Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 3 - Chương 10: Khách không mời mà đến




Thuốc và nước cùng chảy vào thực quản xuống dạ dày, hòa tan vào nhau, dạ dày đau đớn kịch liệt cũng dần dần dịu đi, thân thể không còn run mạnh nữa, tiếng rên rỉ và đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.

Trình Trí Viễn thấy sắc mặt anh không còn tệ như lúc nãy nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Bò lên giường, một lần nữa ôm anh vào lòng.

Tay chân Lăng Thịnh Duệ vì bị xích nên khi anh động đậy lại vang lên vài tiếng vang nhỏ, hắn suy nghĩ một lát, quyết định tháo xích trên người anh ra.

Cảm giác nặng nề của xiềng xích trên người biến mất, thân thể Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên thả lỏng, mở mắt ra, có chút kinh ngạc nhìn Trình Trí Viễn, nhưng khi vừa nhìn tới ánh nhìn của đối phương, nội tâm anh khẽ động, vội vàng quay mặt đi.

“Nếu anh đáp ứng tôi không đi nữa, sau này tôi sẽ không buộc anh lại nữa, thấy sao?”

Trình Trí Viễn nhích lại gần anh, nghiêng thân mình, chăm chú nhìn anh, hắn biết yêu cầu này rất buồn cười, nhưng hắn muốn Lăng Thịnh Duệ chính mình hứa với hắn, hắn muốn thử tin tưởng anh.

Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại, không nói gì, lông mi thật dài run lên vì bất an.

Đau đớn tan đi, mặt anh có lại một chút hồng hào, nhưng vẫn hơi tái nhợt, Trình Trí Viễn đợi nửa ngày, cũng không thấy anh trả lời, cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì, yên lặng xuống giường, lấy trong tủ ra một bộ quần áo ngủ.

Lăng Thịnh Duệ hỗn loạn, cảm giác được Trình Trí Viễn nâng thân anh lên, giơ tay anh lên, sau đó là cảm giác mềm mại của vải vóc tiếp xúc với tay anh.

Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc mở mắt, phát hiện ra Trình Trí Viễn đang mặc trên người anh một cái áo ngủ trắng bóc.

Đã một tháng qua anh chưa được mặc quần áo.

Không phải nói không cho anh mặc đồ sao? Tại sao lại đổi ý?

Lăng Thịnh Duệ không thể hiểu nổi.

Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của anh, Trình Trí Viễn diện vô biểu tình, lạnh lùng nói:  “ Đừng tưởng tôi thả lỏng sự trừng phạt đối với anh, chờ anh khỏi rồi, tôi sẽ tự động lột chúng ra hết, tôi nói rồi không cho anh mặc đồ thì nhất quyết không cho.”

Lời nói mâu thuẫn, Trình Trí Viễn cho anh cái quần lót.

Người bệnh đau dạ dày kỵ nhất là cảm lạnh, hắn liền lấy chăn bọc kín anh lại, gói chặt anh như bánh chưng, sau đó đem anh chôn sâu trong lòng mình.

Cả người anh không thể nhúc nhích, bây giờ là giữa hè, trên người anh lại là tầng tầng tấm chăn bọc lại, cho dù mỏng, nhưng anh cũng toát đầy mồ hôi, cả người dính dính, cảm giác rất khó chịu. Bất quá dạ dày cũng tốt hơn, tuy còn hơi đau, nhưng bị cảm giác nóng như hỏa thiêu làm cho quên hết.

Anh dựa lưng vào ngực Trình Trí Viễn, đối phương thì đặt cằm trên vai anh, mái tóc mềm mại chọc và gáy anh, có hơi ngứa, Lăng Thịnh Duệ vốn rất bài xích chuyện tiếp xúc chặt chẽ thế này, nhưng không biết tại sao, tâm tình anh dần dần mềm xuống.

Có phải, bởi vì anh là bệnh nhân nên được đối xử tử tế.

Hay là, đã lâu bị giam cầm, hôm nay cũng được cho một chút tự do, cho dù đây chỉ là một đêm ngắn ngủi. Tóm lại,trong buổi tối này, anh không hề cảm thấy bi thương.

