Đại Mỹ Nhân Là Nam Cải Trang?

Chương 22: Hang Cọp





Như để đáp lại Bùi Phong, cô lắc đầu thấp giọng run run: “Đừng nói gì cả, giờ đây chị cần em làm tốt việc giả thành chị hơn bao giờ hết, kế hoạch đã được Trần Kim sửa đổi một chút nhưng nó không ảnh hưởng quá nhiều đến chuyện lão già Bùi Anh Tuấn đó phải chết cả!”

Cậu cuối mặt xuống nhìn đôi chân của mình, vốn dĩ từ đầu chị em cậu đã sai khi được sinh ra trên cõi đời này rồi! Tất cả những chuyện tổn hại đến thể xác lẫn tâm hồn đã khiến suy nghĩ của người chị gái cậu yêu quý nhất trở nên méo mó, nhìn Bùi Hoa bây giờ cậu cứ tưởng mình đang nhìn thấy hình bóng của Bùi Anh Tuấn! Rốt cuộc thứ cuối cùng cậu muốn là gì? Là trả thù hay là sự bình yên?

Cứ như thế những ngày sau đó cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, việc quay chụp cũng rất thuận lợi. Bộ phim đến cuối cùng lại có sự góp mặt của hai nhân vật mà không ai ngờ đến, chỉ riêng Đình Tư và Phạm Kha là thấy khó chịu vì sự xuất hiện đột ngột này của hai vị khách không mời, Từ đầu đến cuối chẳng một ai được đến gần Bùi Phong vì Luôn có người theo sát cậu, đặc biệt hơn nữa Lý Thư còn theo cậu 24/24 nên hai người đó không hề có thể đến gần bắt chuyện được với cậu.

Ba Tháng quay bộ phim đó kết thúc sau khi cảnh cuối cùng được quay xong vào buổi sáng, Tiêu Hàng đứng trước hàng người đang chờ ông: “Bộ phim này đã chính thức quay xong, giờ chỉ còn vài cảnh phụ. Chúng ta chính thức về lại đô thị nước R!”

Mấy người kia nghe xong lật đật chạy đi dọn đồ của mình, họ đã quá mệt trong ba tháng này rồi nào là muỗi, rắn, rết, gián, nhện, kiến, tiếng con trùng mỗi đêm, giờ họ cứ như được giải thoát mà chạy như đàn ong vỗ tổ lên xe của đoàn phim. Bùi Phong cũng không ngoại lệ cậu vừa dìu Bùi Hoa vừa chèo lên xe.

Chật vật một lúc cậu cũng đã yên vị trên ghế xe, Bùi Hoa ngồi bên cạnh cậu khẽ xoa hai đầu gối vì đau: “Lại đau rồi…”

“Sao chị không chờ bình phục hẳn hả xuất viện! Chị còn không báo cho mẹ… Chắc bà ấy bây giờ đang chạy đông chạy tây tìm chị đó.”

Nghe cậu nói vậy Bùi Hoa uể oải dựa lưng vào ghế nhìn trên trần xe giọng nói trầm thấp của cô khiến tim cậu lệch một nhịp: “Em hiểu gì không? Nếu muốn kế hoạch này hoàn hảo vậy thì trong hai chị em ta sẽ có một người phải chết! Nhưng em đừng lo chị sẽ là người đó. Sau tất cả em đã chịu quá nhiều tổn thương trong quá khứ rồi, và giờ đây hãy để tất cả lại cho chị nhé Tiểu Phong? Em rất mạnh mẽ đó em trai ngoan của chị …”- Nói đến đây nước mắt Bùi Hoa không thể trụ được nữa mà tuôn rơi lã chã, cô cuối mặt để không ai nhìn được gương mặt của mình bây giờ.

