Đại Địa Chủ

Chương 274: Hãm hại




An Tử Nhiên đi vào phòng, Phó Dịch đang chiếu cố Trịnh Quân Kỳ vừa động thai khí, không khí ấm áp, không có vẻ áp lực như bên ngoài.

Hạ nhân trong Vương phủ nhớ lại tình huống lúc đó, đến bây giờ lòng còn sợ hãi. Họ không hề biết Nhị gia ôn hòa sẽ có lúc khủng bố như vậy. Nếu lão Vương gia không ngăn cản, có hạ nhân sẽ bị Nhị gia đánh chết.

Sau lần đó, họ càng thêm tin tưởng Nhị gia là nhi tử của lão Vương gia. Cả nhà đều khủng bố như vậy, khó trách có người nói không phải người một nhà, không sống chung mái nhà, một mặt kia của Nhị gia trăm phần trăm là di truyền từ lão Vương gia.

Bây giờ khi thấy Nhị gia, mọi người sẽ theo bản năng nhớ tới lúc đó. Họ vô cùng tưởng niệm Vương phi, các chủ tử của Vương phủ, xem ra chỉ có Nhị phu nhân cùng Vương phi là bình thường.

Về sao có lẽ họ sẽ khắc sâu cảm nhận được, chân chính bình thường có lẽ chỉ có Trịnh Quân Kỳ.

Trịnh Quân Kỳ thấy An Tử Nhiên, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, “Tử Nhiên không phải ở Tĩnh Sơn Châu sao, sao đột nhiên trở lại?”

An Tử Nhiên vừa nghe là biết tiểu thúc không nói với nàng cái gì, trả lời đơn giản lại hỏi: “Thẩm thẩm có khỏe không?” Thai nhi bảy tháng mà bị động thai khí rất có thể sẽ sinh non, nhưng xem ra tinh thần của nàng không tồi, hẳn là không có trở ngại gì. Hắn vẫn quan tâm hỏi một câu.

Trịnh Quân Kỳ lập tức vuốt bụng, tươi cười, “Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận động thai khí mà thôi, không phải vấn đề lớn, nghỉ ngơi là tốt rồi. Tiểu thúc cùng tổ phụ của ngươi đại kinh tiểu quái mà thôi.”

An Tử Nhiên nhướn mi, nhìn về phía tiểu thúc. Phó Dịch không nói gì, đứng lên đắp chăn cẩn thận giúp nàng, dặn dò vài câu mới cùng An Tử Nhiên rời phòng.

“Tiểu thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đi đến hành lang, An Tử Nhiên mới mở miệng.

Hắn không cho rằng sẽ chỉ là một chuyện nhỏ như thẩm thẩm nói, nếu không tiểu thúc sẽ không gọi hắn về. Sự tình hiển nhiên không đơn giản như vậy, giải thích duy nhất chính là tiểu thúc gạt thẩm thẩm, không cho nàng biết đã xảy ra chuyện gì.

Phó Dịch trầm mặt, không còn vẻ ôn hòa giả dối ngày thường. An Tử Nhiên càng thêm cảm thấy nội có càn khôn.

“Có người muốn hạ dược hại Quân Kỳ, may mắn phát hiện đúng lúc, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.” Tưởng tượng đến hậu quả, đôi mắt Phó Dịch cũng toát ra hàn khí.

An Tử Nhiên trong lòng cả kinh, “Là ai cũng dám hạ độc thẩm thẩm?”

“Chuyện này bắt đầu từ một tháng trước ……” Phó Dịch chậm rãi nhớ lại.

Một tháng trước, ngày thứ bảy sau khi thân phận của Phó Dịch được công khai. Lúc ấy, rất nhiều quyền quý đều nghĩ mọi cách muốn gả nữ nhi của họ cho hắn làm thiếp thất, đại môn an tĩnh của Phó Vương phủ thường xuyên bị những người này biến thành chợ bán thức ăn. Phó Dịch nghiêm lệnh cấm cho họ tiến vào mới chậm rãi ngừng nghỉ.

Những người đó không vào được, nhưng vẫn mang cho vợ chồng Phó Dịch không ít phiền toái.

