Cuối Con Đường Ta Lại Thấy Nhau

Chương 7




Hạo Thiên như nghi ngờ vào tai mình, nhìn cô đầy nghi hoặc: "Em đã chắc chắn?"

Cô gật đầu.

Anh cười nhạt. Quả nhiên chỉ có tiền mới có thể giữ được em, nhưng không sao, tôi không quan tâm.

Nhìn sắc mặt anh cũng đủ biết anh đã mất lòng tin ở cô đến nhường nào. Cô cũng biết, để anh có thể nhận ra tâm ý của cô nhất định phải cần có thời gian. Dù sao, biết được rằng anh vẫn còn yêu cô cũng khiến cô vui lắm rồi.

"Anh uống đi." Cô bưng ly nước chanh tới trước mặt anh, đợi khi anh nhận xong ly nước chanh, cô ngồi xuống bên cạnh.

Hai người cứ thế im lặng, một hồi cô lại chủ động lên tiếng:"Hạo Thiên, vì sao anh lấy em?"

Cô muốn biết, giữa biển người mênh mông không thấy bóng, cô tự hỏi điều gì đã thu hút anh ở cô.

Anh trước sau vẫn im lặng không nói.

Cô mỉm cười. Không muốn nói sao, cũng không sao.

Cô nhẹ cầm lấy tay anh khẽ giết chặt. Dường như không đoán trước được điều này, anh định rút tay ra nhưng ngay lập tức liền bị cô dùng sức ghì lại. Dù lực không lớn, nhưng anh im lặng, bàn tay không nhúc nhích để yên trong tay cô.

Hơi ấm từ tay anh truyền đến khiến cô không muốn rời. Cứ như thế này mãi thì thật tốt, cô thầm nghĩ.

Bỗng trên vai cô truyền đến một cảm giác nằng nặng, không biết từ bao giờ anh đã ngủ gục khi phát hiện thì anh đã ngủ say. Nhìn dáng vẻ này khiến cô không khỏi phì cười.

Nhưng trong giấc ngủ, ác mông vẫn không buông tha cho Hạo Thiên. Mặc dù cô không biết anh đã nằm mơ thấy gì, nhưng hàng lông mày của anh nhíu chặt vào nhau khiến cô không khỏi đau lòng. Cô nhẹ lấy tay xoa vùng chân mày nhăn đó như muốn nó giãn ra, vô tình, cô nghe thấy anh lẩm bẩm: "Đừng đi... dừng đi."

Ngón tay khẽ khựng lại, cô đau lòng siết chặt tay anh, nhẹ thì thào: "Ông xã ngốc, em không đi đâu."

.........

Từ ngày đưa ra điều kiện, Thanh Hà quả thật làm đúng theo, không còn gặp Trọng Ân nữa. Mặt khác, Hạo Thiên không biết vợ mình đang suy nghĩ gì, thái độ cô đối xử với anh hoàn toàn khác hẳn.

Buổi sáng, cô cố ý thức dậy sớm làm đồ ăn cho anh, ban đêm còn dụng tâm hỏi anh cả ngày hôm nay ở công ty đã có chuyện gì xảy ra. Những điều này bất chợt diễn ra khiến cho anh không khỏi cảm thấy choáng váng. Anh hỏi cô làm vậy là có ý gì, cô chỉ cười nói đầy ẩn ý: làm việc cho đủ số tiền một tỷ anh đưa.

Thật sự là như vậy?

Càng ngày cô càng làm cho anh khó hiểu, nhưng anh có hỏi cô thì vẫn chỉ được đáp lại là "làm cho đủ một tỷ". Dần dần anh cũng lười quan tâm.

Vì một tỷ cũng được, miễn sao em vẫn ở bên cạnh anh. Đây là câu nói Hạo Thiên đã nói với bản thân mình không biết bao nhiêu lần, nhưng dù có bao nhiêu lần đi nữa thì khi nghĩ đến lý do cô ở bên anh chỉ vì tiền không khỏi khiến trái tim anh rỉ máu.

............

