Đại Minh Vương Hầu

Chương 197: Hoa ác ma




Trí giả thấy trí, yêu nhân thấy yêu.

Cùng một chuyện, Tiêu Phàm cùng Thái Hư quan điểm hoàn toàn bất đồng, vốn là chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia, Thái Hư lại coi Tiêu Phàm như hái hoa tặc, chuyện này làm Tiêu Phàm rất buồn bực.

Rốt cuộc là bởi vì Thái Hư vốn là yêu nhân, hay là bởi vì Tiêu Phàm hắn trong mắt mọi người chính là yêu nhân.

- Sư phụ, ta trong mắt ngươi là hạng người gì?
Tiêu Phàm không nhịn được hỏi, giờ khắc này hắn đột nhiên sinh ra tò mò.

Thái Hư liếc hắn, hừ lạnh:
- Ngươi là hỗn trướng.

- Nhưng ta rất anh tuấn nha...
Tiêu Phàm có chút không cam lòng.

- Vậy ngươi nhiều lắm cũng chỉ là hỗn trướng anh tuấn...

Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy đánh giá này rất không khách quan.

Đó là một vấn đề biện chứng, mắt hỗn trướng nhìn ai cũng đều là hỗn trướng.

- Được rồi, mặc kệ ta là cái gì, sư phụ, loại thuốc ta vừa nói kia, ngươi đến cùng có hay không?

Thái Hư vẻ mặt cảnh giác nói:
- Ngươi muốn loại thuốc này làm gì?

- Gần đây tinh thần hơi kém, muốn uống mấy viên giải tịch mịch, ta nói thế ngươi tin không?

- Không tin.

- Vậy ngươi cũng đừng nói nhảm nhiều như vậy, mau đưa phương thuốc đây, đây là cơ mật triều đình, nói ngươi cũng không hiểu.
Tiêu Phàm có chút không nhịn được.

Thái Hư đảo cặp mắt, thong thả nói:
- Ngươi nói loại thuốc kia, bần đạo quả thật có, nhưng thuốc này luyện chế không dễ, phí tổn không nhỏ, bần đạo sẽ không dễ dàng đưa cho ngươi..."

Tiêu Phàm cười nhạo nói:
- Cái gì mà chế không dễ, lực lượng cá nhân có thể so sánh quốc lực được sao? Chuyện ngươi muôn vàn khó khăn, ta chỉ cần một đạo mệnh lệnh là xong, đừng dài dòng, nhanh đưa phương thuốc đây. được không dễ, lực lượng của cá nhân có thể cùng quốc gia lực lượng so sánh sao?

- Vậy cũng không được, loại thuốc này không phải đồ tốt, truyền ra ngoài sẽ hại chết người, nói không chừng sẽ hại người trong thiên hạ, bần đạo không thể cho ngươi...
Thái Hư hiếm khi lộ vẻ kiên quyết.

- Không phải chỉ là phương thuốc sao? Sao ngươi lại nhỏ mọn vậy? Cho ngươi bạc có được không?

Thái Hư hừ nói:
- Vật này chính là tà vật, dùng tất hại thiên hạ, bần đạo không thể tạo nghiệt.

Tiêu Phàm khuôn mặt hơi trầm:
- Ngươi thật không cho?

- Không thể cho.

Tiêu Phàm rất nghiêm túc nói:
- Ngươi không sợ ta đánh ngươi sao?

Thái Hư khinh miệt cười to:
- Ngươi có bản lãnh đó sao?

Tiêu Phàm do dự một chút, lại nghiêm túc nói:
- ... Ngươi không sợ sư bá đánh ngươi sao?

Thái Hư tắc tiếng cười, thần sắc lập tức ngưng trọng:
- Ngươi có ý gì?

Tiêu Phàm móc ná ra, nhắm vào phòng Trương Tam Phong, lên đạn, kéo dây...

Thái Hư sắc mặt tức khắc trắng bệch, kinh sợ nói:
- Nghiệt đồ...

Vừa dứt lời, phịch một tiếng nổ, phòng Trương Tam Phong nổ một lỗ to, bên trong vang lên tiếng hét thảm:
- A —— Ai dám ám toán bần đạo?

Thái Hư hoảng sợ mở to mắt, một dự cảm bất tường tự nhiên mà sinh.

Vỗ vỗ vai Thái Hư, Tiêu Phàm một ngón tay chỉ bầu trời, ngạc nhiên kêu lên:
- Sư phụ, Hằng Nga trần truồng kìa.

Thái Hư theo bản năng ngẩng đầu, cái ná tức khắc được nhét vào hông hắn.

Đúng vào lúc này, Trương Tam Phong đầu sưng một cục, nộ khí bùng nổ phóng từ trong phòng ra, ánh mắt nhìn thấy cái ná bên hông Thái Hư...