Phó Dịch không rảnh rỗi, nếu chỉ phải quản lý sản nghiệp của mình hắn thì không sao. Vấn đề là An Tử Nhiên rời Quân Tử Thành, có một số việc do hắn tiếp nhận cho nên vẫn phải ra ngoài. Trịnh Quân Kỳ cũng không phải mỗi ngày đều ở trong Vương phủ, ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài giải sầu, như vậy tốt cho thể xác và tinh thần, tốt cho cả nàng và hài tử.

Từ khi bị những người đó quấn lên, hai vợ chồng họ không được tự do như vậy.

Có phu nhân thuyết phục Trịnh Quân Kỳ rằng nên để trượng phu cưới thêm thiếp thất, còn nói một đống ‘đạo lý lớn’, Trịnh Quân Kỳ tức giận đến tâm can đều đau. Nàng cảm thấy đối phương tám phần là cố ý kích nàng, trực tiếp kéo đối phương vào sổ đen, liệt vào hàng vĩnh viễn cự tuyệt lui tới.

Ích lợi liên hôn mang đến vẫn làm rất nhiều người nhiều lần đi chọc Trịnh Quân Kỳ. Nàng dứt khoát liền tụ hội đều không đi.

Tuy không đi những nơi đó, Trịnh Quân Kỳ ngẫu nhiên vẫn sẽ ra ngoài tản bộ. Phó Dịch không yên tâm, mỗi ngày đều rút ra thời gian ra đi cùng.

Bình an qua nửa tháng, tuy vẫn có người chưa từ bỏ ý định nhưng đã không làm ảnh hưởng đến hai vợ chồng.

Nhưng Phó Dịch không thể mỗi ngày bồi nàng, bụng Trịnh Quân Kỳ lại càng lúc càng lớn, Phó Dịch thỉnh vài bà vú thay phiên chăm sóc, còn có bà mụ đỡ đẻ. Không ngờ lại xảy ra chuyện, một bà vú có ý đồ hạ dược trong  đồ ăn của Trịnh Quân Kỳ.

Kia không phải độc dược, lại càng ác độc hơn độc dược, bởi vì nó chính là phấn anh túc Phó Nguyên Thành từng dùng để đối phó Đại hoàng tử. Loại phấn này không chỉ ảnh hưởng đến người lớn, cũng cực đại bất lợi với thai nhi. Ban đầu có thể nhìn không ra, nhưng tích lũy qua tháng ngày, khi độc tố tích góp tới mức độ nhất định, thai nhi rất có thể từ cơ thể mẹ tự động chảy xuống.

Ác độc như vậy, đối phương không chỉ muốn mạng Trịnh Quân Kỳ, hài tử trong bụng cũng không buông tha.

Nếu Phó Dịch không nhạy bén phát hiện Trịnh Quân Kỳ khác thường, lập tức đi mời Ngô thái y thì không thể nhanh chóng phát hiện.

Phó Dịch đã sai người điều tra, bà vú cũng bị nhốt lại. Nhưng đối phương cực kỳ ngoan cố, bị tra tấn mà vẫn không chịu nói ra là ai sai sử nàng. Thẩm vấn mấy ngày, bà vú kia hôn mê nhiều lần, nếu không phải hắn muốn chiếu cố Trịnh Quân Kỳ, hắn sẽ tự mình đi thẩm vấn nàng.

Lần này gọi An Tử Nhiên trở về, Phó Dịch cũng không còn cách nào.

An Tử Nhiên tỏ vẻ lý giải, “Tiểu thúc có tra được phấn anh túc phát ra từ đâu?” Theo lý thuyết, âm mưu của Phó Nguyên Thành bại lộ, Đại Á đã siết chặt quản lý mậu dịch lui tới với các nước. Phấn anh túc hẳn sẽ không có khả năng tái xuất mới đúng.

“Không có, nhưng ta hoài nghi có trực tiếp quan hệ đến phấn anh túc Phó Nguyên Thành sử dụng lúc trước. Quân Kỳ rất ít đắc tội ai, cũng chưa bao giờ gây ra thâm cừu đại hận, không ai lại mất công đi tìm phấn anh túc để đối phó nàng. Những thứ thế này, trừ phi có con đường đặc thù, nếu không sẽ không có khả năng mua được.”

“Chuyện này chỉ có thể đi hỏi Phó Nguyên Kiến.” An Tử Nhiên biết tiểu thúc có chuyện khác, liền chủ động mở miệng nói: “Chuyện này giao cho ta đi làm.”

