Đại Lục Liên Hoa

Chương 76: Chương 76: Đã Đến Rồi Hai Cận Vệ.




Sau khi nhờ vã Thư Nhiễm xong chuyện mà bản thân bận lòng thì Trương Vệ được người trong Ninh Nghị đưa ra đến tận cửa.

Trong căn phòng được bài trí xa hoa lúc nãy chỉ còn lại Thư Nhiễm đứng yên lặng lẽ. Bỗng từ đằng sao tấm màn che, một nam nhân vén bức màn bước ra. Nam nhân này với mái tóc màu trắng, trên lưng mang theo một cây sáo trúc màu lục được làm bằng đá thạch bích. Cây sáo được bọc trong một tấm vải lục sắc với những hoa văn ấn tượng. 

“Tên Trương Vệ này, tư chất hoàn toàn bình thường. Tại sao Đông Phương Nghi lại thâu nhận hắn làm đệ tử cơ chứ thật khó hiểu.”

“Chuyện này ngươi nên đi hỏi ả ta. Ta cũng như ngươi, nhìn không ra được tư chất của hắn có điểm gì đặt biệt. Mà khiến Đông Phương Nghi nhọc công đến vậy.”

Hai người tiến dần ra cửa sổ hướng tầm nhìn xuống phố, nhìn bóng Trương Vệ dần khuất dạng trong dòng người.  Trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngại đối với chàng.



Trương Vệ sau khi lo xong chuyện của Thẩm Y Y thì tâm trạng có một chút khó chịu. Nhưng rất nhanh chàng cũng phải bỏ những thứ đó lại phía sau, để mà hướng đến tương lai. Nơi mà chàng phải đối diện với nhiều thứ  kinh khủng như lời Trang Minh Viễn đã từng nói.

Cách để quên đi những cảm xúc tiêu cực chính là ăn uống.

Chàng liền di chuyển đến Kim Mãn Lâu ở thành Nam. Nơi có rất nhiều món ngon không thể bỏ qua.


Trương Vệ lên nơi lên lầu cao của thực quán mà hướng tầm nhìn xuống phía con đường dẫn từ phía Nam vào Đế Đô.

Dòng người tấp nập, với đa dạng sắc tộc cùng chủng tộc cùng di chuyển vào Đế Đô. Hiếm thấy nhất trong số những kẻ đó là Long tộc, với dáng người to lớn làn da rám nắng chuyển dần từ cam sang đen sạm. Nhưng dù là nam hay nữ của Long tộc vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi bởi chiều cao cùng kích thước của họ. Phổ biến nhất đương nhiên là nhân tộc và tiên tộc rồi. Yêu tộc thì hầu như không thể đến được nơi đây trừ Yêu tiên ra mà thôi.



Trương Vệ thản nhiên từ tốn nếm thử mùi vị của từng món ăn. Thì bất chợt ánh mắt chàng vô tình nhìn xuống đám đông bắt gặp một nữ nhân toát ra một quầng hào quang trắng lẫn trong đoàn người kia. Nữ nhân ấy mặc nguyên bộ vái trắng ngắn đến ngang đùi. 

Nữ nhân ấy đeo lên gương mặt một chiếc khăn che mặt màu trắng sữa. Vì là màu đó quá đậm nên chỉ có thể nhìn thấy dung mạo từ chiếc khăn đó đổ lên. Nàng có một đôi mắt đượm buồn, nhưng lại chất chứa rất nhiều tình cảm trong đó. Đôi chân mày lá liễu. Mái tóc thì chẻ qua hai bên đều nhau, hai lọn tóc dài đến ngang vai như thể đấy là một cái nón. Và nàng dùng một sợi dây trang sức màu trắng được nàng đeo ngang vầng trán. Chỉ nhiêu đó thôi thì cũng đoán được nàng là một đại mỹ nhân.

Điều khiến Trương Vệ chú ý nhất ở nàng ấy. Là bên cánh tay bên phải nơi một cái hộ thủ được đeo bên đó. Có một thần khí với hình dạng cực kỳ quái dị. Thần khí với hình dạng tương tự như hộ uyển những sần sùi như rể cây và nó có một cái vòi được nối dài đến ngón áp út. Nhẹ nhàng ôm trọn ngón tay ấy vào trong.


Tiếp đến có hai hình tròn được khắc khắc lên trên thứ đó. Một nằm ở vị trí mặt sau của bàn tay, cái còn lại nằm ngay đốt ngón tay trên ngón áp út kia.

Cái nằm ở mặt sau bàn tay được khắc lõm sâu vào trong như mắt mèo, và trên đó ghi một chữ “Phong” bằng Hán tự. Và thứ đó luôn phát ra một nguồn sức mạnh vũ bão như cuồng phong.

Một nữ nhân ấn tượng như thế khiến Trương Vệ không kìm được sự tò mò mà bỏ dở bữa ăn chạy nhanh xuống lầu. Với mục đích tìm hiểu xem nàng là ai. Nhưng khi xuống tới dưới, nữ nhân đó cũng đã hoàn toàn biến mất dạng vào đám đông.

