Đại Lục Liên Hoa

Chương 46: Chương 46: Khích Tướng.






Sự xuất hiện của Trương Vệ khiến quảng trường thí luyện bất chợt trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Họ truyền tay nhau những lơi gièm pha hướng về phía chàng. Trong mắt bọn họ chàng cũng chỉ là một kẻ bỏ đi, mặc dù chàng chưa làm bất kỳ điều gì tổn hại đến bọn họ cả. Đúng là miệng lưỡi thiên hạ.

Nhị Trưởng Lão thấy Trương Vệ đến, thì lếch cái bụng to tướng đi lên trước đám người. Lão dùng ánh mắt nhìn sơ tổng thể từ trên xuống dưới sau đó dừng lại tại chỗ Kim Mã.

Trên đại thế giới nếu muốn thu phục được linh thú đầu tiên phải kể đến cơ duyên tiếp đến là năng lực và cuối cùng là chân khí. Việc Trương Vệ đang sở hữu một linh thú, mặc dù nói lão không thể nhận định đây là linh thú cấp bậc gì nhưng nếu đã sở hữu nó thì thực lực của chàng chắc cũng đã chạm ngưỡng kỳ tài.

Tuy nhiên thêm một điều khiến lão phải lưu tâm đó là khí tức của Trương Vệ phát ra lúc này. Rất yếu thậm chí chưa có thể coi là đạt đến ngưỡng sức mạnh mà lão đánh giá. Khiến lão có chút nghi ngại:

“Tiểu tử này đang ẩn giấu thực lực sao. Hay là nó chỉ có thế. Mà chuyện này thật hoang đường trong hai năm có thể tiến bộ rõ rệt như vậy. Rốt cuộc đây là chuyện gì.” Nghi ngờ là thế những lão không hề thể hiện ra bên ngoài, chậm rãi nói”Trương Vệ ngươi đã đến trễ rồi, tuy nhiên thí luyện vẫn đang chờ ngươi hoàn thành đấy.” Dù gì theo thứ bậc và vai vế, Trương Vệ vẫn là người được ưu tiên cho vị trí thiếu chủ tương lai. Cho nên lão cũng muốn xem thử Trương Vệ tỏ ra thái độ thế này là đã tiến bộ đến đâu.

Chàng vừa định mở lời để đáp lại thì nữ nhân kiệu ngạo đứng phía sau liền lên tiếng:

“Đường đường là một thiếu gia của nhất phòng. Mà lại đến trễ hơn lũ hạ nhân, bản thân biểu ca người không thấy nhục thì người ta cũng thấy nhục dùm người.” Nói đoạn Khả Nhi tiến lên đứng song song với Trương Vệ, gương mặt xinh đẹp kiêu kỳ pha lẫn với kiêu ngạo. Nàng không xem Trương Vệ là cái đinh gì trong mắt. Dù cho so về vai vế nàng có thể nhỏ hơn Trương Vệ nhưng so về tuổi chỉ có hơn chứ không kém. “Ta long trọng nói cho biểu ca biết, huynh trưởng của ta đã vượt qua tầng cao nhất của thí luyện trường.” Vừa nói nàng vừa hất gương mặt lên cao để lộ làn da trắng, dùng ngữ khí tự cao nói tiếp”Biểu ca nhắm bản thân mình làm được điều đó hay không.”


Nhưng lời khiêu khích này khiến Trương Vệ không sau nhịn được. Tuy nhiên mỹ nhân bên cạnh chàng đã thay chàng nói trước:

“Khả Nhi tỷ đồng ý là Triết Hạn huynh đã xuất sắc vượt qua. Nhưng tỷ vẫn chưa thấy hết thực lực của Trương Vệ đừng vội coi thường người khác như thế. Kẻo lác nữa đây người hối hận lại là tỷ đó.” Trương Ngọc mỉm cười ôn nhu nói. Lời nói cùng nụ cười của nàng khiến hàng trăm tộc nhân xao xuyến, xem ra mị lực của nàng cao hơn con đàn bà kiêu ngạo kia rất nhiều.


Khả Nhi nghe vậy thì dậm chân tức tối mà quay mặt đi. Trương Vệ mỉm cười nhìn nàng ngụ ý cảm tạ sau đó cũng nhẹ nhàng gỡ bàn tay Trương Ngọc đang nắm lấy mình ra. Rồi chầm rãi tiến lên vài bước, tầm mắt xuyên qua Trương Trung mà hướng đến Triết Hạn đang bị vây trong dòng người. Với một ánh nhìn dò xét.

“Xem ra tên tiểu tử đó đã gian lận.” Kim Mã thần thông nhìn một lần đã đoán ra ngay.

Triết Hạn vẫn đang khổ sở để diễn tròn vai thiên tài của mình, thì bắt gặp ánh mắt của Trương Vệ. Không nhịn được hắn liền thốt ra.


“Hừ, ngươi không cần phải ngạc nhiên. Ta đã vượt qua tầng cao nhất, sao nào thấy bản thân đang ở vị thế nào chưa.”Mặc dù rất khó chịu, nhưng Triết Han tuyệt nhiên không dám thổ lộ ra quá nhiều.


