Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 3 - Chương 15: Bản tính phúc hắc




Trong lúc Chu Dực đang tìm một bộ quần áo sạch sẽ để Lăng Thịnh Duệ tắm rửa thay, thì bên ngoài chuông cửa chợt vang lên.

Chu Dực kỳ quái không biết ai đến giờ này, nhưng cũng không sốt ruột, đặt quần áo trước cửa phòng tắm, gõ cửa: “ Tôi để đồ ngoài này, anh tắm xong cứ việc lấy mặc.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Âm thanh của Lăng Thịnh Duệ truyền đến từ sau cánh cửa.

Chu Dực cười cười, sau đó đi về phía cửa chính, mở cửa ra.

Chỉ là trong nháy mắt mở cửa ra, dáng tươi cười trên mặt y dần phai nhạt xuống. Người đứng bên ngoài cửa, là một phụ nữ cao gầy xinh đẹp, nhưng cũng là người y không muốn gặp nhất lúc này.

“A Dực, anh bị thương hả?” Trên khuôn mặt không màng danh lợi đang mỉm cười của cô, khi nhìn đến vết thương trên mặt Chu Dực, liền trở nên kinh ngạc.

“Cô tới làm gì?” Nhãn thần bất thiện của Chu Dực nhìn chằm chằm cô.

(Kaze: tui sẽ không bao giờ cho mấy anh kêu mấy má bb này bằng em xưng anh đâu -_-, gớm chết…)

“Gặp anh.” Cô nhăn mi lại, nhìn thẳng vào vết thương trên mặt y, ngữ khí hơi khoa trương một chút: “ Anh đánh nhau với người ta sao? Không ngờ một người luôn thân thiện như anh cũng có chuyện để đánh nhau.”

Cô muốn chạm tay vào mặt Chu Dực nhưng bị y nhanh tay gạt ra trước, sau đó đứng nguyên tại chỗ không nhích ra.

Mặc dù cô hơi xấu hổ, nhưng không giận, thu tay lại, vuốt vuốt mái tóc dài trên vai mình, cười rất ngọt ngào: “ Sao vậy? Không để em vào sao?”

Chu Dực chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không nói gì.

Cô nhìn lướt qua cánh tay y vào trong, quan sát trên dưới căn phòng trống trải một hồi, nhãn thần hơi nghiền ngẫm: “ Anh dẫn theo ai đó về cùng đúng không, có phải không muốn cho vị hôn thê là em trông thấy, phải không?”

Khóe môi Chu Dực cong lên, dáng vẻ ôn nhu hiền lành vốn có trên gương mặt đã biến mất tự lúc nào, đổi thành một bộ dáng lạnh lùng: “ Không phải không muốn cô trông thấy, mà là không muốn anh ta biết đến sự tồn tại của cô.” Chu Dực cười nhạt: “ Lynda, cô phải biết rằng, thực chất hôn ước này tôi hoàn toàn không muốn, nếu không phải ba cô ban đầu sử dụng thủ đoạn để khiến tôi vào khuôn khổ, tôi cũng lười lập hôn ước buồn chán này với cô.”

Dáng cười trên mặt người phụ nữ tên Lynda dần trở nên cứng đờ, giống như đã hiểu ý của y, nửa ngày sau, cô cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “ Mọi chuyện đã qua rồi mà, hiện giờ ba em đối xử với anh rất tốt, còn nữa chuyện này cả giời truyền thông đều đã biết, anh không thể làm chuyện tuyệt tình như vậy với em được.”

(Kaze: đạp ra khỏi cửa liền anh -_-)

“Tôi cũng không cho rằng hủy bỏ hôn ước bị ép buộc là có gì sai.”

“Rõ ràng anh biết em yêu anh.” Nội tâm Lynda càng ngày càng hoảng loạn, ngôn ngữ bắt đầu loạn xạ cả lên: “ Muốn anh, thậm chí cả một nửa cổ phần công ty của em cũng cho anh, sao anh lại đối xử với em như vậy?”

(Kaze: ai mướn -_-)

“Vậy sao?” Trong mắt Chu Dực ngập tràn sự châm chọc: “ Yêu tôi mà lại lên giường với người đàn ông khác.”

(Kaze: thấy chưa, tui nói mà, con mắm này không đáng để thương cho một chữ yêu -_-)

Lời vừa nói ra, cô ý thức được chính mình nói lỡ, vội vàng che miệng, sửa lại lời: “ A Dực! Không phải! Đó không phải là sự thật, anh hiểu lầm rồi!”

