Cữu Chưởng Huyền Công

Cữu Chưởng Huyền Công - Chương 50: Tàng kiếm giai nhân





Dao Yến Bình đứng bên ô cửa, nhìn xuống khu hoa viên bao bọc quanh tòa Di Hoa lầu. Phong thái của nàng bây giờ không còn là một thảo nữ như hôm nào mà đã là một trang tiểu thư đài các. Hay đúng hơn là một kỹ nữ đẹp nhất đại kỹ viện Trung Châu. Trong bộ trang phục bằng bạch y trắng toát, từ nàng như có một sức quyến rũ mê hồn tỏa ra khiến bất cứ một nam nhân nào chiêm ngưỡng thảy cũng đều ngơ ngẩn và nghĩ ngay đến giấc mộng giao tình. Dao Yến Bình giờ đây đã là một đóa hoa đẹp nhất trong muôn vạn đóa hoa đang khoe hương, khoe sắc. Một đóa hoa rực rỡ Dao Yến Bình trong thời kỳ sung mãn nhất, đẹp nhất.


Cát Thiếu Tường đẩy cửa, lăn chiếc ghế đặc chủng vào biệt phòng của nàng. Dao Yến Bình quay lại.


Cát Thiếu Tường ngắm nàng. Y điểm nụ cười mỉm, tỏ vẻ hài lòng bởi nhan sắc siêu phàm xuất chúng của Dao Yến Bình.


Y lăn chiếc ghế đặc chủng đến trước mặt nàng. Nhìn Dao Yến Bình, Cát Thiếu Tường từ tốn nói:


- Nàng đúng là trang mỹ nhân đẹp nhất trên thế gian này. Ta đã chọn không lầm.


Yến Bình nhỏ nhẻ đáp lời Cát Thiếu Tường:


- Nếu Yến Bình không nhờ có thiếu gia thì không thể trở thành một trang mỹ nữ như hiện nay.


Cát Thiếu Tường gật đầu:


- Nàng biết nghĩ như thế thì tốt.


Cát Thiếu Tường lăn chiếc ghế đến cạnh bàn. Yến Bình tự biết gã muốn gì liền bước đến cầm lấy tịnh rượu chuốc ra chén.


- Yến Bình hầu thiếu gia.


Cát Thiếu Tường gật đầu đón chén rượu uống cạn. Y đặt chén rượu xuống bàn, Yến Bình toan chuốc thêm rượu vào chén thì Cát Thiếu Tường cản lại.


Y nhìn nàng nói:


- Ta không muốn uống nữa đâu.


Yến Bình trả tịnh rượu lại chỗ cũ rồi nhún nhường nói:


- Thiếu gia có điều gì sai khiến Yến Bình?


Cát Thiếu Tường ve cằm, từ tốn nói:


- Bổn thiếu gia muốn nhờ nàng làm một chuyện cực kỳ hệ trọng. Nhưng trước hết bổn thiếu gia muốn hỏi nàng. Nàng có xem bổn thiếu gia là ân nhân của nàng không?


Yến Bình khẽ gật đầu:


- Nếu không có thiếu gia thì Dao Yến Bình mãi mãi chỉ là một thảo nữ đâu có đặng như ngày hôm nay. Hôm nay Yến Bình trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là nhờ có thiếu gia. Cái ân này Yến Bình không bao giờ quên.


Cát Thiếu Tường ve cằm gật đầu:


- Tốt. Bổn thiếu gia giúp cho nàng thấy được mình, thấy được cái thực của một con người phải sống như thế nào. Nếu nàng vẫn còn nghĩ đến chuyện cũ…


Y buông tiếng thở dài:


- Nàng sẽ làm cho ta thất vọng đó.


Yến Bình nhỏ nhẻ nói:


- Yến Bình không dám nghĩ đến những chuyện cũ mà.