Mặc dù không còn liên hệ với Trọng Ân, nhưng dạo gần đây cô lại rất thích cùng với mẹ của Trọng Ân nói chuyện phiếm. Sự gần gũi này cô không thể nào diễn tả được.

Hôm nay cũng thế, là vì sắp sinh nhật Hạo Thiên, cô muốn tạo cho anh một bất ngờ nên đã cố tình đi hỏi ý kiến của bà.

Thanh Hà vẻ mặt rầu rỉ, đáng thương nói: "Con quả thật không nghĩ ra nên tặng quà gì cho anh ấy."

Bà cười hiền hòa, đơn giản nói: "Con có từng đơn giản nghĩ rằng, chỉ cần con ăn một bữa cơm cùng một chiếc bánh sinh nhật là đủ rồi không?"

"Thật sự chỉ cần như vậy?" Thanh Hà tỏ ý ghi ngờ.

Bà gật gật đầu: "Chỉ cần tâm ý, ít cầu kỳ càng dụng tâm càng tốt."

Nghĩ đến làm như vậy cũng không tệ, cuối cùng cô cũng quyết định làm theo ý của bà.

Nhưng cô lại nghĩ, thay vì mua một chiếc bánh kem, cô tự làm có vẻ có ý nghĩa hơn.

Thế là cô lại nhờ bạn mình dạy cách làm bánh gato.

Cứ thế, mỗi ngày cô đều đi sớm về khuya khiến cho Hạo Thiên không khỏi nghi ngờ. Nhưng dạo gần đây cô luôn làm điều khó hiểu nên anh cũng không hỏi rõ, miễn cô vui là được.

Cuối cùng ngày sinh nhật cũng đến.

Sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi, cô hồi hộp lấy điện thoại ra gọi cho anh.

Hạo Thiên đang buồn bực vì trời đã tối mà không thấy cô về nhà, nhận được điện thoại của cô thì tâm trạng anh buông lỏng ra.

Anh bắt máy với giọng giận dỗi: "Alo, em ở đâu sao chưa về?"

Cô nén tiếng cười vui vẻ của mình, giả vờ như gặp sự cố: "Em không về được, em bị mất ví, anh có thể ra chỗ cây cầu gần chỗ làm đón em không?"

Anh tắc lưỡi một cái đồng thời lấy áo khoác cùng với chìa khóa.

"Em ở đó chờ anh, anh ra đón em liền."

Nói rồi anh lập tức cúp máy, nhanh chóng lấy xe đi ngay.

Thông thường ra từ nhà cô ra tới chỗ này mất hai chục phút. Nhưng anh chỉ cần mười phút đã tới nơi khiến cô không khỏi há hốc mồm.

Cô dụi mắt vài lần, tưởng rằng mình nhìn lầm.

Hạo Thiên từ trên xe bước xuống, cài nón bảo hiểm để lên xe. Mặt anh hầm hầm đi về phía cô.

Đứng trước mặt cô, nhìn thấy cô hôm nay ăn mặc quyến rũ hơn mọi ngày Hạo Thiên không khỏi nghiến răng: "Em đây là muốn làm trò gì, tối khuya ăn mặc như thế này đứng ngoài cầu, bộ em chê bản thân quá ít đàn ông tiếp cận hay sao mà làm như vậy?"

Bị Hạo Thiên xổ một tràng dài, Thanh Hà chỉ biết cuối mặt xuống nghe anh mắng. Cô đợi cho đến khi anh mắng xong, khuôn mặt còn tức giận thở phì phì thì cô làm vẻ mặt ngây thơ cười hì hì.

Cô không ngừng vuốt lưng anh dỗ ngọt: "Đừng nóng, đừng nóng, trước hết anh hãy cầm sợi dây này cái đã."

Thanh Hà đưa cho anh sợi dây, sau đó ra hiệu tỏ ý anh hãy giật đi.

Hạo Thiên làm theo. Bức rèm màu đen vì lẫn trong bóng tối không thể thấy được bất ngờ bị kéo xuống.

Trước mắt anh chính là một bàn tiệc, trên đó có vô số ánh nến, vài món ăn cùng với hai chai rượu vang.