Nếu không phải là người kết ước với linh thú sẽ không nghe được Kim Mã đang nói gì. Cho nên nó tự nhiên mà nói:

“Tiểu tử kia dùng Địa Hoàn Đơn, tình hình không mấy khả quang. Nhưng hắn lại sỉ diện, câu giờ thêm một tý là hắn sẽ lộ ra thôi.”

“Ta không quan tâm đến điều đó. Thực lực mới là quan trọng, hắn gian lận thì cũng chả ăn nhập gì với ta.” Nói đoạn Trương Vệ đưa ánh nhìn về phía Linh Cốt Đài nơi đang có sự hiện diện của một người mà chàng luôn chờ mong Trương Bảo.

Còn về phần Trương Ngọc từ khi cùng Trương Vệ bước vào nàng đã gây không ít sự chú ý. Bọn hạ nhân nhìn Trương Vệ với vẻ mặt ghen tỵ. Triết Hạn cũng là một trong số đó, từ nhỏ hắn đã rất thích Trương Ngọc rồi, nhưng nàng không để hắn vào mắt. Giờ đây thứ trong mắt kẻ si tình chỉ là một cơn ghen không có điểm dừng. Nay nàng lại tay trong tay với tình địch tiến vào khiến Triết Hạn không sao nhịn được cơn tức giận trong lòng. Bởi vì hắn nghĩ

“Trương Vệ ngươi có cái gì mà tốt hơn ta. So về võ công, thực lực cho đến địa vị. Ngươi chỉ đáng sách dép cho ta, mà còn dám tay trong tay với Ngọc nhi. Để ta xem hôm nay ngươi còn mặt mũi nào mà nhìn đời.” Nói là làm thấy Trương Vệ đang đứng quan sát mình, hắn liền đi đến dùng giọng nói lớn để cho tất cả đều có thể nghe thấy.


“Trương đệ, từ nhỏ đệ đã được nhắm vào chiếc ghế thiếu chủ tương lai. Tuy nhiên thực lực không cho phép, nhưng mấy ngày nữa thôi là đến đại lễ Trưởng thành nhằm quyết định chiếc ghế đó rồi. Cho nên hôm nay bằng bất cứ giá nào, đệ cũng phải thể hiện cho tất cả trưởng bối và hạ nhân ở đây thấy được khả năng thật sự của người được chọn chứ phải không. Vậy chi bằng đệ hãy đánh bại Mộc Ngưu để chứng minh cho ta và mọi người kiểm chứng năng lực của đệ đi.”

Trương Ngọc vừa nghe thấy là đoán ra được mưu đồ của Triết Hạn, mặc dù nói nàng tin Trương Vệ đã mạnh hơn trước, nhưng nàng lại không quá tin tưởng việc chàng trong vòng hai năm ngắn ngủi có thể thăng tiến xa đến như vậy. Để đánh bại Mộc Ngưu điều kiện cần là thực lực phải trên 40 tầng công pháp và điều kiện đủ là chân khí phải dồi dào mới mong xuyên phá được lớp phòng thủ dài đặt đó được.

Nàng thấy Triết Hạn đang có ý muốn làm nhục Trương Vệ thì không nhịn được mà lên tiếng:

“Triết Hạn… huynh…”

Nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì Trương Vệ liền đưa tay ra dấu ngăn cho Trương Ngọc lên tiếng. Thấy thế Khả Nhi liền đỏng đảnh chen vào:

“Nếu biểu ca thật sự muốn làm thiếu chủ. Ít ra cũng phải qua được tầng 65. Nhưng với kẻ yếu như biểu ca đây chắc chỉ tầng 30 thôi. Ca Ca của muội coi trọng biểu ca nên mới đề xuất tầng 70. Chứ không biểu ca đã là gì.”


Bọn thủ hạ thấy thế thì hùa theo làm náo động hết cả sân. Chúng đang cố gắng ép chàng phải tham chiến ở tầng cao nhất.

Trương Bảo cùng các vị trưởng lão khác đều nghe thấy và nhìn thấy. Họ quyết đinh không xen vào và yên vị ngồi ở Linh Cốt Đài mà theo dõi.



Triết Hạn được nước lấn tới, tiến nhanh đến giữa sân hướng về phía Trương Bảo chắp tay mà nói:

“Trương bảo chủ, những lời tiểu bối nói đều có lý do. Mong người hãy chấp thuận để Trương Vệ thử.”

Bọn hạ nhân cũng đồng loạt hô vang nhằm gây sức ép. Nhằm đẩy cha con Trương Vệ vào thế khó.

“Mộc Ngưu… Mộc Ngưu.”

Trước tình thế khó xử Trương Bảo cũng thập phần lo lắng cho con trai nên nhất thời chưa biết đối đáp ra sao. Ông cũng như Trương Ngọc quả thật vẫn chưa biết thực lực thật sự của Trương Vệ hiện đang ở đâu.

Ngũ Trưởng Lão Trương Nhị, đấm tay xuống thành ghế, quát lớn:

“Ta không duyệt. Trước giờ tộc nhân thí luyện đều đi từ thấp đến cao, nay lại phá bỏ quy tắc cho Trương Vệ đánh tầng cao nhất sao. Thật là hoang đường.”