“Hửm?” Chu Dực nhíu mi, rõ ràng là không tin.

Lynda như người mất hồn, cực lực biện giải cho mình: “ Anh, anh phải tin em, đó chỉ là việc ngoài ý muốn, em không nói dối anh!”

“Cho dù cô nói thật hay nói dối, thì đó cũng là việc cô đã làm, không phải sao?” Chu Dực phũ phàng nói.

Lynda á khẩu không trả lời được, che mặt lại, âm thanh thống khổ nấc lên.

Chu Dực hoàn toàn không có sự đồng tình nào, tiếp tục nói: “ Hơn nữa,vấn đề của tôi và cô, sợ rằng cũng không thể hóa giải được. Cô đừng quên, năm cha cô bức tôi phải định hôn ước với cô, đã làm loạn để công ty tôi suy sụp trên thị trường như thế nào, sau đó còn dùng gia nhân uy hiếp tôi, đó thật đúng là lễ vật đính hôn đặc thù nhỉ, chuyện đó đến tận bây giờ vẫn là ký ức tôi nhớ nhất…..”

(Kaze: tui chém đó,:v)

Nhắc tới chuyện cũ, trong mắt Chu Dực lóe lên sát khí, như thanh kiếm phòng thủ kiên định chắn giữa hai người, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn là nụ cười mỉm tràn ngập tà khí, bá đạo mà lại ưu nhã. Nếu quên đi vết thương trên mặt y, thì dáng cười đó nhất định sẽ khiến tất cả phái nữ đều điên đảo.

Biểu tình tiêu chuẩn của phôi nam. (*)

(*): người đàn ông xấu xa, đểu cáng, hay nhẹ nhẹ thì nhìn nó hơi bị đểu đểu. (theo một độc giả:v)

Lynda khóc đến nước mắt như mưa: “ Em biết làm như vậy là không đúng, nhưng em thật sự yêu anh! Lúc đó anh không thèm liếc mắt nhìn em lấy một lần, nếu không xin ba làm vậy, anh sẽ không để ý tới em.”

Chu Dực không muốn nói nhiều với cô nữa. Vì vậy cau mày tiếp lời cô: “ Đừng có khóc nữa, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy, dù sao cha cô cũng không làm gì quá đáng, chỉ cần sau này tránh xa tôi ra, đừng để vợ tôi biết đến cô, sự việc này tôi không tính toán nữa.”

(Kaze: good:3)

“Vợ?” Nước mắt của cô rốt cuộc cũng tràn ra: “Anh yêu người khác sao?”

“Cái này cô không cần biết, tôi chỉ muốn nói với cô, khi chúng ta hủy bỏ hôn ước, sau đó sẽ chỉ còn là người xa lạ, theo tôi được biết, công ty của cha cô hiện giờ đang lâm vào tình cảnh khủng hoảng tài chính và nhân sự điều động, nếu cô không muốn sự việc năm đó xảy đến với cha cô…..”

Chu Dực nói, hàm ý đầy sâu xa.

Lynda lệ rơi đầy mặt, cố sức nắm tay Chu Dực, lớp trang điểm trên mặt bị trôi đi, trở thành một đống hỗn độn, nhìn cứ như người thần kinh, khàn giọng khóc lóc: “ Chu Dực, anh không thể đối với em như vậy! Anh không được để người khác thay thế vị trí của em!”

(Kaze: cái qần -_-)

“Cho tới bây giờ cô chưa hề có vị trí nào trong lòng tôi, tại sao lại nói vậy?”

Chu Dực cười lạnh thoát khỏi tay cô, giống như phủi đi thứ bụi dơ bẩn nào đó, sau đó không kiêng dè tàn nhẫn nói ra một câu trí mạng.

Nhìn bóng lưng lảo đảo rời đi của Lynda, trong mắt Chu Dực chỉ có sự chán ghét vô cùng và một tia khinh bỉ, người phụ nữ này, chỉ là lúc đầu tùy hứng nhất thời thôi,lúc đó y vừa mới bước chân ra ngoài xã hội, mà cô vừa vặn cũng là người vừa bước ra đời, nhưng y cũng chẳng thích lắm.

Chu Dực đóng cửa lại, trở về phòng, vừa vặn gặp ngay Lăng Thịnh Duệ vừa mới tăm xong bước ra.