Thân thể ngày càng kém, anh tưởng rằng mình nhất định sẽ chết ở đây luôn, thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng ông Trời luôn luôn trong khi anh đã yên lặng chấp nhận số phận thì đột nhiên lại có chuyển biến.

Mấy tiếng đồng hồ sau, một vị khách không mời, tự tiện xông vào nhà Trình Trí Viễn.

Trời lúc này còn chưa sáng, khi nghe được động tĩnh ngoài cửa hắn lập tức tỉnh lại, lay tỉnh Lăng Thịnh Duệ đang ngủ say, sau đó bật đèn bàn lên.

“Người từ đâu tới?” Trình Trí Viễn từ trên giường nhảy xuống, quay sang cửa phòng lạnh lùng nói.

Để phòng ngừa, tay hắn thương vẫn đều đặt ở đèn bàn bàng Lăng Thịnh Duệ thân thể vừa vặn không thể đụng vào đáo đích địa phương, một tay cầm súng lục(*), hắn nhanh chóng kéo chốt, chỉ vào cửa.

(Không hiểu tư thế đứng của anh ấy lắm, ai biết chỉ giúp nha ><)

(*):

Lăng Thịnh Duệ vốn đang mơ ngủ, thấy động tác của hắn thì liền bừng tỉnh lại, vội vàng ngồi dậy.

“Đừng nhúc nhích.” Trình Trí Viễn nhẹ giọng quát cảnh cáo, con mắt nhìn chằm chằm cửa, chậm rãi đi qua.

Nghe được mệnh lệnh của cậu, anh không dám nhúc nhích nữa, nhìn theo cước bộ của hắn, hai mắt nhìn chòng chọc bóng dáng ngoài cửa.

Trình Trí Viễn đi tới cửa, lần thứ hai mở miệng: “ Mày từ đâu tới? Mau bước ra nếu không đừng trách tao không khách sáo.”

Hắn có dự cảm không tốt, địch nhân ngoài cửa tuyệt đối không phải là hạng tầm thường, loại cảm giác lạnh thấu xương dù đã cách nhau một tấm ván cửa,hắn đều cảm nhận rõ rệt, trực giác của sát thủ nói cho hắn biết, chuyện lần này nhất định lành ít dữ nhiều. Vừa nghĩ đến đây, phản ứng đầu tiên của Trình Trí Viễn là quay đầu nhìn Lăng Thịnh Duệ ở sau lưng mình, nhẹ giọng nói với anh câu gì đó.

Cách nhau quá xa, anh không nghe được âm thanh, nhưng khẩu âm từ miệng hắn hình thành một chữ “khán” đã khiến anh hiểu rõ hàm ý.

Hắn nói: “ Nếu tôi gặp bất trắc gì, anh hãy tìm cơ hội mà chạy trốn.”

Nội tâm Lăng Thịnh Duệ chấn động, nhãn thần trở nên phức tạp.

Trình Trí Viễn nắm lấy nắm cửa, nhẹ nhàng xoay tròn, trong nháy mắt nhãn thần sắc bén cực kỳ, dừng một chút, hắn giật mạnh cửa ra, giơ súng lục về phía đối diện.

“Đoàng!”

Một âm thanh nặng nề vang lên, Trình Trí Viễn không kịp nhìn rõ mặt người kia, mấy viên đạn liên típ bắn về phía hắn.

Con ngươi Trình Trí Viễn co rụt lại, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, hướng về hai bên trái phải mà tránh đạn, một viên đạn sượt thẳng qua vai hắn, không bắn vào trong, song song lúc tránh đạn hắn hạ thấp thân thể, nhướng người nả một phát.

Đối phương cũng dùng tốc độ kinh người mà tránh đường đạn.

Thân thể Trình Trí Viễn té trên mặt đất, lăn sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng đứng lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chĩa thẳng súng vào người địch nhân.

Hai người đấu súng với nhau, tuy âm lượng không lớn lắm, nhưng cũng làm cho Lăng Thịnh Duệ ngồi một bên sợ điếng hồn.

Giá toán cái gì? Hiện trường hãy đích bắn nhau phiến?i

Bất, giá quả thực yếu so với kia tốt hơn lai ổ động tác phiến còn muốn khẩn trương một trăm bội.

