Đại Lục Liên Hoa

Chương 61: Chương 61: Sự Xỉ Nhục Cách Đây Hai Năm.






Bên trên Linh Cốt Đài.

Tứ Trưởng Lão thấy lũ tộc nhân ức hiếp cháu mình thì ban đầu con lo lắng, nhưng thấy Trương Kiệt đối đáp trưởng thành như vậy thì cười lớn, hướng tầm nhìn về Trương Bảo và nói:

“Ta nói Trương Vệ nhà Bảo chủ quả thật đã khiến tiểu tử nhà ta, có quyết định táo bạo như vậy thật khâm phục a.”

Tám Trưởng bối hầu như đều chứng kiến hết nhưng bọn họ hầu như đều không muốn can thiệp vào quá sâu chuyện này. Trương Bảo nhìn thấy từ bên trong Trương Kiệt là một con người có dũng khí dám nghĩ dám làm thì không ngừng mừng thầm trong bụng tắm tắt khen:

“Tiểu tử Trương Kiệt nhỏ tuổi như vậy mà đã không sợ cường hào. Sau này chắc chắn là nhân tài.” Sau đó chắp tay với Tứ Trưởng Lão”Chúc mừng ông.”

Các Trưởng lão khác cũng thay phiên nhau chúc mừng, khiến Tứ Trưởng Lão cười không ngớt. Riêng Nhị Trưởng Lão không vui cho nổi. Lão thấy tất cả những sĩ diện của lão đã bị hết Trương Vệ đến Trương Kiệt thâu lấy hết thì bản thân ôm một bụng tức.

Phía dưới sân thí luyện Trương Vệ bị đám đông trên kia khiến bản thân phân tâm buộc phải chăm chú ngước nhìn, chỉ đến khi Trương Bảo thấy vậy thì lên giọng nhắc nhở:

“Hãy nhanh đến Trắc Nghiệm Thạch đi. Vệ nhi!”

Lời nói đó khiến Trương Vệ tạm thời thu lại tâm tư, chắp tay hướng về các vị trưởng lão và Trương Bảo nói:

“Vâng.”


Sau khi nhận lệnh chàng xoay người về phía Tây Nam. Nơi ấy có một cự thạch lớn đặt chính giữa hai con Thuỷ Long đang không ngừng phun ra những dòng nước từ bên dưới. Đường đi đến đó là một bậc thang dài chừng 20 bậc. Chàng nhấc từng bước chân nặng nề tiến lên, chất chứa trong lòng ấy một nỗi niềm khó mà nói thành lời:

Kim Mã cũng thích thú với tính cách của Trương Ngọc và mọi chuyện đang diễn ra mỗi lúc khiến nó càng thêm hứng thứ liền nói bên tay Trương Vệ:

“Ây da tiểu cô nương kia dám đặt cược lớn như thế. Xem ra có niềm tin rất lớn nơi ngươi a.”


Trương Vệ đang khó chịu trong người, nên trưng ra gương mặt lạnh như tiền. nói:

“Ngươi biết thứ mà ta khó chịu nhất là gì không.”

“Không”

“Khi người ta quá đặt niềm tin vào bản thân ta. Trong khi ta lại phụ họ, đó là thứ mà ta không bao giờ muốn chứng kiến.”


Thái độ cùng ngữ khí của Trương Vệ khiến Kim Mã lần đầu chứng kiến khiến nó bất giác thấy ngạc nhiên, suy xét một lác nó liền nói:

“Hừ. Ngươi nói đúng tiểu nữ nhân quả nhiên quá gấp gáp. Dù cho ngươi đã thực sự đã 49 tầng công pháp, nhưng sự thật trên cái thế giới này tiến bậc nhanh như thế trong hai năm chẳng thể kiếm ra người thứ hai.”

“Chính vì vậy, ta không thấy vui mà còn thấy buồn. May là ta không phụ họ, nếu không đây là điều ta ân hận nhất.”

“Ừm. Vậy thì hãy cho chúng thấy ai mới thực sự làm chủ cuộc chơi này đi.”

“Được.”

Trương Vệ xảy từng bước chân tiến dần đến bậc thang tới Trắc Nghiệm Thạch với phong thái trước giờ chưa từng được thể hiện ra.

Từ xa hàng trăm ánh mắt đều dõi theo. Bọn họ mang trong lòng trăm ngàn mối nghi ngại.

Nhưng riêng Trương Ngọc nàng nhìn dáng vẻ đó của Trương Vệ nàng liền nhớ đến tình cảnh cách đây hai năm.

Hai năm trước. Cũng tại nơi này.




“Xích Hỏa Công 20 tầng.”

Trung niên tộc nhân trong y phục xanh đứng bên cạnh Trắc Nghiệm Thạch hô to. Chàng thiếu niên vừa được hai mươi tầng ấy nhảy cẩn lên vui sướng.

Phía bên dưới Thí Luyện Trường lúc này là hằng trăm tộc nhân xếp thành nhiều hàng dọc ngay hàng thẳng lối, chờ đợi được gọi tên mà tiến lên để kiểm chứng thực lực nội công tâm pháp. Khi họ nghe đến vị thiếu niên kia có thành tích như vậy thì thi nhau mà bàn luận. Lời khen không ngớt.