Phó Dịch gật gật đầu không khách khí.

Sự tình quan trọng, An Tử Nhiên không muốn đêm dài lắm mộng, đối phương nếu muốn mạng thẩm thẩm thì ngày sau khẳng định sẽ còn xuống tay. Buổi chiều, An Tử Nhiên mang theo Thiệu Phi đến Kiến Vương phủ.

Từ khi nội loạn kết thúc, Phó Nguyên Kiến đã thành thật rất nhiều. Nhưng hắn rất thích kinh thương, lại lần nữa cùng Trác Cao Diễn hợp tác. Trác Cao Diễn cũng không nâng tư thái, vẫn lui tới như thường.

Phó Nguyên Kiến nghe hạ nhân nói có người tự xưng là Vương phi muốn gặp hắn, phản ứng đầu tiên là không có khả năng, Vương phi của Phó Vô Thiên hắn rất ít gặp qua, càng thêm không có giao thoa gì, sao có thể sẽ muốn gặp hắn?

Hơn nữa, nghe nói vị Vương phi này không ở Quân Tử Thành. Nhưng không để tính sai, hắn vẫn quyết định đi gặp, nếu là giả thì xử lý rồi đưa tới Phó Vương phủ, có khi còn có được ân tình nhỏ với Phó Vô Thiên.

Bàn tính của hắn đã thất bại, bởi vì người tới xác thật là An Tử Nhiên, người đứng bên hắn cũng là thủ hạ của Phó Vô Thiên. Phó Nguyên Kiến định tâm đi ra.

“Vương phi quang lâm Kiến Vương phủ, không biết có chuyện gì quan trọng?” Hắn nghe nói Vương phi của Phó Vô Thiên không phải một nam nhân không đúng tí nào, Dệt Tâm xưởng ở Xương Châu hình như có một chút liên hệ với hắn, cụ thể thì không rõ ràng.

An Tử Nhiên đánh giá nhìn hắn, không lập tức mở miệng.

Phó Nguyên Kiến tức khắc cảm thấy có chút không được tự nhiên, theo bản năng nhìn quần áo trên người, rồi chợt phản ứng lại thì vẻ mặt cứng đờ. Rõ ràng Vương phi của Phó Vô Thiên chỉ là con của một địa chủ nhỏ ở Hồng Châu, nhưng khi hắn dùng cặp mắt sâu không thấy đáy kia nhìn hắn, trong nháy mắt, giống như người đứng trước mặt hắn là Phó Vô Thiên.

Hắn cảm thấy ý nghĩ này có chút vớ vẩn.

“Có chuyện muốn hỏi Kiến Vương.” An Tử Nhiên rốt cuộc mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

“Chuyện gì?” Phó Nguyên Kiến hỏi.

“Năm trước ngươi giúp Phó Nguyên Thành tìm anh túc phấn, ngoài đưa cho Phó Nguyên Thành thì còn cho ai?” An Tử Nhiên trực tiếp vào chính đề.

Phó Nguyên Kiến sửng sốt, “Có ý gì?”

An Tử Nhiên nói: “Có người dùng anh túc phấn muốn hại thẩm thẩm của ta cùng hài tử trong bụng nàng.”

Phó Nguyên Kiến biến sắc, lập tức hiểu ra, nhanh chóng phản bác: “Không phải ta.” Triệu gia và hắn đều mang ơn Phó Vương phủ, sao có thể hại Phó Vương phủ.

Kêu xong, hắn nhận ra mình phản ứng quá độ, bởi vì ngữ khí của An Tử Nhiên không có ý chất vấn hắn.

“Phấn anh túc là ta lúc trước nhờ người đi tìm. Đối phương tìm được thì cho ta một bọc nhỏ không nhiều lắm, ta trực tiếp đưa cho Phó Nguyên Thành. Hắn đều cho Đại hoàng tử ăn, ta dám cam đoan hắn đã dùng hết rồi, bởi vì hắn còn hỏi ta có thể lấy thêm một ít hay không. Thứ này rất khó tìm, người nọ cũng đi rồi, ta liền nói cho hắn đã không có.”

“Người nọ là ai?”

“Hắn là……”

An Tử Nhiên hỏi, Phó Nguyên Kiến đúng sự thật trả lời. Họ rời Kiến Vương phủ là mười lăm phút sau.