“Tắm xong rồi à?” Chu Dực cười hỏi, dáng tươi cười ôn hòa từ sau khi bước vào phòng một lần nữa đã khôi phục lại,hoàn mỹ không một kẽ hở.

“Ừ.”

Lăng Thịnh Duệ cười cười nhìn y, đầu tóc anh ướt sung nước, ở đuôi tóc còn đang nhỏ ra vài giọt nước như thủy tinh trắng, theo gương mặt chạy xuống dưới cái cổ thon dài, chiếc áo sơ mi trắng vừa mặc bởi vì  bọt nước trên người chưa khô mà dính vào da, làn da màu lúa mạch và thân thể thon dài như ẩn như hiện phía dưới chiếc áo sơ mi kia.

Ý cười trên mặt Chu Dực càng thêm sâu sắc, một tia nguy hiểm trong mắt chợt lóe rồi lại biến mất.

Có lẽ, nhẫn nại cũng không phải là phương pháp tốt nhỉ….

“Xem anh kìa, không chịu lau khô nước trên người đi, lỡ như cảm giống lần trước thì sao?” Chu Dực nhíu mày, đi vào trong phòng tắm lấy một cái khăn khô ra phủ lên đầu anh, sau đó ôn nhu giúp anh lau khô tóc mình.

Lăng Thịnh Duệ muốn ngăn lại, nhưng bị Chu Dực đè tay xuống, anh không khỏi cười khổ: “ Ây, bây giờ là mùa hè, không cần sợ bị cảm.”

(Kaze: cảm vì chuyện khác thúc, hè nóng mà còn “vận động mạnh” cảm nặng hơn cơ -_-)

Chu Dực không nói gì.

Lăng Thịnh Duệ phẫn nộ mà chun chun cái mũi, cúi đầu xuống, nhìn sàn nhà tuyết trắng mà đờ ra, thật sự anh muốn phản bác rất nhiều nhưng lại sợ chọc giận Chu Dực, gần hai năm xa cách, Chu Dực gần như trở nên âm trầm hơn nhiều, chỉ cần một đôi mắt sắc bén của y nhìn qua, anh liền không có dũng khí mở miệng nữa.

“Hôm nay cậu không đi làm hả?” Lăng Thịnh Duệ ấp úng hỏi.

Lực chú ý của Chu Dực chuyển qua thân thể anh, trên gương mặt bị thương hiện lên nụ cười nhưng trong không cười nói:  “ Anh nghĩ tôi như vầy còn đến công ty được sao? Chỉ sợ trên trang bìa báo ngày mai đăng tin tôi và Phương Nhược Thần ẩu đả trên đường để giành bạn tình mất.”

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu: “ Xin lỗi! Tôi không ngờ cậu ta lại làm vậy.”

“Tôi cũng không ngờ đến,vốn lúc đó tôi muốn lén theo hai người xem hiện tại anh sống tốt không, không ngờ cậu ta cũng đi theo sau.” Chu Dực bất đắc dĩ nhún vai: “ Xem ra là tôi đánh giá thấp mị lực của anh rồi.”

Trong lời nói dường như còn chứa đựng hàm nghĩa khác, Lăng Thịnh Duệ nghe không rõ, nhưng y cũng không nói gì nữa, lấy khăn tắm trên đầu anh xuống, đem trả về phòng tắm.

“Anh đói không?”

Từ phòng tắm đi ra, thần thái của Chu Dực dễ chịu hơn, giống như lời nói vừa rồi y chưa hề nói qua, mà Lăng Thịnh Duệ cũng không tiếp tục hỏi, gật đầu: “ Có một chút.”

Mấy ngày nay anh luôn trong trặng thái không tốt, bất cứ lúc nào cũng nhớ đến ánh mắt cuối cùng mà Trình Trí Viễn nhìn anh, thậm chí trong mơ cũng nhìn thấy nữa, áp lực tâm lý quá lớn, làm cho anh hầu như ăn không vô, bây giờ tâm sự được bỏ xuống, anh mới cảm thấy bụng mình trống rỗng, dường như là ngực dán luôn vào lưng.

“Vậy chiều nay anh xuống bếp đi?” Chu Dực cười nói: “ Thật ra đối với hương vị cơm do anh nấu tôi vẫn không tài nào quên được.”

Lăng Thịnh Duệ tuy hơi mệt, nhưng vẫn đồng ý: “ Được, cậu muốn ăn gì?”

