Đại Lục Liên Hoa

Chương 8: 8: Hồi 8 : Phong






Ánh sáng bình minh dần lên cao , Trương Vệ tỉnh dậy sau một đêm dài như thói quen hằng ngày cậu xuống giường, xỏ giày vào và đi ra cửa sổ ngắm bình minh, tuy vẫn là thói quen đó nhưng không gian hôm nay khác lạ. Bởi vì cậu đang ở nhờ nhà người ta kia mà. Ánh bình minh khởi đầu một ngày mới dần lên cao khỏi mặt sông. Từng hàng từng hàng những chiếc thuyền ra sông đánh cá đã trở về bờ sau một đêm dài đánh bắt.

Trương Vệ chầm chậm đi ra. Tàu đã cặp bến người dân thu dọn mọi thứ chuẩn bị lên bờ.

“ Mọi người buổi sáng vui vẻ, Đánh bắt được chứ “ Trương Vệ hô to.

Một người đáp lại.

“ Cũng tạm không ổn lắm .. “

Trương Vệ đưa ánh mắt nhìn , thuyền thì có vài con thậm chí có thuyền còn không đánh bắt được gì

. Mặc dù không nói ra nhưng bọn họ có một chút gì đó buồn trong lòng. Có lẽ lũ thủy quái trước đã ăn gần hết thủy sản nơi này. Nó là nguổn cung cấp lương thực chủ yếu , giờ không còn nên trong lòng bọn họ có nỗi niềm khó nói nên lời. Nhiều người nản chí không muốn nhìn vào thực tế. Mặc dù xác bọn thủy quái vẫn còn những theo năm dài tháng rộng sau này họ phải sống như nào đây.

Không khí bất chợt não nề hơn .

Trương Vệ cười miễn cưỡng.

“ Không sao đâu . Có lẽ ngày mai sẽ tốt hơn “

Trương Vệ đi về ngôi nhà nhỏ của hai mẹ con góa phụ. Bụng cậu bắt đầu kêu lên vì đói nên Trương Vệ đi vào bếp xem có gì để ăn không, vì hôm nay mẹ con họ đã ra đồng từ sớm mắt quanh gian bếp nhỏ không thấy được thứ gì để ăn được bất chợt cậu thấy một cái Chum dường như để chứa gạo. Cậu từ từ đi lại định bụng sẽ lấy nó mà nấu cơm ăn tạm.


Trương Vệ mở nắp ra thì ánh mắt có một chút suy tư cậu nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu. Rồi đóng nó lại chạy vội ra ngoài .

Tại Thiên đang ngồi ở một mái hiên bên ngoài làng. Cậu để Nghịch Thủy trên bàn đăm chiêu suy nghĩ.


Trương Vệ từ xa đi đến với vẻ mặt nghiêm nghị, ngồi xuống bàn nhìn Tại Thiên ngồi có vẻ lâu mà Tại Thiên không chú ý đến mình.

Do Tại Thiên mãi mê suy nghĩ nen Trương Vệ phải làm đủ kiểu như là gõ tay xuống bàn, quơ tay ngang mặt để Tại Thiên hoàn hồn. Nhưng kết quả là phần hồn của Tại Thiên bay đâu mất, Trương Vệ bất lực nên đành rót trà uống mà đợi thôi, chứ làm gì được bây giờ.

Độ chừng nữa canh giờ Trương Vệ sốt ruột quá cứ đi đi lại lại rồi nhìn Tại Thiên mà thở dài

“ Suy nghĩ cái gì mà hồn lìa khỏi xác luôn vậy hả trời “


Một lúc sau Tại Thiên mới hoàn hồn mở ra một câu nói ngây ngô

“ A. Thiếu chủ người đến đây từ khi nào vậy !”

“ À ta đến… À mới đến.. mới đến thôi “

Cười gượng tý ngồi xuống bàn có điều hơi khó nói nở nụ cười gượng gượng

“ Ta… muốn nhờ ngươi.. một chuyện..” giọng mỗi lúc một nhỏ vì ngại nên Tại Thiên có phần không nghe rõ lắm.

“ Người muốn điều gì xin cứ nói “ Tại Thiên gương mặt tỏ vẻ nghiêm nghị

Trương Vệ nói ra những gì bản thân mình muốn nói cho Tại Thiên nghe. Tại Thiên suy nghĩ một lúc thì đứng dậy. Tay dùng một chút khí lực. Khí lực mờ ảo như làn khói nhẹ nhẹ màu trắng , những giọt nước từ tách trà bay lên tạo nên một tấm màn trong suốt hình chữ nhật.