“Chị!”- Hai mắt Bùi Phong cũng đã lấm tấm những giọt lệ nóng, cậu không mạnh mẽ kiên cường như chị nói, vốn dĩ từ đầu khi cậu nghe kế hoạch này thì cậu cũng biết phải có một người, phải liền mạng mà vào hang cọp! Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Bùi Hoa cậu ôn nhu cười tươi: “Hì hì. Chị tin em không? Chỉ duy nhất lần này nữa thôi, hãy để em bảo vệ chị nhé! Chị đã bảo vệ em nhiều rồi và giờ cũng phải đến lượt em bảo vệ chị gái của mình chứ? Chị tin em nhé!”

Cái câu “Chị tin em nhé!” của Bùi Phong càng làm Bùi Hoa quặn thắt nơi lòng ngực, đứa em trai sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cô giờ đây nó đang muốn liền mạng sao? Vậy thì một người chị gái như cô phải vô dụng đến mức nào mới có thể để em trai mình bảo vệ đây? Đưa cho Bùi Phong một chai nước cô khẽ mỉm cười: “Được! Chị tin em. Em uống nước đi này”

Chẳng nghiên ngờ gì Bùi Phong cầm chai nước uống vơ đi gần phân nửa, cậu làm sao biết được trong ấy có thuốc ngủ chứ! Nhìn Bùi Phong đang chìm vào giấc ngủ Bùi Hoa cười lên nụ cười chua chát, cô không muốn bất kì ai phải chịu đau đớn hay tổn thương nữa: “Xin lỗi Tiểu Phong… Nhưng có lẽ đây là Ba tháng cuối cùng chị em ta gặp nhau rồi, chị giao mẹ lại cho em chăm sóc đó Tiểu Phong ngoan của chị. Em phải mạnh mẽ nhé!”

Nói đến đây cô đứng lên khỏi ghế nhường chỗ lại cho Lý Thư, Bùi Hoa theo Trần Kim và Tô Tĩnh đi xe riêng của hai người kia. Quyết định vào hang cọp này của cô có lẽ là một quyết định vô cùng mạo hiểm.

Xe cũng bắt đầu rời khỏi khu rừng nhiệt đới, Bùi Hoa ngồi ghế sau xe của Tô Tĩnh, gương mặt cô buồn bã rầu rĩ. Nhìn ra cửa kính của chiếc ô tô cô thấy Tiêu Minh đang chạy chiếc mô tô của Lý Thư bên ngoài, cậu ta bám sát chiếc ô tô của Tô Tĩnh dường như sợ hắn sẽ làm gì đó với cô.

“Cô định làm thật sao?”- Trần Kim bỗng lên tiếng hỏi, giọng y nghiêm túc đến lạnh gáy: “Một mình đi vào Tập Đoàn Bùi Thị? Cô không thấy mình làm vậy là quá mạo hiểm sao? Trong khi lão già Bùi Anh Tuấn đó đã muốn bắt mẹ con cô về nhưng chưa có cơ hội.”

“Tôi Biết!”- Bùi Hoa cắt ngang lời Trần Kim, Cô xoa xoa hai đầu gối cười nhếch mép: “Nhưng đến cuối cùng cũng phải cần một người đi tìm chứng cứ phải không? Nếu không có chứng cứ những việc ác mà lão làm là gì thì không thể buộc tội lão ta được! Mạng này của tôi là để đổi lại cho rất nhiều người có cuộc sống bình yên, tôi không sợ, thì người phải sợ là lão ta!”

Những lời nói mạnh mẽ của Bùi Hoa làm cho Tô Tĩnh khá thích thú, hắn liếc mắt nhìn qua gương chậm chạp nói vu vơ: “Rồi sẽ thành công chứ? Hay là chúng tôi lại nhận về một cái xác đã nguội lạnh chẳng còn hơi ấm? Suy nghĩ kĩ vào, đừng để những suy nghĩ bất chợt ảnh hưởng đến kế hoạch chính! Cô còn phải giữ mạng để về làm nhân viên buôn bán nhà đất cho Tập Đoàn TK bọn tôi đấy!”