trình, có lẽ bởi vì là chủ nợ của hắn, cho nên hắn lo lắng, Vĩnh Trình tâm huyết dâng trào, vì muốn trả thừ hắn, mà xúc phạm Tâm Nghi.

"Đúng là người già, thật buồn nôn." Nhiên Nghị ở đối diện kêu to.

Mà gương mặt Thư Diệu cũng không có biểu tình gì, chỉ tự mình uống bia.

Vĩnh Trình gỡ kính mát xuống, nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, giống như đang coi phim hài: "Anh có thấy mình ngu ngốc không, sắc lang cũng không có đi lại lúc này đâu, tôi thấy anh xem phim nhiều rồi đó, đến mức óc cũng bị hỏng nặng rồi."

Lâm Mộ Thiên mím chặt môi, không biết trả lời thế nào, hắn căn bản là không thể an tâm, không có cách nào im lặng ngồi bên Vĩnh Trình, đừng nói là cùng Vĩnh Trình ngồi ăn cơm vừa nói vừa cười, hắn hiện tại ngay cả một câu cãi lại, cũng không được.

Vĩnh Trình là chủ nợ của hắn...

Lo lắng thái quá của Lâm Mộ Thiên khiến mọi người bật cười, Tâm Nghi cũng không để ý nở nụ cười, vô cùng thân thiết níu lấy tay Lâm Mộ Thiên.

"Các cậu... cũng đừng cười Lâm Mộ Thiên, anh ấy.... anh ấy cũng là muốn tốt cho tôi thôi...." Tâm Nghi lắp bắp giải thích, tỏ vẻ hiểu rõ lo lắng của hắn.

Không biết do uống nhiều hay không, hai má Lâm Mộ Thiên trở nên hồng hồng, hắn như vậy, ở trong mắt người khác, lại có chút hương vị e lệ. Hắn phát hiện, ánh mắt vừa rồi của Vĩnh Trình, tựa hồ dừng trên mặt hắn rất lâu.

"Anh có mua bánh kem cho em." Lâm Mộ Thiên sủng nịch vỗ vỗ đầu Tâm Nghi, sau đó nhắc nhở Thư Diệu ngồi đối diện hắn: "Cậu đừng uống nữa, lấy bánh kem đến đi, trước tiên chúng ta phải để Tâm Nghi thổi nến đã."

"Đúng là phiền toái anh nhất đấy." Thư Diệu nở nụ cười nói, nhưng vẫn đem bánh kem qua.

Những người khác cắm nến lên bánh kem, Thư Diệu lấy một bật lửa từ trong túi tiền ra châm nến, Thư Diệu thuận tay tắt đi ngọn đèn bên trong, ngọn nến trở thành ánh sáng duy nhất trong phòng.

"Chủ nhân buổi tiệc có thể bắt đầu cầu nguyện được rồi, nhất định phải cầu một ước muốn thật sự." Lâm Mộ Thiên ôn nhu nhìn Tâm Nghi, hắn lo lắng, đến lúc nào mới có thể là lúc thích hợp nhất để lấy nhẫn ra? Nếu Vĩnh Trình không có ở đây, kia lúc nào cũng được, nhưng, Vĩnh Trình lại ở ngay bên cạnh....

"Đúng vậy, chị phải nắm bắt cơ hội, ước đt cưới chị! Chị cũng không nhỏ tuổi, nếu đợi vài năm nữa, về sau sinh con sẽ lớn tuổi!" Nhiên Nghị nháy mắt với Tâm Nghi, nửa đùa nửa thật.

"Cậu ít nói bậy, Mộ Thiên vẫn còn trẻ." Thư Diệu theo thói quen lạnh lùng nhìn Nhiên Nghị, Thư Diệu cũng không cảm thấy Lâm Mộ Thiên phải đến tuổi kết hôn, "Huống chi nhóm chúng ta còn đang nổi tiếng, có được vô số danh tiếng, nếu Mộ Thiên kế hôn, đó không phải tương đương làm cho fan ca nhạc, fan điện ảnh đi tìm chết sao?"