Tiêu Phàm thuận thế ồn ào:
- Oa sư phụ, ngươi bắn thực chuẩn...

Trương Tam Phong đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, hai ống tay áo như có gió căng phồng lên.

- Sư đệ không sai, mấy năm nay đảm lượng lớn không ít, dám hạ độc thủ bần đạo, không biết thân ngươi có tinh tiến không, đến, chúng ta luyện một chút...

Tiếng cười vang như sấm bên tai, chấn động tường xung quanh không ngừng rơi bụi...

Thái Hư hoảng sợ giống như thiếu nữ gặp lưu manh, vừa tuyệt vọng lắc đầu vừa nức nỡ nói:
- Sư huynh, sự thật cũng không phải như ngươi thấy, đó là một hiểu lầm... Không, ngươi đứng lại, đừng tới đây ta gọi người a...

- Ít nói nhảm, chịu chết đi.

Trương Tam Phong vung quyền tiến đến.

... ...

... ...

Đánh đã tay xong, Trương Tam Phong vẻ mặt thần thanh khí sảng, cười nhỏ trở về phòng ngủ.

Thái Hư mặt mũi bầm dập quỳ rạp trên mặt đất hấp hối.

Tiêu Phàm ngồi xổm người xuống, đồng tình nói:
- Sư phụ, vì một cái phương thuốc, cần gì phải thế chứ...

Thái Hư quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ:
- Tiểu vương bát đản, ngươi quả thật là kiếp số bần đạo a... Phía nam hoang man có loại hoa, gọi là cây thuốc phiện....

Tiêu Phàm nghe vậy như bị sét đánh, ngẩn người, há to miệng nửa ngày không nói gì.

Cây thuốc phiện, hoa ác ma đến từ địa ngục, khiến binh sĩ không sức chinh chiến, dân chúng nhà tan cửa nát, hút khô quốc lực.

Tiêu Phàm đột ngột vỗ vỗ đầu, sao ta lại quên chứ? Uống mình xuyên qua, đây quả thực lợi khí đối phó Yến quân a, nếu trộn nó vào quân lương, không đến nửa năm mười lăm vạn tướng sĩ sẽ thành con nghiện, sức đâu nữa mà động đao kéo cung cưỡi ngựa chứ?

Nếu Vương Quý đột ngột cắt cung ứng lương thảo, Yến quân tất sụp đổ, đại quân triều đình bắc thượng khác gì sói vào bầy cừu, Chu Lệ lấy lực gì mà mưu phản?

Cây thuốc phiện, một vũ khí xinh đẹp mà tàn khốc, đủ diệt trăm vạn đại quân.

Tiêu Phàm hưng phấn, cảm giác như biết mã hack hết ải của trò chơi, Chu Lệ giờ không còn là địch nhân cường đại nữa rồi. Mười lăm vạn hùng binh thì sao? Tung hoành vô địch thì đã sao chứ?

Nhưng... Cây thuốc phiện thật sự có thể dùng sao?

Tiêu Phàm nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt dần dần đọng lại, vẻ hưng phấn biến mất, chỉ còn lại sự chần chừ.

Nếu thật dùng vật này, mười lăm vạn tướng sĩ hoàn toàn phế đi, sau đó thì sao? Bọn họ là người, ai cho cơm ăn thì đánh giặc cho người đó, đơn giản là mưu sinh mà thôi, cần thiết hại họ vậy không? Sau lưng họ còn già trẻ vợ con, việc này sẽ hại bao nhiêu gia đình tan nát, thế gian thêm bao nhiêu cô nhi quả phụ?

Triều đình cùng Yến vương nói cho cùng vẫn là nội chiến, nếu dùng cây thuốc phiện làm vũ khí, chính là tự hại tộc nhân.

Giống như Thái Hư đã nói, cây thuốc phiên mà mầm họa thiên hạ, nó như hộp Pandora, mở ra sẽ gây họa vô cùng, vạn nhất Tiêu Phàm không có năng lực ngăn chặn nó lan tràn, khi đó Đại Minh bị hủy, mình gánh được tránh nhiệm này sao?

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm rùng mình một cái.

Hắn không muốn làm người tốt, lại cũng không muốn làm tội nhân thiên cổ, chuyện gì có thể, chuyện gì không thể làm, ở trong lòng hắn đều có một cây cân, hắn không sợ người khác chỉ vào mũi mắng hắn gian thần ác tặc, cũng không ngại trăm năm sau thế nhân đánh giá hắn như thế nào, nhưng hắn sợ hủy cả dân tộc, sợ hủy gian sơn của Chu Doãn Văn, hắn sợ lưng đeo danh đệ nhất tội nhân thiên cổ, đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận.