(Kaze: thông cảm mình  thật sự chả hiểu thúc đang độc thoại cái gì -_- Trạch: không hiểu too~~)

“Là cậu?” Sau khi nhìn rõ diện mạo của vị khách không mời mà đến này, trong mắt Trình Trí Viễn lóe lên kinh ngạc, nhưng biến mất rất nhanh, thay vào đó là sát ý dạt dào:  “Cậu tới đây làm gì?”

“Bắt anh trở lại.”

Ngoài dự liệu của Lăng Thịnh Duệ, người đến là một thiếu niên cực kì xinh đẹp, kiểu này khi lớn lên thậm chí còn tinh xảo hơn cả Phương Vân Dật, đuôi mày nơi khóe mắt hơi nhướng lên, tạo ra cho cậu một chút khí chất đạm mạc, nhưng không có một chút nữ tính nào, cả người đều là khí chất băng lãnh, tựa như một thanh lợi kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ.

Nhưng mà nhãn thần lạnh băng thật không hài hòa với vẻ ngoài xinh đẹp, trong mắt thiếu niên không hế có bất kỳ tâm tình gì, tựa như một hồ nước sâu không đáy, không hề có dao động, nói như một người máy thì cũng không quá đáng.

Một cỗ máy giết người…

Lăng Thịnh Duệ nhìn ánh mắt băng lãnh của thiếu niên, không khỏi rùng mình một cái.

Trình Trí Viễn lạnh lùng cười: “ Tôi gia nhập tổ chức sát thủ chỉ để trả thù, bây giờ thù đã trả xong,cậu cho rằng, tôi còn muốn trở lại nơi quỷ quái đó sao?”

Thiếu niên nghe xong, trên mặt không có một chút buông lỏng: “ Nhiệm vũ của tôi là tới bắt anh về, những cái khác không thuộc phận sư của tôi.”

Tay cậu ta vẫn chĩa trên người Trình Trí Viễn, mà súng của hắn cũng cùng một đường hướng về thiếu niên, hai người cứ giằng co, bầu không khí vô cùng khẩn trương.

“Nếu tôi cố ý không chịu thì sao?” Trình Trí Viễn cười lạnh nói.

“Vậy tôi cũng hết cách, tôi nhận lệnh bắt anh về, nhưng không có mệnh lệnh nào là phải bắt sống.” Thiếu niên diện vô biểu tình, nhàn nhạt nói.

Mắt Trình Trí Viễn hơi nhướng lên, sắc tím dưới mi mắt ánh lên sự tức giận, nhưng rất nhanh đã trở về thần thái trào phúng: “ Cậu cho rằng có thể đánh bại tôi?”

Biểu tình thiếu niên không đổi, chỉ là đường súng lệch qua một chút, hướng thẳng về phía Lăng Thịnh Duệ.

“Vì người đằng kia mà anh không muốn quay lại? Nếu là vậy tôi chỉ cần giết anh ta.” Đường nhìn không hề nhìn liếc đến Lăng Thịnh Duệ, hướng tay chuẩn xác chỉ về hướng anh.

Sắc mặt Trình Trí Viễn lạnh tới cực điểm.

“Nếu cậu dám làm gì với anh ta,tôi sẽ khiến cậu chết rất khó coi.” Hắn nắm chặt súng lục.

Thiếu niên hơi do dự.

Khóe miệng Trình Trí Viễn nhếch lên một tia cười nhạt: “ Buông vũ khí đi, cậu không phải đối thủ của tôi.”

Thiếu niên cúi đầu, rơi vào trạng thái trầm tư, nhưng tay súng vẫn chỉa vào Lăng Thịnh Duệ như cũ, Trình Trí Viễn biết, cậu ta đang do dự. hắn tìm cách trực tiếp bắn chết cậu ta, nhưng loại bỏ rất nhanh. Chỉ được duy nhất một kích, nếu không Lăng Thịnh Duệ mới là người bị thương, có cho tiền hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mà đương sự là Lăng Thịnh Duệ vốn không nghe lọt đoạn đối thoại của họ, sớm đã choáng váng vì cây súng chĩa vào mình rồi.