Cát Thiếu Tường nhìn nàng. Y mỉm cười rồi nắm lấy tay nàng:


- Yến Bình… Nếu nàng hoàn thành chức trách này, bổn thiếu gia chỉ mang ân nàng mà còn ban thưởng hậu hĩ. Nàng sẽ có được những thứ mà nàng muốn, lụa là, gấm vóc, hoặc tất cả những đồ trang sức mà nàng thích.


Yến Bình hơi khom người xuống:


- Đa tạ thiếu gia, chỉ cần làm cho thiếu gia vui vẻ, Yến Bình mãn nguyện rồi.


Cát Thiếu Tường gật đầu.


Y nghiêm giọng nói:


- Ta muốn nàng bồi tiếp một người.


- Dạ…


Cát Thiếu Tường thở dài nói tiếp:


- Người này không tầm thường. Y là Thiên Minh giáo chủ Nhất Thiên Can. Thiên Minh giáo chủ Nhất Thiên Can hiện thời là quyền sinh sát đối với bất cứ môn phái nào trong võ lâm. Nói một cách nào đó y ngang nhiên trở thành Minh Chủ võ lâm.


Yến Bình nhìn Cát Thiếu Tường.


Cát Thiếu Tường nhìn nàng, từ tốn nói:


- Nàng hãy ngồi xuống đi.


Yến Bình ngồi xuống chiếc đôn đối diện với Cát Thiếu Tường. Thiếu Tường nhìn Yến Bình nói tiếp:


- Nàng có một nhan sắc trời ban. Một nhan sắc khuynh nước khuynh thành mà không một gã nam nhân nào có thể cưỡng lại được sự thèm muốn khi đối diện với nhan sắc của nàng.


Y thở ra, rồi nghiêm giọng như huấn thị Yến Bình:


- Bổn thiếu gia muốn nàng dụng nhan sắc kia như một thứ binh khí. Một thứ binh khí hay một thứ võ công vô tiền khoáng hậu.


Đôi chân mày lá liễu của Dao Yến Bình nhíu lại. Nàng nhỏ nhẻ hỏi:


- Yến Bình không hiểu ý của thiếu gia.


Cát Thiếu Tường mỉm cười nói:


- Ý của bổn thiếu gia là muốn nàng biến Nhất Thiên Can thành một gã nô tình, sùng bái nhan sắc của nàng, để rồi khiến y như một gã nô nhân thực hiện những hoài bão của bổn thiếu gia.


Cát Thiếu Tường nắm lấy tay Yến Bình:


- Bổn thiếu gia nghĩ nàng làm được. Và còn làm tốt nữa.


- Yến Bình sẽ làm tất cả vì thiếu gia.


Cát Thiếu Tường gật đầu:




- Tốt lắm. Một khi nàng đã biến Nhất Thiên Can thành một gã nô nhân, điều đầu tiên hãy nói với y… chép lại tất cả những bí kíp võ công của y. Nhất là Hấp Tinh Đại Pháp. Nàng làm được chuyện này xem như đã lập được công lớn với Cát Thiếu Tường. Bổn thiếu gia sẽ không quên nàng đâu, và nhất định bổn thiếu gia sẽ trọng thưởng.


Yến Bình nhỏ nhẻ nói:


- Thiếu gia đã tin tưởng Yến Bình, nhất định Yến Bình sẽ làm được và không để cho thiếu gia phải thất vọng.


Cát Thiếu Tường nhìn Yến Bình khẽ gật đầu:


- Bổn thiếu gia hy vọng nàng không làm ta thất vọng.


Yến Bình nhỏ nhẻ nói:


- Dạ.


Thiếu Tường nhìn Yến Bình từ tốn nói:


- Hãy trang điểm lại thật đẹp, thật lộng lẫy để bồi tiếp Nhất Thiên Can.


- Yến Bình tuân lệnh.


- Nàng ngoan ngoãn lắm.


Thiếu Tường nhìn lại Dao Yến Bình một lần nữa rồi lăn chiếc ghế đặc chủng rời gian biệt phòng của nàng. Hắn vừa lăn ghế vừa nghĩ: “Có được Nhất Thiên Can, Cát Thiếu Tường sẽ thống trị võ lâm.”