“Người sở hữu một loại thần khí đặt biệt đến như thế tuyệt đối là một tuyệt đỉnh cao thủ. Thật tiếc quá phí mất cơ hội để làm quen.” Trương Vệ tiếc thầm.

Sự tiếc nuối chưa được bao lâu thì từ phía đằng xa một người khác cũng mang đến cho Trương Vệ một cảm giác thích thú. Vị nam nhân ấy đang mang theo một thanh kiếm màu xanh nước biển trên lưng. Toàn thân thanh kiếm phát ra một luồng Hàn khí lạnh đến rợn người. Với gương mặt lạnh như tiền nghiêm túc đến đáng sợ. Chàng nam nhân đó đang từ tốn bước vào cổng thành. Nguồn chánh khí phát ra từ người đó không khác gì một vị thiếu hiệp trẻ tuổi.

Lần này Trương Vệ sao có thể để con mồi thoát khỏi tay mình lần nữa. Nhanh chóng xuyên qua đám người mà chạy đến gần vị thiếu hiệp kia.

Càng đến gần Trương Vệ càng thấy chàng thiếu hiệp ấy rất ư là ngầu. Khí chất toát ra hơn hẳn tất cả những hiệp sĩ mà chàng từng gặp. Nên vừa giáp mặt với người đó là chàng liền không nhịn được mà thốt ra:


“Đại hiệp, đại hiệp ngầu quá.”

Vừa nói chàng vừa di chuyển vòng quanh nhằm quan sát thần khí kia. 

Thanh Kiếm này quả là có cấu tạo vô cùng đặc biệt nó một cái vỏ kiếm để lộ ra cả phần thân kiếm bên trong. Thân kiếm được khắc năm chữ “Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm.”

Người ấy không ai xa lạ là Tại Thiên.

Nhưng lúc này Tại Thiên không biết người trước mặt lại là Trương Vệ, thấy lời lẽ của chàng quá trẻ con, nên Tại Thiên liền phì cười đáp lại:

“Vị huynh đài trẻ tuổi này, huynh thật là vui tính. Tại hạ không phải đại hiệp gì đâu.”

“Không đâu, huynh quả thật không khác gì một vị đại hiệp vung kiếm trừ gian diệt ác.”


Thấy đối phương có tính khá trẻ con, bản thân lại đang gấp, Tại Thiên không muốn nán lại quá lâu. Nên nhanh chóng xoay người bỏ đi, mặc cho Trương Vệ vẫn đang nhìn chăm chú vào Nghịch Thủy Kiếm của mình với ánh mắt tò mò.

Trương Vệ thì vẫn chưa kịp  bắt chuyện thêm thì Tại Thiên đã biến mất trong tầm mắt. Cả hai người mà chàng gặp hôm này đều cực kỳ ấn tượng. Nhưng vẫn chưa kịp làm quen với ai, nên Trương Vệ chán nản quay trở lại Kim Mãn Lâu mà dùng tiếp buổi ăn vẫn còn đang dang dở.

“Phong rồi đến Băng. Họ là ai vậy chỉ, nếu lần sao có cơ hội chắc chắn mình sẽ làm quen cho bằng được. Bọn họ đều sỡ hữu thần khí thuộc nguyên tố trong tự nhiên. Xem ra đều là cao thủ ẩn danh đây.”

Nhưng điều thú vị vẫn chưa dừng lại ở đó, phía bên góc trái cách Trương Vệ ba bàn. Có một nam tử hán khác, đang ngồi ăn một mình. Trên lưng của người ấy có một thanh đàn tỳ bà màu đen, không ngừng tỏa ra ánh sáng kim hắc khí. Với cái tính gặp 


điều thú vị thì tuyệt đối không bỏ qua. Chàng ngay lập tức tiến lại gần bàn của vị nam tử hán ấy. Chắp tay chào hỏi:


“Tại hạ Trương Vệ rất hận hạnh được biết đại hiệp, không biết ta có thể cùng ngồi xuống đàm đạo với huynh được không.”

Lần này thì vị nam tử hán kia đã vô cùng thân thiện không như hai người kia, chắp tay đáp lễ và nói:

“Trương huynh đệ mời ngồi.”

Nhận được sự chấp thuận của đối phương, Trương Vệ không khách sáo mà đặt mông ngồi xuống. Mỉm cười thân thiện.

Khi đếnngồi gần chàng mới thấy vị nam tử hán này có nét rất giống với Tiên tộc. Nên thắc mắc mà hỏi ngay:

“Không biết cao danh quý tánh của vị huynh đài. Huynh đài rất giống người của Tiên tộc chẳng hay có phải vậy không.”

“Tên ta  là Vu Chính, Trương huynh đệ đây quả thật là có cặp mắt tinh tường.”

Trương Vệ thấy mình đoán trúng thì không nhịn được mà mỉm cười vui sướng. Vu Chính thấy Trương Vệ có vẻ là người phóng khoáng liền trực tiếp cầm lên bình rượu trên bàn, rót vào cái ly nhỏ đưa cho Trương Vệ uống.