Đại Lục Liên Hoa

Chương 82: Chương 82: Hạ Tường Vũ.






“Hút sinh lực của lũ yếu đuối này. Khiến ta phát ngán. Ta muốn được nhiều hơn nhiều hơn nữa.”

Với đôi mắt đỏ ẩn trong màn đen, nó đang vô cùng tức giận. Ngửa mặt lên trời trong khi đang nâng môn cái xác hồ ly. Trên đôi cánh tay được làm từ lớp màn đen kỳ quặt.

“Trong khi Trang Minh Viễn đã tìm được bản thể gốc chuyển sinh. Còn ta thì hai triệu năm rồi vẫn vậy. Đúng là lũ sinh vật hạ đẳng yếu đuối không lấy ai đủ khả năng để ta sử dụng.”

Bỗng nhiên hắn chợt nhớ đến điều gì đó. Hai mắt liền sáng rực, mồm phát ra những âm thanh như thú dữ đang gầm gừ.

“Ta vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh đó. Nếu không phải ngươi hy sinh phá hủy hồn phách chính mình. Thì ta và ngươi đâu cần phải khổ xở thế này. Hãy chờ đấy rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đến đòi ngươi cả gốc lẫn lãi.”

Trong cơn tức giận vô tình nó sinh ra một hố đen khổng lồ hút hết tất cả khu rừng vào trong bụng mình. Khiến nơi đây chỉ trong chưa đầy một giờ đồng hồ chỉ còn lại mặt đất trống hoang tàn.

Nhìn mảng đen tối chỉ như một tấm màn che kiệu hoa, mà lại có sức phá hủy kinh đến như vậy. Vật thể này quả thật khiến người khác phải dè chừng.

Sau khi vô tình bạo phát ra nguồn năng lượng kia nó liền hòa mình vào trong màn đêm, mà biến mất không một dấu vết.



Ở lục địa Hoa Nam này hiện đang là chiến trường của Ma giới và Tiên tộc. Cuộc chiến mỗi lúc một khốc liệt. Khiến số người đa phần là nhân tộc phải bỏ mạng lại trên chiến trường phải nói là như núi. Không thể nào đếm xuể.


Cuộc sống của những con người trên đại lục này vốn đã nghèo khổ, nay lại càng nghèo đói hơn. Nhưng cuộc chiến thì vẫn chưa định ngày kết thúc. Thì những người dân vẫn còn lao đao vì thứ gọi là thuế và cống phẩm.

Ở một tòa thành có tên là Yến Kinh.

Trong một khu chợ dông đúc ở góc Tây Nam thành thị này. Có một tên ăn xin tên là Hạ Tường Vũ.


Hắn vốn là một người có cha và mẹ. Và là một trong những gia đình giàu có một thời. Nhưng rồi trong một đêm khi hắn lên năm tuổi, một trận hỏa hoạn lớn đã tướt đi sinh mệnh của hai người quan trọng nhất của cuộc đời hắn. Vì một lý do không xác định.

Hắn thì mai mắn sống xót nhưng hậu quả là cơ thể bị bỏng nặng và trở thành một tên phế nhân. Gia đình nội ngoại thì coi hắn là điềm gở là quái vật. Nên không ai nhận nuôi.

Nhẫn tâm đẩy hắn ra đường trong một ngày đông giá rét. Từ một người có tất cả chăn êm nệm ấm, thoáng một cái mất hết chỉ trong một đêm khi chỉ mới lên năm. Một cái chấn động tâm lý rất lớn đối với một kẻ như hắn.

Lang thang không nhà không cửa hắn chỉ còn cách ăn xin để sống cho qua ngày. Cũng kể từ đó những đớn đau mà hắn chưa từng trãi nghiệm, đã lần đầu được nếm trãi trái đắng trong cuộc đời.

Từ việc bị đánh cho thừa sống thiếu chết khi ăn trộm đồ ăn cho đến phải giành ăn với lũ chó để có được một phần cơm thừa.


Tất cả những điều đó đã nung nấu trong hắn một sự hận thù đối với tất cả mọi sự trên thế gian này. Hắn nguyền rủa tất cả, kể cả những vị thần mà những con người nơi đây từng thờ cúng.

Thời gian như nước cứ thế mà lặng lẽ trôi đi, Hạ Tường Vũ nay đã lớn, hắn cũng mấp mé độ tuổi mười tám rồi. Vẫn làm nghề ăn xin sống qua ngày, trong một bộ đồ rách rưới.

Thường ngày tệ nhất là ba ngày liền không có gì bỏ vào bụng là đã thảm lắm rồi.

Nhưng nay lại đúng lúc chiến tranh Tiên Ma đang diễn ra ác liệt. Thì công cuộc kiếm sống của hắn lại càng khó khăn hơn gấp nhiều lần.