Khi hắn nghĩ điều đó thì Dao Yến Bình đã ngồi trước tấm gương đồng sáng ngời. Nàng cẩn thận chăm chút lại mái tóc và hai bờ môi mọng đỏ của mình.


Yến Bình ngắm nhìn bóng mình trong tấm gương đồng nhẩm nói:


- Nhan sắc của nàng là một binh khí, một thứ võ công tối thượng. Biến Nhất Thiên Can giáo chủ thành một gã nô tình, nô nhân để sai khiến gã.


Nàng bặm hai cánh môi vào thỏi son, rồi vuốt mái tóc mai óng ả.


Dao Yến Bình buông tiếng thở dài. Nàng nhỏ giọng nói:


- Dao Yến Bình… phải chăng đây là cơ hội để ngươi đòi lại món nợ mà ngươi đã ôm ấp từ bao lâu nay đối với Cát Thiếu Tường?


Nhất Thiên Can từ từ vén tấm rèm lụa. Lão đứng ngây ra như một pho tượng bởi vẻ đẹp siêu phàm thoát tục của Dao Yến Bình. Nàng không có vẻ gì của một thiếu nữ nơi chốn lầu xanh mà lại toát ra vẻ đoan thục của một thiếu nữ xuân thì thẹn thùng.


Yến Bình nhìn Nhất Thiên Can. Đôi thu nhãn của nàng vừa to vừa đen láy ngây thơ như một đôi mắt nai hiền hòa.


Nhất Thiên Can cảm thấy rạo rực trong lòng trước nhan sắc của Yến Bình. Lão cũng phát hiện ra chút gì đó gọi là trong ánh mắt của giai nhân làm sao Yến Bình có thể tịnh tâm được khi đập vào mắt nàng là một gã công tử mái tóc bạc trắng xóa, cùng với nước da tái nhờn. Nước da của xác chết thì đúng hơn.


Nhất Thiên Can chắp tay sau lưng ngắm nhìn Yến Bình những tưởng như muốn thâu tóm nhân dạng của nàng vào hai con ngươi hau háu của lão.


Lão vuốt cằm rồi nói:


- Đẹp… đẹp… đẹp lắm…


Cùng với lời nói đó Nhất Thiên Can từ từ đưa tay tới đặt vào trang phục của nàng.


Yến Bình không cản tay lão mà ôn nhu hỏi:


- Tôn giá là giáo chủ Thiên Minh giáo Nhất Thiên Can?


Nhất Thiên Can rút tay lại:


- Cát Thiếu Tường chưa nói với nàng à?


- Yến Bình muốn thẩm chứng lại người có phải là Thiên Minh giáo chủ hay không.


Nhất Thiên Can khẽ gật đầu:


- Chính ta là Thiên Minh giáo chủ Nhất Thiên Can.


Yến Bình từ từ rời khỏi tràng kỷ. Mùi xạ hương thoang thoảng từ cơ thể nàng tỏa ra xông vào mũi Nhất Thiên Can. Mùi xạ hương đó càng khiến cho lão quỷ thêm phần rạo rực. Lão đặt tay lên vai nàng:


- Cát Thiếu Tường bảo nàng hầu hạ bổn nhân.


Vừa nói Nhất Thiên Can vừa toan cởi bỏ y phục của Yến Bình, nhưng nàng đã giữ tay lão lại.


Đôi chân mày Nhất Thiên Can cau lại:


- Yến Bình không muốn hầu hạ ta?


Yến Bình nhìn vào mắt lão:


- Được hầu hạ Thiên Minh giáo là phúc của Dao Yến Bình. Nhưng lúc này đây Yến Bình thỉnh cầu giáo chủ một chuyện. Nếu như giáo chủ không thực hiện thì giết Yến Bình chết đi.


Mặt Nhất Thiên Can sa sầm:


- Chưa một ai dám đòi hỏi bổn tọa.


- Chưa ai dám nhưng Yến Bình dám.


Nhất Thiên Can bất giác rút tay lại khoanh tay trước ngực. Lão nhìn Yến Bình:


- Nàng đẹp lắm… vậy nàng muốn đòi hỏi gì nơi bổn tọa?


