Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 186




Trương Húc Đông đứng dưới tán ô, quay đầu nhìn về phía bóng hình đó, nở nụ cười khổ: “Trình Mộng Dao, sao lại là cô?”

Trình Mộng Dao vẫn mê người như vậy, lúc này, cô giống như một nữ thần che gió chắn mưa cho Trương Húc Đông: “Lúc ở trường tôi đã nhìn thấy anh rồi, anh vẫn thích khoe mẽ như vậy, nhưng lựa chọn của anh là đúng!”

“Cô có ý gì?” Trương Húc Đông lấy một điếu thuốc ra đốt lên, hút một hơi rồi hỏi.

“Có ai chưa từng trải qua tuổi trẻ, dần dần anh sẽ học được cách chèo chống một ngôi nhà, đó mới thật sự là đàn ông. Có lúc chèo chống một ngôi nhà còn khó hơn tất cả những gì anh đang chống đỡ hiện tại, hơn nữa có lúc có tiền chưa chắc đã hạnh phúc, cuộc sống đúng là cần tiền, nhưng không phải tất cả đều là tiền!”

“Những gì các người nói đều rất có lý!” Trương Húc Đông cười khổ nói.

“Nè, cho anh!” Trình Mộng Dao đưa một sợi dây cho Trương Húc Đông: “Đây là món đồ mà lần trước tôi làm mất, bị anh nhặt được, hy vọng nó có thể giữ lại làm kỷ niệm!”

Trương Húc Đông cười khổ nhận lấy sợi dây chuyền, trên đó có khắc ba chữ Trình Mộng Dao, anh ngây ra một lúc rồi nói: “Câu nói này của cô nghe thê lương quá!”

“Trong trường có hai người được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, một trong hai người đó là tôi. Tôi phải ra nước ngoài hai năm, nên đã muốn nói lời tạm biệt với anh từ lâu rồi, có lẽ hôm nay là một cơ hội?”

“Có thể thay đổi thời gian không?” Trương Húc Đông cúi đầu.

Trình Mộng Dao phủi phủi nước mưa trên vai anh: “So với việc đau khổ mấy lần, không bằng cứ đau cho đã một lần, sau này anh tự mình bảo trọng, đừng có nhớ tôi quá đấy!”

“Từ lúc quen biết nhau đến giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau như thế này!” Trương Húc Đông nở một nụ cười khổ dài.

“Tạm biệt!”

Cây dù đột nhiên biến mất, Trương Húc Đông mới phát hiện mình đã đi đến bên ngoài cửa hàng, mái hiên vươn ra bên ngoài đã che mưa cho anh. Không ai có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của anh, chỉ có bản thân anh biết những gì mọi người nói đều đúng, nhưng anh nguyện tin những điều đó đều sai.

Mưa dần nhỏ đi, ánh nắng mặt trời xuyên qua tầng mây, rọi xuống toà nhà cao tầng ở phía xa, giống như cả cả thành phố đều được thắp sáng bởi tia ánh nắng này. Lâm Tâm Di sờ mái tóc ướt đẫm vì ngồi trên ghế, nói: “Anh hối hận sao?”

Trương Húc Đông nhẹ nhàng lắc đầu: “Có lẽ đây mới là cuộc sống!”

Thành phố Ngọc vẫn do Trương Nhất Đao quản lý, thành phố Tương Dương có Ác Quỷ bọn họ, Trương Húc Đông cũng khá yên tâm, hơn nữa thành viên của Sát Thiên luyện tập tiến bộ vượt bậc, Trương Húc Đông thường xuyên đi qua bên đó, anh đã hồi phục rồi, ngày hôm sau đã đi ra ngoài, có những người chia tay với bạn gái, đau khổ đến không thiết sống, mà đó là mới chỉ có một người, còn Trương Húc Đông lại có đến mấy người.

Tên nhóc Đường Phi này xuất quỷ nhập thần, có lúc đến Thiên Sứ cũng không liên lạc được với cậu ta, dù sao Đường Phi cũng là đại ca của Bang Long, nhưng cũng có cuộc sống của riêng mình, cuộc sống trước đây của cậu ta, người khác không dám bước vào, cậu ta đang học theo Trương Húc Đông tạm biệt cuộc sống trước đây, nghĩ lại khoảng thời gian đó, thằng nhóc này cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu.

Trương Húc Đông đã hoàn toàn rảnh rỗi, chỉ là đang đợi thời gian đấu thầu đến, có câu nói người thông minh thì hao tổn tinh thần, còn người ngốc thì hao phí sức lực, có những chuyện không cần anh tự mình làm, vì vậy những ngày tháng này anh sống cũng không tệ, chỉ thỉnh thoảng họp vài cuộc họp, nói về tình thế luôn không ngừng thay đổi cho những đại ca kia nghe.

Thời gian như nước chảy, rất nhanh Lâm Tâm Di đã sắp phải rời đi. Trương Húc Đông cố gắng mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, thỉnh thoảng còn đến vài nơi ở lại một đêm, đương nhiên là không thể tránh được chuyện thân mật kia.