Tiêu Phàm không có nhân từ nghĩa, nhưng hắn lại có tiểu thiện lương.

Hắn đối với hiền lành định nghĩa là: Làm người có thể thiếu đạo đức, nhưng không thể không có đạo đức.

Cây thuốc phiện là điểm giới hạn đạo đức của hắn.

Tiêu Phàm cười khổ không thôi, không nghĩ tới mình lại còn có điểm giới hạn, hắn vẫn cho là lương tâm của mình là động không đáy...

Cây thuốc phiện có lẽ mình sẽ dùng nó, nhưng không phải để đối phó người Hán.

Chủ ý đã quyết, Tiêu Phàm thở dài một hơi, vẻ mặt tiếc nuối lại mang theo vài phần thoải mái.

Một cơ hội tuyệt vời lại phải bỏ qua, đáng tiếc thì đáng tiếc nhưng hắn lại thoải mái vô cùng.

Mười lăm vạn Yến quân nếu biết hắn vì một ý niệm mà cứu mạng họ, thật sự nên dựng bài vị trường sinh cho hắn.

Bất quá, cây thuốc phiện không thể dùng, không có nghĩa là thuốc khác không thể dùng.

Tiêu Phàm ngồi xổm người xuống, cười híp mắt nhìn Thái Hư, nói:
- Sư phụ, cây thuốc phiện đồ chơi này khí phách lộ ra ngoài, khẩu vị quả thật quá nặng, có thuốc gì khẩu vị nhẹ chút không?

Thái Hư ngồi xếp bằng ngồi dưới đất cả giận nói:
- Nhẹ? Ngươi cho là ăn cơm trong quán à? Không hợp khẩu vị thì đổi món, làm gì có nhiều thứ cho ngươi chọn như vậy? Không có.

Tiêu Phàm hắc hắc cười không nói gì, tay móc ná ra, lại nhắm vào phòng Trương Tam Phong...

- Chậm đã, nghiệp chướng dừng tay, ta có, ta có.
Thái Hư nức nở, hoảng sợ ngăn hành động lấy mạng hắn của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm khẽ liếc hắn:
- Thế mới phải chứ...

Thái Hư cười khổ, trong miệng thì thào nhắc "Kiếp số a kiếp số", vừa lấy một bình sứ nhỏ bẩn thỉu trong lòng ra vừa không cam lòng đưa cho Tiêu Phàm, hừ nói:
- Thuốc này gọi là Nhuyễn cốt tán, bần đạo mười mấy năm trước hao tâm tạo thành, kỳ thực bên trong có một lượng rất nhỏ thuốc phiện, thuốc này vô sắc vô vị, bất quá dược hiệu cũng rất chậm, có lẽ một năm rưỡi mới thấy hiệu quả quả, người dùng tứ chi dần dần vô lực, mệt mỏi vô cùng, ngoài ra không có nguy hại gì, lang trung cũng không nhìn ra đầu mối gì...

Tiêu Phàm đại hỉ, như nhặt được chí bảo nhét vào trong lòng, sau đó cười híp mắt nói:
- Một bình nhỏ vậy? Sư phụ ngươi đem phương thuốc cùng phương pháp luyện chế viết xuống, ta muốn số lượng rất lớn...

Thái Hư thở dài nói:
- Ngươi chẳng lẽ coi trọng gia sản nhà ai, muốn mưu tài sát nhân?

- Sư phụ thật sự là băng tuyết thông minh, đồ đệ ta nhắm vào chính là gia sản nhạc phụ...

"... ..."

Thái Hư lắc đầu thở dài viết phương thuốc ra, Tiêu Phàm nhìn một lần, ngoại trừ cây thuốc phiện cần phái người bí mật thu hoạch ở phía nam, những thứ thuốc khác là hàn vật bình thường.

Tiêu Phàm đại hỉ, vỗ vai Thái Hư cười nói:
- Sư phụ thâm minh đại nghĩa, tương lai nhất định sống lâu trăm tuổi...

Thái Hư cả giận nói:
- Thúi lắm bần đạo đã sớm hơn trăm tuổi, ngươi đây là vuốt mông ngựa hay là nguyền rủa ta vậy?

- Việc này nếu thành, sư phụ công lớn lao, đồ đệ ta nhất định tấu xin thiên tử phong cho ngươi làm cửu thiên tuế.

Thái Hư tức khắc đổi giận thành vui.

Lão đầu nhi ngu một chút kỳ thật rất đáng yêu.

Đêm đó, từ hành dinh khâm sai bay ra một con bồ câu, lặng yên bay về phía kinh sư.

Chỉ huy sứ ra lệnh, Cẩm Y vệ cơ cấu quốc gia khổng lồ này lặng yên vận chuyển...