Trình Trí Viễn không muốn tiếp tục trầm mặc thế này, vì vậy nói với thiếu niên: “ Chúng ta cùng buông súng, đấu bằng tay không, thế nào?”

Chỉ cần cây súng rời khỏi người Lăng Thịnh Duệ, mọi việc đề dễ giải quyết.

Thiếu niên ngẩng đầu, hơi do dự, Trình Trí Viễn nhìn cậu, sau đó hai người song song hạ tay súng xuống, ném xuống đất.

Ngay sau đó, nắm tay của Trình Trí Viễn không chút lưu tình đánh về phía đối phương.

Trong mắt thiếu niên lóe ra kinh ngạc, không thể ngờ anh thật sợ động thủ, nhưng cũng rất nhanh tiến nhập vào trạng thái chiến đấu, khó khăn cản lại nắm tay của hắn, sau đó đánh trả lại, lại bị Trình Trí Viễn rất thoải mái khóa đòn.

Trong mắt Trình Trí Viễn cháy lên hưng phấn và lửa nóng, đó là chính là ý chí chiến đầu mạnh liệt bị kích thích khi một con mãnh thú cuồng ngạo gặp được đối thủ của nó.

Phòng cũng lớn, đủ cho hai người đánh và tránh đòn của nhau. Toàn bộ căn phòng trong chốc lát chỉ còn lại những bước chân mất trật tự vang lên.

Ban đầu thiếu niên có thể thoải mái đánh hòa với Trình Trí Viễn, hắn cũng không chiếm nhiều ưu thế lắm, nhưng qua mười mấy hiệp, cậu dần không chống đỡ được nữa, dù sao thì kinh nghiệm thực chiến chênh lệch quá nhiều, còn thân thủ của Trình Trí Viễn trong tổ chứa được công nhận là cao cường, tiếp theo sau đó, thiếu niên chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ công kích của hắn, liên tiếp bị đánh lui, hầu như không có cơ hội phản công.

Trong mắt thiếu niên hiện lên sự không kiên nhẫn.

Lăng Thịnh Duệ thấy hoa cả mắt, hai người dùng tốc độ điện quang đánh nhau làm anh không thấy được, trong khoảng thời gian ngắn hơi thất thần.

Lực chú ý của cả ba đều đang đặt trên chuyện đánh nhau, không chú ý tới, khoảng cách của hai người dần dần gần với giường.

Người phản ứng đầu tiên là Lăng Thịnh Duệ, đợi khi anh phục hồi tinh thần hai người kia gần như đang ngay sát bên giường, anh càng hoảng sợ, vội vã lăn sang chỗ khác, xoay người xuống giường. Nhưng khi chân vừa mới chạm đất, eo lưng đều mềm nhũn, anh với Trình Trí Viễn mới mấy giờ trước vừa làm tình xong, bây giờ nửa người dưới vẫn còn đau không chịu được, tạm thời không đưng thẳng được, vộ lực chống hai tay lên tủ đầu giường.

Động tác của anh đột ngột quá, hai tay dường như là dùng hết toàn lực chống xuống bàn, tạo ra âm thanh không nhỏ. Dựa vào giác quan nhạy cảm của sát thủ, đường chú ý của thiếu niên lập tức bắn về phía anh cũng nhảy về chỗ anh, Lăng Thịnh Duệ đứng trung gian giữa hai người và cái đèn bàn, động tác lúc này nhìn như đang nắm đèn bàn làm vũ khí.

Lực chú ý của thiếu niên bị phân tán trong chốc lát làm động tác trở nên chậm chạp, Trình Trí Viễn vung nắm tay vào bụng cậu.

Lực đánh của Trình Trí Viễn không thể khinh thường, thiếu niên phát ra một tiếng rên, thân thể dường như bay cả ra ngoài, ngã xuống chỗ giằng co lúc trước của hai người.

Nắm tay của Trình Trí Viễn nện ngay vào nơi hiểm hóc, cho dù thân thể đã từng chịu qua huấn luyện đặc thù thì một nửa nội tạng của thiếu niên không có cách nào khôi phục lại.