Thông qua tấm màn có thể thấy được người bên trong là sư phụ của Tại Thiên Lâm Phong.

Trương Vệ há hốc mồm vì bất ngờ . Sau khi trãi qua những lễ nghi chào hỏi , Tại Thiên đã vào vấn đề chính với sư phụ . Bọn Họ nói chuyện rất lâu độ chừng nữa canh giờ. Trương Vệ ngồi nghe mà ngáp lên ngáp xuống. Đến cuối cùng thì cậu vui mừng vì vấn đề của cậu sẽ được giải quyết.


……

Chiều hôm ấy bên bờ sông ánh chiều tà chiếu xuống mặt song, mặt trời như một quả lòng gà đỏ ửng chìm dần xuống mặt nước , sắp kết thúc một ngày nữa.

Nhưng bên bờ sông rất đông dân làng đứng xêp hang chờ đợi điều gì đó. Tại Thiên cùng Trương Vệ đang đứng nhìn về phía mặt trời

Tiêng bàn luận của mọi người rôm rả hêt cả lên.

“ Chúng ta có nên tin họ không”

“ Họ làm được điều đó hay sao “

Trong lòng mọi người có rất nhiều sự nghi hoặc.

Trương Vệ thấy vậy thì ghé tay qua phía Tại Thiên

“ Nè ngươi có chắc là làm được không, chứ ta sợ mất mặt lắm đó “


“ Người có tin ở tôi “ Tại Thiên tự tin tuyên bố

Thấy Tại Thiên tự tin vậy Trương Vệ mới đỡ bị lung lai tiếp tục nhìn ra sông mà chờ. Sự nghi ngờ mỗi lúc một gia tang vì họ chờ đợi đã quá lâu rồi. Trưởng lão thấy vậy thì đi lên phía trước

Ông gõ gậy mạnh xuống đất . Chỉnh giọng bằng cách ừ ừ vài cái từ trong cuống họng.

“ Hỡi các vị hương thân, chúng ta đừng nghi ngờ hai cậu trai trẻ này nữa. Họ đã có ý giúp chúng ta. Đó là điều đáng mừng chứ tại sao chúng ta lại nghi ngờ điều đó. Cứ để họ thử , được thì đó là phươc phần của chúng ta còn không thì âu cũng là sô phận trêu ngươi ,chúng ta đành phải chấp nhận “


Với giọng nói chua xót dần. Cũng phải thôi ngôi làng này là nơi chôn nhao cắt rốn nếu nguồn lương thực không còn việc di cư là điều sớm muộn.

Trưởng làng đã ra mặt đương nhiên họ không dám bàn tán them bất kỳ điều gì nữa . Tất cả đều hướng ra biển mà chờ đợi


Bất chợt một cơn gió mạnh từ biển thôi vào, nó mạnh đến mức mọi người đứng không vững, những ngọn sóng lăn tăn chuyển sang   nhưng cơn sóng lơn vỗ vào bờ.

“ Cơn gió gì đây….”

Mọi người hoang mang nhiều người đứng không vững phải bám trụ vào nhau trước cơn gió này. Trương Vệ và Tại Thiên vẫn đứng hiên ngang mà nhìn.

“ Hì. Đã tới” Trương Vệ mỉm cười

Cơn gió bắt đầu cuốn lại thành một lốc xoáy nho nhỏ trước mặt hai người. Từ trong đó một người từ từ xuất hiện . Bên trong là một cô gái với một nhan sắt ngọt ngào, có điều có nét hơi lạnh lùng trên gương mặt.

Cô gái trong trang phục màu hồng pha với vài họa tiết màu trắng điều nổi trội nhất là cánh tay phải có một hộ uyển màu trắng phiến nhưng nó dài hơn so với hộ uyển thông thường nó có 8 cái giống chân rết ôm lấy cổ tay , phần đỉnh có một cái vòi nối dài theo ngón áp út. Trên nó có một cái Lỗ Tròn trong đó khắc chữ “ Phong “ nó đang phát ra vầng hào quang màu trắng dữ dội.

Cô gái mở ra những giọng nói đầu tiên gió liền lặng yên.

“ Tại Thiên ngươi vẫn vô dụng như vậy sao ?”.