Hắn đã ngồi ở một góc chợ của Yến Kinh suốt mười ba ngày liên tiếp để xin ăn nhưng cũng là mười ba ngày liền đến một hạt cơm hắn cũng không thể xin được.

Người qua kẻ lại dần thưa thớt do Yến Kinh đang bận chiến sự, hoạt động buôn bán cũng không còn thuận lợi nữa. Khiến cho người khác dù cho có thấy hắn thì cũng không màng đến, vì ngoài kia mạng người đang như cỏ rác.

Chết thêm một tên ăn mày cũng không có đáng gì.

Không còn cách nào khác, đôi chân thì đi không nổi vì đói, hắn chỉ còn cách uống nước mưa. Rồi cố gắng bò đến những nhà họ hàng trước kia, nhằm hy vọng có lấy một sự thương hại.

Nhưng kết quả mà hắn nhận được còn đắng hơn những gì hắn từng nghĩ. Dù cho hắn đã cố gắng khàn cả cổ van xin, dù chỉ là cơm chó hay một miếng cháo cũng được.


Nhưng bọn họ thà cho chó ăn chứ tuyệt nhiên không quan tâm đến huyết thống gia tộc bị nguyền rủa kia. Thất vọng chán chường. Hắn cười trong nước mắt.

Ông trời đã nhẫn tâm lấy đi tất cả những gì thuộc về hắn, nay đến con đường sống của hắn cũng đã sắp tướt nó khỏi sự quyết định của chính mình. Thử hỏi mấy ai có thể chịu đựng nổi đây.

Bằng một chút sinh khí cuối cùng hắn lê tấm thân của mình đến một ngã tư đường lớn. Với hy vọng mong manh là được sống tiếp. Hắn nằm ở đó cùng cái chén mẻ mà hắn thường xin ăn.

Chờ đợi một sự bố thí.

Nhưng rồi lại ba ngày nữa trôi qua hắn vẫn chưa nhận được bất kỳ sự thương hại nào. Đêm tối dần kéo đến kéo theo sinh khí của hắn dần lụi tàn.

Bất chợt một cơn mưa nặng hạt quét qua nơi đây, cùng một cơn gió mạnh. Từng hạt mưa như thể một mũi kim châm khoét sâu vào nỗi đau từng thớ thịt của hắn. Hắn đau đớn không chỉ thể xác mà còn nằm ở tâm hồn.

Khó khắn nặng nề lê thân tàng ma dại đến một mái hiên gần đó. Hắn thu mình lại vào một góc. Ánh mắt vẫn hướng về cái chén xin ăn. Cùng dòng người mỗi lúc một thưa dần trong màn mưa.

Hắn vừa đói vừa lạnh, cơ thể không ngừng run lên từng trận. Hắn biết rằng thời gian còn lại của bản thân giờ đây chỉ còn được đếm bằng phút.

Hạ Tường Vũ lặng lẽ nhìn lại cuộc đời bạc phước của mình mà cười, trong đau khổ. Nhưng nước mắt đã không thể nào tuôn rơi được nữa. Vì bản thân hắn đã khóc quá nhiều.


Cơn mưa dần qua đi, người qua kẻ lại cũng đã chẳng còn ai, chỉ còn lại mình hắn ngồi co ro lại trong một góc.

Hắn lạnh ư?

Phải hắn đang rất lạnh bởi những cơn gió thổi qua sau cơn mưa. Nhưng thứ lạnh nhất đôi với hắn là lòng dạ con người. Nó quả thật quá đáng sợ.

“Mình phải sống… mình… phải… sống.”


Từng từ ngữ yếu ớt được hắn phát ra từ cái cuống họng, không còn tròn vành rõ chữ nữa.


“Bằng… mọi… giá. Mình… phải… sống.”

Dùng chút sức còn lại, Hạ Tường Vũ trườn lại gần cái chén ăn xin. Đặng cùng nó đi kiếm sự cứu rỗi.

Nhưng bàn tay đó đã không còn đủ sức nữa.

Bàn tay yếu ớt đưa ra, chưa kịp chạm đến cái chén thì cơ thể đã hoàn toàn mất đi sự kiểm soát.

Mà nằm luôn ra đất. Bàn tay theo thế đẩy cái chén ấy xuống đường mà vỡ ra thành nhiều mảnh.

Đến cái thứ gắn bó với cuộc đời hắn cũng đã ra đi theo một cách không ngờ đến.

Đôi mắt nặng trĩu dần kéo mí mắt khép lại, có lẽ hành trình của hắn trên cuộc đời này sắp đóng lại.

Nhưng rồi trước khi ánh sáng dần không còn hắn thấy một đôi chân người đang đi đến. Bằng một chút ý chí sinh tồn hắn đã nắm chân kẻ đó khi hắn đi ngang qua. Và nói rằng:

“Xin… hãy… cứu lấy tôi. Tôi muốn tiếp tục sống….”

Vừa nói hết câu hắn đã hoàn toàn mất đi nhận thức.