Đại Lục Liên Hoa

Chương 114: Chương 114: Võ Kỹ Phẩm Bạc Đấu Chuyển Tinh Di.




Lời hứa sống bên nhau dài lâu. Khiến Trương Vệ nhớ đến lời hứa mà chàng đã từng nói  với người cũng quan trọng không kém đối với chàng đó là Vy Hỷ Tước. Khiến chàng cảm thấy bản thân thật là tệ, cảm xúc của chàng quả thật là tuỳ tiện. Có thể buông ra lời thề mà không chắc bản thân sẽ làm được.

Thì chẳng khác gì là một kẻ trăng hoa đáng khinh. Điều đó bất chợt khiến Trương Vệ chạnh lòng, chàng không muốn mở lời thề thêm bất kỳ điều gì nữa. Chàng đã mang trong người nhiệm vụ to lớn, là một đấng nam nhi. Tuyệt đối không thể để nữ nhân của mình phải rơi lệ. 

Cho nên lúc này, chàng đã quyết định phải thật cẩn trọng trong lời nói của mình hơn.

Nên sau một lúc suy xét chàng đã cẩn thận mở lời:

“Đệ không muốn mình là một kẻ dối trá. Cho nên đệ chỉ có thể nói với tỷ một điều chắc chắn chính là . Đệ, Trương Vệ sẽ bên cạnh Đông Phương tỷ cho đến khi nào bản thân không còn đủ khả năng đó nữa mà thôi.”

Câu trả lời mặc dù có điều không rõ ràng khẳng định nhưng lại chứa một sự ngây thơ nhất định. Khiến Đông Phương Nghi không nhịn được mà cười. Nụ cười của nàng khiến Trương Vệ thấy trong người rộn ràng.

Nàng khoanh tay phía dưới ngực rồi chậm rãi nói tiếp:

“Lúc trước ta đã hứa với đệ. Khi đệ trở về ta sẽ dạy cho đệ một võ kỹ đặt biệt. Nay cũng đã lến lúc rồi a.” Nói đoạn nàng lật ngửa bàn tay lên, búng nhẹ đầu ngón tay một cái 

Tách.


Theo sau âm thanh đó là một quyển trục màu đỏ với những hoa văn đám mây. Tiếp đến nàng đẩy nhẹ nó đến trước mặt Trương Vệ.

Trương Vệ liền đưa mắt lên nhìn, bên ngoài quyển trục có ghi bốn chữ “Đấu Chuyển Tinh Di.” Cái tên này vô cùng lạ lẫm, cùng với không hề toả ra bất kỳ quang mang sức mạnh nào. Khiến Trương Vệ nhận định nó chắc vô cùng tầm thường. Nhưng chàng cũng muốn biết thực sự nó đặt biệt đến mức nào.

Nên đã cầm nó lên mà mở ra đọc. Những chữ đập vào mắt chàng khiến chàng mở to mắt ra mà đọc cho kỹ từng câu từng chữ. Sự kinh ngạc lộ rõ trên gương mặt. Sau đó thốt ra:



“Võ kỹ mô phỏng. Thứ này thật sự tồn tại trên thế giới.”

Đông Phương Nghi cũng không quá bất ngờ với biểu hiện này của Trương Vệ liền giải đáp:

“Lúc trước ta cũng không tin là nó có tồn tại nhưng lúc đại chiến Thần Ma, ta đã lấy được nó trong động Càn Khôn.

Nhìn nó không có gì đặc sắc và chỉ được đánh giá ở phẩm Bạc. Nhưng đừng vội coi thường. Không có võ kỹ nào là vô dụng cả nó còn tuỳ thuộc vào người xử dụng nó là người như thế nào. Một phần nó bị ghẻ lạnh vì nó có một yêu cầu đối với người luyện là phải quên đi toàn bộ những võ kỹ đã từng học trước đây. 


Cho nên khi ta lấy được nó trong động Càn Khôn. Đã lưu giữ nó suốt mấy ngàn năm, công dụng thật sự của nó ta thực sự chưa từng được chứng kiến. Nhưng theo những gì được ghi chép thì nó chỉ phát huy tối đa tám thành công lực của chiêu thức được mô phỏng mà thôi

Điều đó rất khó, khiến nhiều người không dám đánh đổi võ kỹ cao cấp  mà đi luyện một võ kỷ chỉ được xếp vào hạng Bạc. Quả thật ngay cả ta cũng không mấy tin tưởng vào khả năng của nó. Đệ cứ dùng thử cũng không quá mất mát gì vì giờ võ kỹ của đệ chỉ là cơ bản phẩm thấp nên từ bỏ cực kỳ dễ.


 Võ kỹ này thuộc tính Thái Cực cho nên không kén công pháp để có thể áp dụng. Dù cho đối phương có là Âm Công hay Dương Công đệ cũng có thể dễ dàng mô phỏng chiêu thức và cả sức mạnh của nó.”

Điều Đông Phương Nghi không khiến Trương Vệ lo lắng mà ngược lại chàng thấy được khả năng dường như là vô hạn từ võ kỹ này. Nên nở nụ cười rất tươi. Vội vàng hỏi:

“Vậy đệ có thể học nó ngay được không.”