Khoảng thời gian này, Trương Húc Đông tự mình nấu cơm cho Lâm Tâm Di ăn, có lúc hai người ở trong nhà cả ngày không ra ngoài, đã trở thành một đôi vợ chồng nhỏ vô cùng ngọt ngào.

“Còn bao lâu nữa thì em phải đi?” Trương Húc Đông vừa cắt rau một cách thành thục, vừa hỏi.

“Chuyến bay trưa ngày mốt!” Nghĩ đến việc phải tạm thời rời đi, mắt Lâm Tâm Di lại trở nên mơ hồ, cô ôm lấy eo anh từ đằng sau.

“Ra ngoài nhớ chú ý an toàn, nếu bên anh không có việc gì, anh sẽ qua đó thăm em!” Trương Húc Đông cũng rất không nỡ, nhưng anh biết Lâm Tâm Di là một cô gái có ước mơ, sự kiên trì với ước mơ của cô không hề kém ai cả, vì vậy là người đàn ông của cô, anh phải ủng hộ tất cả những gì cô muốn làm.

“Anh sẽ nhớ em chứ?” Lâm Tâm Di nghiêng đầu hỏi.

“Đương nhiên rồi!” Trương Húc Đông bỏ rau vào trong khay, sau đó lau tay, sờ mái tóc của cô, nói: “Mỗi ngày anh đều sẽ gọi điện thoại cho em, có thời gian chúng ta sẽ video call!”

“Ông xã, em sẽ nhớ anh lắm!” Lâm Tâm Di bắt đầu nghẹn ngào.

“Hừ, thử không nhớ anh xem, xem anh có bắt em về phạt em không!” Trương Húc Đông sợ bầu không khí quá nặng nề, nên cố tình giả vờ tức giận nói.

“Vậy em sẽ không nhớ anh nữa, anh đến bắt em đi!” Lâm Tâm Di đột nhiên bật cười, nhảy ra.

“Vậy anh phải phạt em cho đàng hoàng mới được!” Tay của Trương Húc Đông đã nắm lấy hai ngọn đồi của Lâm Tâm Di.

“A, cứu mạng!” Lâm Tâm Di hoảng loạn chạy ra phòng khách, hai người đùa nhau ở trên sofa của phòng khách, kêu lên từng tiếng hạnh phúc, thật khiến người khác ngưỡng mộ.

“Được rồi ông xã, đừng giỡn nữa được không? Không giỡn nữa!” Lâm Tâm Di đã hoàn toàn không còn dáng vẻ của một nữ chủ tịch của công ty nữa, cô thở dốc từng tiếng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Trương Húc Đông ôm cô nói: “Làm sao có thể dễ dàng tha cho em như vậy, em chuẩn bị tiếp chiêu đi!”

“Ôi, anh muốn làm gì? Em sẽ sợ đó!” Lâm Tâm Di chớp chớp mắt, nói với Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông dùng tay nâng cằm cô lên, sau đó dùng ngón tay khác chỉ vào môi mình, Lâm Tâm Di cười phụt thành tiếng, nhanh chóng hôn lên đó.

Một phút sau, Lâm Tâm Di càng thở dốc hơn: “Được chưa?”

“Miễn cưỡng hài lòng, sau này phải không ngừng cố gắng!” Trong lòng Trương Húc Đông vô cùng đắc chí, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ không hài lòng.

“Anh thật là đáng ghét mà!” Lâm Tâm Di lườm anh một cái.

Một tiếng sau, cơm canh đã xong, Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di đang ngồi trên bàn ăn cơm, lúc này bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, hơn nữa còn vô cùng gấp gáp, Trương Húc Đông nhíu mày đứng dậy đi ra.

Cửa vừa mở, hai người toàn thân đầy máu ngã vào, nhất thời anh không nhận ra là ai, Cho đến khi tên mập nói chuyện, Trương Húc Đông mới biết người này là Trần Uy: “Anh, anh Đông, không hay rồi, Đường Phi sắp chết rồi!”

Trương Húc Đông nhìn kĩ một cái, lúc này mới phát hiện người còn lại là Đường Phi, anh kinh ngạc kêu lên: “Mẹ nó, mau đưa đến bệnh viện, với tốc độ chảy máu thế này, cậu ta sẽ thật sự chết đó!”

Trần Uy lập tức xua tay nói: “Anh Đông, em đcmn, anh có biết Đường Phi đã làm gì không? Thằng này đã đánh úp Tần Vũ, lão đại của Bảo Long Môn, khiến cho bây giờ hai giới hắc bạch đều đang tìm cậu ta, không thể đưa đi bệnh viện được!”

“Hả?” Trương Húc Đông không tránh khỏi kêu lên một tiếng, mau chóng đưa hai người vào nhà. Trần Uy chỉ là mệt thôi, máu trên người cậu ta đều là của Đường Phi. Lâm Tâm Di nhìn thấy hai người như vậy, suýt nữa đã bị doạ đến ngất xỉu, nhất thời đứng ngây ra đó.