“Tùy anh.” Chu Dực cười xán lạn:  “Chỉ cần là anh nấu tôi đều thích hết.”

Đối mặt với gương mặt tươi cười của y, tim Lăng Thịnh Duệ đập lên liên hồi, vội vàng chuyển dời đường nhìn: “ Vậy thì, tôi phải xem trong tủ lạnh có gì đã.”

Dứt lời, anh cúi đầu tránh Chu Dực, đi về phía tủ lạnh, vừa đi vừa nghỉ, Chu Dực này, đúng là một người có mị lực mà….

Đồ trong tủ lạnh của Chu Dực không nhiều lắm, chỉ có mấy quả trứng và mấy quả cà chua, cùng với  một miếng thịt tươi và một ít gia vị, vốn anh đang lo mớ nguyên liệu này không đủ, nhưng Chu Dực nói nhiêu vừa đủ để hai người dùng rồi, Lăng Thịnh Duệ suy nghĩ một chút, quyết định sẽ nấu một nồi canh cà chua với trứng gà, và thịt kho.

Chu Dực vẫn đứng nguyên ngoài nhà bếp, khoanh hai tay dựa vào cửa, mỉm cười chăm chú dõi theo dáng vấp của anh.

Động tác cắt thái của người kia hết mực cẩn thận, trên người lại khoác một cái tạp dề màu vàng đạm sắc, dáng vẻ y hệt một người nội trợ trong gia đình. Chu Dực híp mắt lại suy tư, đường nhìn thì lại không thể rời khỏi phía sau lưng áo nửa kín nửa hở vô cùng mê người của anh, ý cười ôn hòa vốn có trong mắt dần dần bị thay thế bằng một tầng dục vọng kìm nén.

Đang lúc thái đồ Lăng Thịnh Duệ xoay người lại, liền bị ngay nhãn thần của y dọa sợ, giật mình vài giây, sau đó mới chỉ lên tủ đựng chén bát:  “ Cái đó, trước tiên cậu đi sắp chén dĩa đi.”

“OK” Chu Dực buông hai tay, đi thẳng vào nhà bếp.

Thấy dáng vẻ tươi cười ấm áp trên mặt y vẫn như cũ, nhưng lại khiến cho Lăng Thịnh Duệ có một dự cảm bất thường.

Trong lúc đang dọn dẹp, Chu Dực “vô ý” đảo mắt vào rượu trong tủ lạnh, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang.

Có phải, bây giờ là một là một cơ hội không tồi đúng không…..

Chu Dực đứng lên, lãng vãng nhìn vào trong bếp, tốt, người kia đang dùng thìa để nếm vị món ăn, không chú ý đến bên này, Chu Dực thỏa mãn đi đến đích ngắm bên kia, cẩn cẩn dực dực đến chỗ để rượu, lấy ra một chai rượu nho và một chai rượu màu hồng có nồng độ cao, đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Mở hai nút bình rượu ra, Chu Dực đổ toàn bộ rượu nho vào trong bồn cầu,rồi lại cho toàn bộ rượu nồng độ cao vào trong bình rượu nho kia.

Ngay khi toàn bộ kế hoạch đổi trắng thay đen đã hoàn tất, Chu Dực ném chai rượu hồng kia vào thùng rác, sau đó vặn vòi nước, toàn bộ dịch thể màu đỏ kia theo dòng nước trôi đi không còn vết tích.

Hủy xong chứng cứ, khóe miệng Chu Dực nhích lên càng cao hơn, đó là dáng cười của một người bị ép trong tình thế bắt buộc, tràn ngập khí tức tà ác.

Lúc Lăng Thịnh Duệ bưng thịt lên, Chu Dực đa ngồi sẵn ở đó rồi, khuỷu tay chống trên mặt bàn, mười ngón giao nhau, nhìn anh cười tủm tỉm:  “ Cuối cùng cũng xong rồi, tôi đói sắp chết rồi đây.”

Lăng Thịnh Duệ không chút chú ý đặt thịt lên giữa bàn ăn: “ Tôi chỉ nấu đại thôi, không biết vị nó thế nào nữa.”

Chu Dực nửa thật nửa đùa nói:  “Chỉ cần là anh nấu, vị chắc chắn là ngon nhất. ^^”

(Kaze: nguyên nó để là,χMS tui không biết là gì nên thay vậy luôn:3, mấy anh này ai cũng sến như nhau:v)

Lăng Thịnh Duệ bị y làm cho không biết phản ứng thế nào, liền ngượng ngùng cười, phóng lại vào trong bếp, bưng nồi canh trứng đã nêm nếm tốt đi ra.