Hạo Thiên nghi hoặc nhìn Thanh Hà hỏi lại: "Như vậy là sao?"

Thanh Hà nhún nhún vai đáp: "Thì là như vậy đấy!"

Sau đó, cô nhón chân lên hôn một cái bẹp lên má anh, vui vẻ nói: "Ông xã, sinh nhật vui vẻ."

Anh hoàn toàn bị cô làm cho đứng hình, chính xác là đứng hình. Cô huơ huơ tay trước mặt anh vẫn không thấy anh phản ứng, lay anh cũng không thấy dấu hiệu của sự sống.

Cô bỗng lo lắng: Có phải hay không cô làm anh kích thích quá nên chết não luôn rồi, cô phải làm sao đây?

Trong lúc Thanh Hà đang rối loạn thì tròng mắt Hạo Thiên đảo qua cô, anh không nhanh không chậm nói: "Tất cả là do em chuẩn bị?"

Thanh Hà chậm chạp gật đầu. Bất ngờ cô bị anh ôm vào trong lòng. Anh thì thào: "Cảm ơn."

Anh không ngờ cô lại chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh, điều này làm anh rất cảm động.

Nhìn thấy phản ứng của anh, cô vô cùng hài lòng với sự sắp đặt của mình. Cô kéo anh tới chỗ bàn, cả hai người ngồi xuống.

Lúc này anh mới để ý, trên bàn còn có một chiếc bánh kem, nhưng, chiếc bánh kem này hình dáng hơi kỳ quái. Nó méo mó đến mức tội nghiệp, trông giống như bánh bị rơi xuống đất nơi biến dạng nhưng nhìn kỹ thì lại ngay ngắn, rõ ràng đã được trang trí rất cẩn thận, chỉ điều không được đẹp.

Ánh mắt anh lóe lên, như nhận ra gì đó, anh nhìn cô đang xấu hổ cuối gầm mặt xuống hỏi: "Bánh là do em làm?"

Thanh Hà xấu hổ gật gật đầu, lí nhí: "Xin lỗi, em đã làm cố hết sức nhưng mà hình như nó hơi xấu thì phải."

Nhìn thấy anh không ngừng nhìn chăm chú cái bánh, cô xấu hổ lại nói tiếp: "Ách, nó xấu lắm, nếu anh không thích nó thì em dẹp vậy."

Nào ngờ cánh tay giơ ra của Thanh Hà liền bị anh nắm lại, anh siết chặt tay cô trong lòng bàn tay, giọng thì thào không nén nổi xúc động: "Không đâu, nó đẹp lắm, anh rất thích."

"Thật sao? Anh thích nó?" Thanh Hà nghi hoặc hỏi lại.

Anh gật đầu.

Nếu nói cô làm những việc này vì theo thỏa thuận, có phải là đã quá nhiều, quá dụng tâm rồi hay không? Nó khiến anh có ảo tưởng rằng cô làm tất cả những việc này là do cô yêu anh.

Anh có thể nghĩ như thế không?

Sợ rằng chính bản thân lại tự đa tình, Hạo Thiên cố gắng nén cảm xúc đang nhộn nhịp trong lòng lại. Anh đưa chén đũa cho cô rồi nói: "Cùng nhau ăn, cảm ơn em vì tất cả."

Cô nhận chén đũa, sau đó gật đầu ừm một cái.

Nhìn anh đang ăn, trong lòng cô không khỏi nhộn nhạo, muốn nói nhưng không thể nói. Cuối cùng Hạo Thiên dường như phát hiện ra, anh dừng đũa lại hỏi: "Em có chuyện muốn nói?"

Thanh Hà giọng ngập ngừng: "Ngày mai anh có thể cho em một buổi chiều không?"

Hạo Thiên nhướn mi, nhưng anh không hỏi để làm gì, chỉ gật đầu: "Được."

Thanh Hà trong lòng không khỏi phấn khởi. Cô quyết định, ngày mai sẽ nói với anh việc cô đang mang thai, nhất định anh sẽ rất vui.