Yến Bình mỉm cười, nhìn Nhất Thiên Can.


Bộ mặt với nước da tái nhờn của lão khiến nàng có chút e dè lo lắng, nhưng để khỏa lấp nỗi e dè đó, nàng nghĩ đến Cát Thiếu Tường, nghĩ đến những gì mà nàng đã trải qua trong Di Hoa lầu. Nghĩ đến sự đày đọa và bỉ ổi mà Thiếu Tường buộc nàng phải nhận lãnh.


Yến Bình ôn nhu nói:


- Giáo chủ có biết vì sao Thiếu Tường lịnh cho Yến Bình hầu hạ giáo chủ không?


Nhất Thiên Can cười khẩy rồi nói:


- Y muốn bổn tọa đỡ đầu đại kỹ viện Trung Châu của gã. Gã tiểu tử đó biết nhìn người và cũng biết dựa vào người.



Yến Bình lắc đầu:


- Không như giáo chủ nghĩ đâu.


Nhất Thiên Can tò mò hỏi:


- Nàng muốn nói gì?


- Giáo chủ có thấy Yến Bình đẹp không?


Nhất Thiên Can gật đầu:


- Nàng rất đẹp… bổn tọa chưa từng thấy ai đẹp như nàng. Có thể nói vừa gặp nàng thì bổn tọa đã rạo rực xuân tình rồi.


Yến Bình mỉm cười nói:


- Chính vì Yến Bình có nhan sắc trời ban nên Thiếu Tường mới bảo Yến Bình hầu hạ giáo chủ. Hầu hạ người để dùng nhan sắc đó như một thứ binh khí, khiến giáo chủ thành nô nhân. Hay đúng hơn là dẫn dụ giáo chủ vào lưới tình để người chép lại bí kíp võ công gì đó cho y.


Mặt Nhất Thiên Can đanh lại:


- Hắn muốn như vậy ư?


Yến Bình gật đầu:


- Hắn muốn như vậy!


- Thế tại sao nàng lại nói với bổn tọa chứ?


- Yến Bình hận Cát Thiếu Tường.


Nhất Thiên Can phá lên cười. Lão vừa cười vừa nói:


- Nàng hận Cát Thiếu Tường và đặt ra câu chuyện vừa rồi để bổn tọa giết Thiếu Tường.


Yến Bình lắc đầu:


- Không phải đặt ra câu chuyện đó mà là sự thật. Nếu như giáo chủ muốn Yến Bình hầu hạ người thì phải bắt Cát Thiếu Tường biến thành một gã Cái bang khốn khổ, tìm cái ăn trước cửa đại kỹ viện Trung Châu.


- Chuyện đó không khó với bổn tọa nhưng bổn tọa muốn nàng minh chứng những điều nàng vừa nói ra lúc nãy.


Yến Bình hơi cúi người xuống:


- Yến Bình rất sẵn lòng minh chứng điều mình vừa nói.


Nàng bước lại bàn, lấy bút mực và một xấp giấy hồng điều. Nhất Thiên Can bước theo nàng. Lão đứng bên Yến Bình, vòng tay qua tiểu yêu nàng.


Yến Bình không phản kháng lại hành vi của Thiên Minh giáo chủ.


- Yến Bình cần bút tích của giáo chủ để chứng inh những điều mình vừa nói.


Nhất Thiên Can gật đầu. Lão cầm bút chấm mực rồi viết luôn khẩu quyết võ công “Hấp Tinh Đại Pháp.”


- Đây là khẩu quyết Hấp Tinh Đại Pháp của bổn tọa.


Lão ve cằm mỉm cười với nàng.


Yến Bình nhún người nói:


- Đa tạ giáo chủ.


- Không cần phải đa tạ, chỉ cần nàng chứng minh điều nàng vừa nói thì bổn tọa sẽ ưu ái và cho nàng cơ nghiệp của Cát Thiếu Tường.