Hai người ngồi đối mặt nhau, Chu Dực cầm chai rượu đã đánh tráo ra, còn lấy thêm hai cái ly hình trứng uống rượu (*) đặt lên bàn, đem một cái đặt trước mặt Lăng Thịnh Duệ.

(*)

chắc là nó ha:v

“Ưm, tôi không uống rượu.” Lăng Thịnh Duệ vội vàng từ chối.

“Cứ coi như là để mừng anh trở về đi, anh không phải cũng không nể mặt tôi chứ. Hơn nữa đây chỉ là rượu nho thôi, anh yên tâm đi.” Chu Dực trợn tròn mắt nói dối, cầm lấy ly rượu trước mặt, uống một ngụm, biểu tình trên mặt không có gì thay đổi, giống như đó chỉ là một ly nước trái cây bình thường vậy.

Lăng Thịnh Duệ nhìn y một cái, sau đó nhìn ly “rượu nho” màu hồng trước mặt mình, anh do dự một lát, cuối cùng mới cầm lên uống.

“Uống một lần hết luôn nhé.” Chu Dực mỉm cười: “ Vậy mới chứng tỏ anh có thành ý.”

Lăng Thịnh Duệ thật sự làm theo lời y nói, ngẩng cao đầu, dốc toàn bộ dịch thể trong ly vào miệng mình, anh uống rất gấp, thậm chí còn chưa kịp thưởng thức vị của nó nữa thì nó đã hoàn toàn trôi xuống bụng rồi.

Lăng Thịnh Duệ làm một hơi, đặt cái ly lại trên bàn.

Chu Dực dùng nắm tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn anh:  “Nhìn không ra anh uống rượu cũng sảng khoái thật, trước đây cũng hay uống lắm hả?”

Lấy tay lau rượu còn dính trên khóe miệng, Lăng Thịnh Duệ cười cười: “ Trước đây tôi với bạn cũng hay uống lắm, nhưng mà sau này bị đau dạ dày, nên không uống nhiều được, nên cũng không đụng tới nữa.”

Sắc mặt Chu Dực khẽ biến: “ Anh bị đau dạ dày?”

(Kaze: chơi ngu có thưởng, Yeahhhh:v)

“Ừ, hồi trước có làm phẫu thuật rồi, nên giờ cũng đỡ lắm.”

Chu Dực có chút ảo não: “ Tại sao không nói sớm? Anh bệnh bao tử thì không nên uống rượu.” Mà còn là  rượu có nồng độ cao nữa……

Lăng Thịnh Duệ bị biểu tình đột nhiên lạnh xuống bất thường của y dọa cho sợ hãi, vội vàng nói: “ Đừng lo, một ly rượu nho thôi mà.” Lăng Thịnh Duệ nói xong, mới thấy có chút sai sai:  “Đúng rồi, làm sao mà rượu nho này có vị hơi lạ nhỉ?”

“Có vấn đề? Tôi thấy bình thường mà, hay tại vị giác của anh?” Chu Dực cầm ly rượu thủy tinh uống một ngụm, mặt không đổi sắc lừa gạt anh: “ Không phải anh nói lâu rồi chưa uống rượu sao? Chắc là anh sắp quên mất vị rượu rồi nên mới có cảm giác kỳ lạ đó.”

“Là vậy sao?” Mùi rượu bay lên, Lăng Thịnh Duệ lần thứ hai uống thêm một chút.

Đột nhiên anh cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu chuyển động hết lên…..

Đầu rất choáng nha…..

Lăng Thịnh Duệ cố sức lắc đầu, cảm giác vô cùng khó chịu, vô thức lấy tay chống cái trán mình, muốn làm chậm lại mấy vật chuyển động trước mắt này.

“Anh sao vậy, không việc gì chứ?”

Thanh âm “lo lắng” của Chu Dực truyền đến, Lăng Thịnh Duệ khoát tay: “ Không sao đâu, chỉ là đầu hơi đau thôi.”

Mí mắt càng ngày càng trầm, anh dần dần nằm úp sấp lên mặt bàn.