Thư Diệu nhấp một ngụm bia, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tâm Nghi: "Tâm Nghi à, chị nói có phải hay không, chị trong lòng cũng thích lúc Mộ Thiên đi hát, đóng phim đúng không?"

Tâm Nghi lại thẹn thùng gật đầu, nhắm mắt lại cầu nguyện.

Lâm Mộ Thiên vốn định lấy nhẫn ra nhưng lại thôi. Hắn lại lặng lẽ thả nhẫn vào trong túi tiền, hắn cảm thấy hay là tìm cơ hội khác, lúc chỉ có mình cùng Tâm Nghi.

Vĩnh Trình vẫn chán nản tựa vào bên cạnh, còn thưởng thức món ăn trên bàn, vừa cầm đũa thùa cơm, vừa không chút để ý khi mọi người cùng hát mừng sinh nhật Tâm Nghi.

"Happy birthday to you, happy birthday to you..." Những ngôi sao nổi tiếng trong căn phòng nhỏ cũ nát, vì một cô gái mà chúc mừng sinh nhật, nếu bị các fan hâm mộ thấy được, nhất định sẽ ghen tị đến chết.

Sau khi hát xong, mọi người vỗ tay, nhân vật chính đỏ mặt thổi tắt ngọn nến, Lâm Mộ Thiên cũng thấy được Tâm Nghi đang rất hạnh phúc.

Lâm Mộ Thiên phân chia bánh kem cho mọi người, Tâm Nghi ăn rất vui vẻ, Vĩnh Trình lại cau mày, ra vẻ không ăn, hắn cũng không tâm tình đi quản Vĩnh Trình, hắn chỉ một lòng một dạ chiếu cố Tâm Nghi.

"Em... em nói không.... không rõ lắm.... cũng chỉ biết nói, mời... mọi người... ăn...." Tâm Nghi như con chim nhỏ rúc vào lòng Lâm Mộ Thiên.

"Em phải luyện tập nhiều mới nói lưu loát được, cũng đừng luôn không nói năng gì." Lâm Mộ Thiên sủng nịch nhẹ nhàng nhéo lấy cái mũi của Tâm Nghi, hắn hoàn toàn không phát hiện, Thư Diệu ngồi đối diện có hơi bất động.

"Chị ấy không nói, anh liền thay chị ấy nói là được, đúng rồi, tôi thiếu chút nữa đã quên, hai người gần đây ít gặp mặt là tốt hơn, bởi vì truyền thông gần đây chú ý đến chuyện hai người lắm, nếu bị kẻ khác bắt lấy nhược điểm, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của nhóm." Nhiên Nghị vừa nói, vừa thay Lâm Mộ Thiên rót bia, nói xong hai người cụng ly.

tmg gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, Lâm Mộ Thiên nhíu nhíu mày, bia thực đắng, hắn khonog thích lắm, nhưng hôm nay vì mọi người liền "hào sảng" uống hết.

"Ăn... ăn ngon không?" Tâm Nghi lắp bắp hỏi Vĩnh Trình đang ăn, Lâm Mộ Thiên còn tưởng rằng Tâm Nghi đang hỏi mình, hắn đang chuẩn bị trả lời, lại nghe thấy thanh âm khô khốc của Vĩnh Trình vang lên: "Tay nghề cũng không tệ lắm."

Tâm Nghi đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu, Lâm Mộ Thiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.

Mọi người vui chơi được một lúc, đã nhanh đến nửa đêm, vài người đã uống đến say sửa, chỉ có mình Vĩnh Trình thanh tỉnh, Lâm Mộ Thiên đã bị rót bia đến mức phải đi nghỉ, lúc này, hắn đương nhiên không thể phát hiện, ánh mắt tràn ngập vẻ thú vị lẳng lặng theo dõi hắn.

Trong lòng Vĩnh Trình bật cười, ngày mai, không nên hù chết Lâm Mộ Thiên! Ha hả! Vĩnh Trình bắt đầu chờ mong vẻ mặt sợ hãi lúc sáng mai của Lâm Mộ Thiên...