Yến Bình nhỏ nhẻ đáp lời lão:


- Yến Bình không cần cơ nghiệp của Cát Thiếu Tường mà chỉ muốn hắn phải trả lại những gì mà hắn đã vay của Yến Bình.


Nhất Thiên Can gật đầu nhìn Yến Bình nói:


- Giờ thì nàng hầu hạ bổn tọa chứ?


Yến Bình lắc đầu:


- Khi nào Yến Bình chứng minh điều mình vừa nói với giáo chủ và thấy Cát Thiếu Tường trả nợ thì sẽ hầu hạ giáo chủ bằng tất cả tấm lòng nhiệt thành của Dao Yến Bình.


Nhất Thiên Can cười khẩy rồi nói:


- Tốt. Nàng làm cho bổn tọa hứng thú đó.


Yến Bình nhìn vào mắt Nhất Thiên Can:


- Giáo chủ hãy theo Yến Bình.


Yến Bình rời biệt phòng, đi thẳng đến Di Hoa lầu. Cát Thiếu Tường thấy nàng bước vào Di Hoa lầu trố mắt nhìn:


- Yến Bình… sao không ở lại hầu hạ Nhất Thiên Can giáo chủ mà quay về đây?


Yến Bình mỉm cười nhìn Thiếu Tường:


- Thiếu gia đã quên những gì thiếu gia căn dặn Yến Bình à?


Đôi uy nhãn, đầy nét gian trá của Thiếu Tường sáng hẳn lên trước mặt.


- Đây là bút tích của Thiên Minh giáo chủ. Những gì viết trong tấm giấy này là bí kíp võ công của Thiên Minh giáo chủ.


Nàng bước đến trao tờ giấy vào tay Cát Thiếu Tường:


- Thiếu gia hãy xem qua có phải vậy không?


Thiếu Tường lia mắt nhìn qua những dòng chữ của Nhất Thiên Can. Y đắc ý phá lên cười khanh khách. Thiếu Tường vừa cười vừa nói:



- Yến Bình… Nàng giỏi lắm… không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà nàng đã khiến được lão quỷ kia biến thành nô tình.


Thiếu Tường ngửa mặt cười vang dội. Y vừa cười vừa nói:


- Tàng kiếm giai nhân… đúng là tàng kiếm giai nhân.


Thiếu Tường đang cao hứng thì chợt nghe giọng nói u hồn của Nhất Thiên Can cất lên:


- Cát Thiếu Tường… ngươi quá đắc ý rồi đó.


Thiếu Tường giật mình. Y xoay chiếc ghế đặc chủng nhìn ra cửa. Thiên Minh giáo chủ lừng lững bước vào. Trong khi Dao Yến Bình lui bước đến bên lão.


Thiếu Tường biến sắc:


- Chuyện này là thế nào… sao…


Nhất Thiên Can cười gằn từng tiếng rồi nói:


- Tiểu tử thúi. Ngươi cũng có bản lĩnh của một độc nhân đó. Biết dụng đến tuyệt kế “tàng kiếm giai nhân.” Nhưng trước khi ngươi dụng chiêu thức thì phải nên biết một điều: Giai nhân mà ngươi sử dụng phải là người ngưỡng mộ ngươi, chứ không phải là kẻ thù của ngươi.


Nhất Thiên Can ve cằm:


- Ngươi gian trá nhưng lại không sâu đậm.


Sắc diện Thiếu Tường tái dần ra. Y lặp bặp nói:


- Yến Bình… nàng phản bội ta.


- Yến Bình hận ngươi thì đúng hơn. Yến Bình muốn nguyền rủa ngươi nữa.


Nàng nhìn lại Nhất Thiên Can:


- Giáo chủ giờ đã tin Yến Bình rồi chứ?


Nhất Thiên Can gật đầu:


- Ta tin nàng.


Lão nhìn lại Cát Thiếu Tường:


- Tiểu tử, ngươi còn gì để nói nữa không?