Chu Dực đứng lên, cúi người xuống, kiểm tra lần lượt từ trên đỉnh đầu anh. Anh vừa mới tắm xong, trên tóc tỏa ra mùi hương dầu gội đầu, áo sạch sẽ ngăn nắp, lộ ra phía dưới cái cổ thon thon, Chu Dực nhịn không được xoa đầu anh, rất nhẹ rất nhu hòa, hệt như cá tính y vậy, ôn nhu như nước.

Cảm giác được y chạm vào, Lăng Thịnh Duệ ý thức không rõ tránh tay Chu Dực ra, ngẩng đầu lên.

Bởi vì say rượu, hai mắt anh không có tiêu điểm, nhãn thần mê mang, phủ một tầng hơi nước thật dày, giống như một viên bảo thạch màu đen được đặt trong  một hồ nước vậy, lông mi dài nhẹ nhàng dao động, dính một chút nước trong, làm cho một người đàn ông như anh trở nên vài phần yếu đuối, hàng mày tuấn lãng hơi nhướng lên, gương mặt thì đỏ ửng nhàn nhạt.

Chu Dực một mực nhìn đến xuất thần, trong đầu hiện ra hai từ duy nhất, quyến rũ…… Mặc dù y biết không nên dùng một từ như vậy đối với một người đàn ông như Lăng Thịnh Duệ.

Thần trí Lăng Thịnh Duệ ngày càng hỗn loạn, chỉ cảm thấy có một luồng sóng điện chạy từ thân mình thẳng lên đỉnh đầu, cảnh vật trước mắt càng trở nên không rõ ràng nữa, không ngừng gấp khúc, mà Chu Dực trước mặt lại như phân thân ra thành hai, ba, không không bốn, à năm người, cứ hợp rồi lại tan ra, nhìn rất buồn cười.

Lăng Thịnh Duệ nghĩ vậy nên nhếch khóe môi, bật cười với y, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề tinh tế.

Chu Dực giật mình, trong nháy mắt đó, y thấy tim mình ngừng đập, có cảm giác như bị ma sát qua vậy. Lần đầu tiên người này cười xán lạn như thế, quả thật, quả thật….

Chu Dực nghĩ mà bực, nhất thời không thể tìm được từ nào, chỉ thấy đây là nụ cười đẹp nhất y từng thấy, dáng cười xán lạn nhất.

Nỗi sợ ban đầu qua đi, Chu Dực nâng mặt người kia lên, hôn xuống.

Đối phương sau khi say rượu đã không còn giữ được thần trí gì nữa, chỉ cám thấy đôi môi trên mặt mình rất mềm mại thoải mái, vì vậy anh vươn đầu lưỡi, liếm lên mặt y một cái.

Người kia chủ động thân mật như vậy,khiến tâm Chu Dực như nở một vườn hoa, âm thầm tưởng tượng có phải đối phương đã đối với y tốt hơn một chút rồi không…

(Kaze: sai lầm -_- say thôi, say thôi…)

Cùng lúc này, dưới bãi đỗ xe nhà Chu Dực, một chiếc xe màu hồng đang đậu, mà người ngồi bên trong là Lynda- bị y hủy bỏ hôn ước, đang ghé vào vô lăng khóc lóc thảm thiết.

“Tên khốn! Em hận anh!Chu Dực, em hận anh! OAaaaaaa……”

(Kaze: bấm biến ngay, ai cho chế chữi thú cưng của thúc, hử??? -_-) Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lynda giật bắn người, kích động lôi túi xách ra, nhất định là Chu Dực, nhất định là anh ấy! Chắc chắn anh ấy hối hận về việc hủy bỏ hôn ước!

(Kaze: con này bị bệnh hoang tưởng nhợ -_-)

Lynda vội vàng móc điện thoại ra, nhìn cũng không thèm nhìn tên, đưa lên tai: “ Vâng!Vâng! A Dực đúng không? Em đây!”

(Kaze: thiệt tình là muốn cắt luôn đoạn có con này cho rồi, da gà óc ác nổi hết r T^T)

“Sai rồi, tôi không phải Chu Dực.” Âm thanh bên kia vang lên, là một giọng nam vô cùng lạnh lẽo, đánh tan nát cõi lòng đang tràn đầy vui sướng của Lynda.

Biểu tình trên mặt nhất thời đông lại.

“Mày là ai?” Mong muốn của mình bị đập tan, Lynda tức giận hét vào điện thoại.

“Cô không cần biết tôi là ai, nhưng tôi có cách giúp cô đoạt lại vị hôn phu Chu Dực của mình, nhưng có điều kiện, cô phải nghe theo lệnh của tôi….”