“Mau đi lấy dụng cụ y tế!” Dù sao Trương Húc Đông cũng phải kiểm tra vết thương của Đường Phi, máu của cậu ta chảy quá nhiều rồi.

Sau khi lấy dụng cụ đến, Trần Uy đã rửa sạch máu quay lại, dùng kéo cắt áo của Đường Phi, Trương Húc Đông hít một ngụm khí lạnh: “Cánh tay phải của cậu ta đâu?”

Trần Uy cúi đầu: “Lúc em nhìn thấy cậu ta, cậu ta đã mất một cánh tay, còn chuyện cụ thể thế nào thì em cũng không biết!”

Trương Húc Đông không lo được nhiều như vậy, vừa cầm máu vừa bảo Trần Uy gọi điện thoại cho những đại ca khác, hơn nữa ít nhất cũng phải gọi được một bác sĩ đến, Anh có thể xử lý những vết thương đơn giản, nhưng vết thương của Đường Phi quá nặng, bắt buộc phải có người chuyên nghiệp đến mới được.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, tất cả đều phát sinh một cách đột ngột như vậy, Nửa tiếng sau, thuộc hạ là Thiên Sứ đưa theo một bác sĩ xông vào, nhìn thấy vết thương của Đường Phi, cô ấy quên mất cả khóc. còn bác sĩ thì bắt đầu bận rộn tay chân xử lý vết thương lần nữa.

Lại một tiếng nữa trôi qua, máu đã được cầm, nhưng trong biệt thự đã có mười mấy đại ca người đứng người ngồi, trong lúc đó, tiếng nói chuyện điện thoại không ngừng vang lên, có người gọi đi, cũng có người gọi đến.

“Reng reng reng!” Điện thoại của Trương Húc Đông vang lên, anh vừa nhìn thì thấy bên trên lại hiện hai chữ: Tần Vũ.

Trương Húc Đông bảo tất cả mọi người im lặng, nghe máy rồi đợi đối phương nói trước, thế nhưng Tần Vũ lại không lên tiếng, hai người không biết đang đợi cái gì, một lúc lâu sau, Tần Vũ mới mở miệng trước: “Trương Húc Đông, Đường Phi là anh em của cậu sao?”

“Phải!” Trương Húc Đông biết chuyện đã xảy ra, vậy thì phải đi giải quyết, bây giờ Đường Phi còn hôn mê chưa tỉnh, anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe Tần Vũ nói trước.

“Giao cậu ta cho tôi!” Tần Vũ nói thẳng.

“Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì…”

“Cậu giao người cho tôi, tôi sẽ cho cậu câu trả lời khiến cậu hài lòng!”

Trương Húc Đông nhíu mày, với sự hiểu biết của anh về Đường Phi, cậu ta tuyệt đối không phải là loại người thích gây chuyện, nếu đổi lại là Trần Uy thì có lẽ có khả năng là do bên mình sai, anh nghĩ chắc chắn bên trong có chuyện gì đó: “Tôi đã nghe nói chuyện này rồi, nhưng Đường Phi chưa về, ông nói với tôi cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng dễ đưa ra quyết định!”

“Bang Long là do một tay tôi tạo nên, nhưng cũng đã không còn quan trọng nữa, nhưng bây giờ chúng ta là đồng minh, nể mặt quan hệ này, cậu cũng nên giao cậu ta ra đây. Yên tâm, tôi sẽ không khiến cậu khó xử đâu!” Giọng của Tần Vũ rất nặng nề, dường như Đường Phi là một người mang tội ác tày trời.

“Cho tôi ba ngày, tôi sẽ cho ông câu trả lời!”

“Được, tôi tin cậu!”

Sau khi cúp điện thoại, Thiên Sứ lo lắng nhìn Trương Húc Đông, hỏi: “Anh Đông, chẳng lẽ thật sự phải giao Đường Phi cho bọn họ sao? Em không đồng ý!” Đường Phi là người đàn ông của cô ấy, đương nhiên là cô ấy có quyền nói như vậy.

Trương Húc Đông âm thầm cảm thấy thần kinh tam giác bắt đầu phát tác, phất phất tay không nói gì nữa, rồi đi lên tầng hai, khi đến đầu cầu thang, anh quay đầu nói: “Không ai được làm theo cảm tính, chuyện này chưa rõ đúng sai, hơn nữa còn có mối liên quan rất lớn, nói không chừng sẽ đảo loạn bố cục bây giờ!” Nói xong, anh đi vào phòng ngủ.

Nằm trong phòng ngủ, Trương Húc Đông vuốt huyệt thái dương đau nhức của mình, anh nhớ lời mà quân y Từ dặn dò anh, gặp chuyện không được nóng vội, trách nhiệm sẽ khiến đầu anh đau, quả nhiên là vậy, mặc dù lúc nãy anh đã cố gắng đè nén, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, cảm xúc của anh vẫn khá kích động, may mà đối phương là Tần Vũ, nếu đổi lại là người khác, họ đã trở mặt từ lâu rồi.