Thiếu Tường tái mặt hẳn ra. Y miễn cưỡng nói:


- Bổn thiếu gia muốn… muốn…


Y ngập ngừng như thể không nói ra lời rồi bất thình lình khởi động cơ quan ám tiễn trong chiếc ghế đặc chủng. Một màn ám khí dày đặc từ dưới gầm ghế đặc chủng rào rào phóng ra như mưa sa.


Sự bất ngờ đó khiến Nhất Thiên Can gần như không có phản ứng gì. Nhưng ám khí của Cát Thiếu Tường phát tác chạm vào thân ảnh lão như chạm phải một pho tượng bằng đá bất bại, rơi rào rào xuống đất.


Duy chỉ có Dao Yến Bình thì nhận một lúc ba chiếc ám tiễn vào ngực nàng.


Nàng ôm lấy ngực lảo đảo thối bộ rồi ngã xuống sàn.


Nhất Thiên Can gầm lên:


- Tiểu tử… ngươi đáng chết.


Nhất Thiên Can vừa nói vừa lướt đến thộp trảo vào đỉnh đầu Cát Thiếu Tường.


Trảo công của lão bấu lấy đại huyệt Bách Hội của vị thiếu gia Kim Tiền bang.


Bộp… thủ cấp của Cát Thiếu Tường vỡ toang trong trảo thủ của Thiên Minh giáo chủ. Cát Thiếu Tường nhận một cái chết thê thảm mà tuyệt nhiên không thốt được lời nào.


Nhất Thiên Can giết chết Cát Thiếu Tường mới sực nhớ đến Dao Yến Bình. Lão lướt đến đỡ lấy nàng:


- Yến Bình… nàng có sao không?


Yến Bình nhìn lão. Nàng điểm nụ cười mỉm:


- Tiểu nữ không thể hầu hạ được tôn giá rồi. Đa tạ tôn giá đã giúp tiểu nữ trả được cái hận từ lâu ấp ủ trong lòng.


Nhất Thiên Can cau mày:


- Tên tiểu tử quỷ quyệt đó.


Lão nhìn lại Yến Bình:


- Bổn tọa sẽ cứu nàng… bổn tọa buộc nàng phải sống để hầu hạ bổn tọa.


Lão vừa nói vừa vận công toan truyền qua Yến Bình thì nàng đã trút hơi thở cuối cùng.


Trên miệng nàng vẫn còn nụ cười khổ sở.


Nhất Thiên Can ốm xác Yến Bình. Lão lầu bầu nói:


- Cát Thiếu Tường tiểu tử… bổn tọa xé xác ngươi.


Lão đặt Yến Bình xuống sàn gạch quay lại xác Cát Thiếu Tường.


Trong cơn phẫn nộ cùng cực, Nhất Thiên Can dùng trảo xé xác Cát Thiếu Tường như một con thú dữ vừa bị cướp mất miếng mồi ngon. Nay phải trút sự phẫn nộ của kẻ đã cướp miếng mồi ngon của lão.


Sau khi trút cơn phẫn nộ, Nhất Thiên Can mới quay lại xác của Dao Yến Bình. Lão nhìn thi thể nàng. Vẻ đẹp thoát phàm vẫn toát ra từ thân ảnh của Dao Yến Bình, mặc dù giờ chỉ còn là cái xác bất động. Nhưng dù chỉ là cái xác bất động, vẫn khiến cho Nhất Thiên Can rạo rực trước vẻ đẹp siêu phàm đó.


Thiên Minh giáo chủ bế thân thể Dao Yến Bình lên khỏi sàn gạch đưa đến đặt lên tràng kỷ. Lão cởi bỏ y phục nàng. Lão chiêm ngưỡng thể xác với tất cả sự kiến tạo hoàn mỹ của hóa công.


Lão càng chiêm ngưỡng thân ảnh Dao Yến Bình càng cảm thấy rạo rực vô cùng và cuối cùng thì lão không thể nào dằn được cơn rạo rực bùng cháy trong tâm thức trước cái xác vô hồn, vô cảm đó.


Lão tự cởi bỏ trang phục rồi ôm chặt lấy cái xác của Dao Yến Bình.