“Mới 15 tuổi đã 20 tầng, tốc độ thật kinh hoàng a.”

Trương Vệ lúc này gương mặt vẫn còn non trẻ đứng ở cuối hàng chờ bên phải. Chờ đợi đến lượt của mình, nhìn từng người từng người lên trắc nghiệm mà bản thân chàng hồi hộp không thôi. Chàng đã nội tu suốt cả năm với hy vọng thăng lên một bậc, nhưng vẫn không rõ bản thân đã thực sự tiến bộ hay chưa vì bản thân chàng vẫn không cảm thấy có gì khác biệt. Vẫn còn đang rối bời thì trung niên tộc nhân đứng trên nơi cao kia cầm cuốn xổ ra gọi lớn tên:

“Người tiếp theo, Trương Vệ.”

Nhắc đến cái tên đó tất cả mọi người đồng loạt xoay về phía sau hướng ánh mắt về phía chàng thiếu niên trẻ tuổi. Trương Vệ thấy mọi người đồng loạt có thái độ đó thì cười như không cười. Nhếch một bên mép, cúi khẽ ánh mắt xuống nhằm tránh đi những ánh mắt không mấy thiện cảm kia. Sau đó chậm rãi thu lại cảm xúc hỗn tạp mà tiến lên phía trên.


Chàng đi qua hàng người áo trắng đỏ, mà trong lòng cứ ngỡ như đang đi chính giữa thiên binh vạn mã. Với áp lực không thể nào diễn ta nên lời, cứ có cảm giác chỉ một chút sơ hở sẽ bị những con người này vồ vào mà cắn xé. Mang theo tâm trạng bất ổn đó mà chàng bước lên những bậc thang cao, để rồi chính bản thân lại tự vấp ngã. Hai tay theo phản xạ mà chống xuống nền gạch, khiến một đạo huyết khẩu theo đó mà chảy ra.

Bên dưới chứng kiến sự vụng về của Trương Vệ thì cười lớn, tiếng cười khuấy động cả quảng Thí Luyện trường.

Trương Vệ thấy vậy thì cười trừ ngại ngùng. Lấy bàn tay phải đang dính một tý máu lên mà xoa xoa lấy phần gáy cổ. Chậm rãi đứng lên, rồi tiếp tục bước tiếp lên trên nhưng tâm trạng đã trở nên bất ổn hơn trước. Không biết khi thực lực chàng không thăng tiến thì bọn họ sẽ có những thái độ như nào nữa đây. Cứ thế nhịp tim của chàng đập nhanh liên hồi, vì quá căng thẳng.

Trung niên tộc nhân thấy Trương Vệ đã tiến đến gần mà vẫn còn do dự thì nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Trương Thiếu gia người hãy để tay vào đây.”



Trắc Nghiệm Thạch là một cự thạch lớn với hình dạng như một ngọn đồi nhỏ. Bên dưới có một bàn tay được in sâu vào đá, chỉ cần đưa tay vào đó nó sẽ hấp thụ chân khí đang hiện hữu bên trong cơ thể kia và cho ra kết quả của kẻ thí luyện.

Trương Vệ thấy đã không có đường lui liền cười mỉm, rồi theo đó mà đặt bàn tay của chàng vào bàn tay trên phiến đá.

Bên trong khối đá ấy liền có một lực hút uy mãnh hút lấy lòng bàn tay của Trương Vệ khiến nó phát ra một nguồn nặng lượng nhỏ.

Nguồn năng lượng vừa phát ra liền được Trắc Nghiệm Thạch trực tiếp hấp thu. Sau đó nó liền mất đi lực hút, để Trương Vệ có thể dễ dàng thu tay lại và chưa đến một phút thời gian toàn bộ Trắc Nghiệm Thạch liền phát ra nguồn kim quang. Tiếp theo trên nơi cao cách khối đá ấy chừng hai thước một dòng chữ được viết bằng kim quang mờ ảo xuất hiện.

Trung niên tộc nhân sau khi nhìn thấy thì xoay người hướng về phía sân Thí Luyện Trường đọc to.

” Xích Hỏa Công 9 tầng.”

Vùa nghe đến đó tất cả phá lên cười, tiếng cười thậm chí còn lớn hơn lúc nãy. Thậm chí bọn họ còn cười ngã cười nghiêng vỗ vai nhau chỉ về phía chàng mà không ngừng cười. Như thể chàng là một con khỉ đang làm trò hề cho bọn họ vậy.

Chàng thiếu niên tội nghiệp Trương Vệ đảo mắt nhìn xuống những con người bên dưới. Những biểu hiện trên gương mặt của họ, khiến chàng bất giác tủi thân, ánh mắt hạ xuống. Trung niên tộc nhân thấy vậy liền quát:

“Cười gì mà cười. Im mồm hết cho ta.” Sau đó quay lại nói nhỏ với Trương Vệ”Trương thiếu gia người hãy về hàng đi, cố lên nhé hai năm sau sẽ khác thôi.”