Đông Phương Nghi cười khẽ gật đầu đồng ý, thấy vậy Trương Vệ liền ngồi xếp bằng trên ghế đá. Hai tai lật ngửa thành tư thế ngồi thiền. Hai mắt đông thời nhắm nghiền. 

Từ người chàng toả ra quang mang hoả diểm màu xanh dương. Chúng toả ra quấn lấy quyển trục, trãi nó ra. Những chữ trong quyển trục liền di chuyển ra khỏi mặt giấy, kết hợp với nguồn năng lượng của Trương Vệ tạo thành một dòng chảy trực tiếp tiến đến chính giữa trán của chàng.

Được một lác, thì những dòng chữ đó đã di chuyển ra khỏi đó hoàn toàn. Chỉ chừa lại một tờ giấy trắng, và quyển trục đấy cũng tan biến vào hư vô không một chút giấu vết.


Sau khi đọc được thông tin, Trương Vệ liền mở mắt ra và mỉm cười. Lúc này chàng lại nhớ đến những hình ảnh chiêu thức của Ma  Khuyển Vương khiến chàng có chút ấn tượng. Nên bản thân cũng muốn thử. Nên chàng liền nói:

“Đệ muốn thử một chút có được không.”

“Được, tuỳ đệ.” Đông Phương đáp.

Chàng liền đứng lên di chuyển đến một khoảng sân trống.

Sau đó mô phỏng lại, chàng dang hay chân sang hai bên. Vận lên công lực, hai quả cầu năng lượng được Trương Vệ tạo ra bên trong hai bàn tay. 

Quả cầu  có màu trắng rồi chuyển biến dần dần xuất hiện một viền đỏ bên ngoài như bức xạ của mặt trời. Khi đạt đến hình dạng cần của nó ước chừng đường kính ba tất  thì thứ xuất hiện cuối cùng là những tia xét đen rải rác xung quanh nguồn năng lượng chính.

Chiêu thức thì đã giống nhưng kích thước có vẻ không to lớn giống Ma Khuyển Vương nhưng uy lực có thể không thể xem thường.

Chàng thấy bản thân đã vận dụng thành công Đấu Chuyển Tinh Di thì mừng thầm.


“Đây là Phong Tiếu Thiên Sát của Ma Khuyển Vương.” Đông Phương Nghi nhận xét.

Trương Vệ sau khi thử nghiệm xong thì chậm rãi thu lại chân khí vì cơ bản nàng không muốn phá huỷ bất kỳ thứ gì ở Vấn Lạc Nhai cho nên để nó lại cho lần khác. Trương Vệ mỉm cười vui sướng, bàn tay theo thói quen đưa lên gãy đầu ngại ngùng nói:

“Chiêu thức này không giống bản gốc cho lắm. Hì hì.”

Đông Phương Nghi lấy tay che miệng cười mà nói:

“Đệ mô phỏng đến như vậy là đã thành công lắm rồi.” Sau đó nàng đổi giọng hơi buồn bã một chút.” Đệ nên tranh thủ quay về Trương gia đi. Vì thời gian đã cận kề lắm rồi, không lại để thân phụ lo lắng.”



“Vâng.” Trương Vệ cúi đầu chào từ biệt nhưng trong giây phút này chàng lại có chút gì đó luyến lưu. Vì cảm giác nụ hôn lúc nãy vẫn còn đang bám lấy chàng nên tạm thời chàng vẫn chưa thoát ra được. Mỗi khi lỡ nhìn thấy đôi môi của Đông Phương Nghi.

Sau nụ hôn đó, có lẽ nó chạm đến nhu cầu thể xác của chàng. Khiến chàng chưa đạt được thì khó mà buông bỏ. Nhưng Trương Vệ là một con người lý trí, chàng quyết kìm chế cơn sóng trào đang hừng hực bên trong cơ thể. Mà nói lời từ biệt.

“Đông Phương Tỷ, lần sau gặp ở Trương gia. Đệ nghĩ tỷ nên dùng thân phận Kinh Như Tuyết mà xuất hiện thì sẽ đỡ gây ra náo động hơn.”

Đông Phương Nghi tiếu ý mà trả lời:

“Chẳng lẽ đệ sợ ta đến đó khiến mọi người hiểu lầm.”

“Không đâu, chẳng qua đệ muốn tỷ thoải mái nhất mà thôi.” Trương Vệ liền lắc đầu lia lịa.

“Được, như đệ nói. “

Đây là lý do tại sao khi Đông Phương Nghi lộ diện ở Thí Luyện Trường mà Trương Vệ lại bất ngờ. Vì chàng cứ nghĩ nàng sẽ dùng thân phận Kinh Như Tuyết.

Sau khi cáo biệt Đông Phương Nghi, Trương Vệ đã không nhận ra sự tiến bộ bên trong cơ thể của mình. Vì trong một khoảng thời gian gian chàng ngất đi, chàng đã được cường hoá tâm mạch. Đồng thời khi được hồi sinh bằng thuật của Kim Châm Thẩm Gia thì nó đã hỗ trợ rất nhiều trong việc nâng cấp kinh mạch trong cơ thể.

Cho đến khi Trương Vệ dùng thần hành về Đế Đô chàng mới nhận ra tốc độ của bản thân đã tăng lên rất nhiều. Bây giờ chỉ mất có chưa đầy một giờ đồng hồ đã về đến Đế Đô mất rồi.