Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 864




Cô sờ cổ, ngại ngùng nói.

Quản Dung Khiêm sao có thể trách cô, cười 2 tiếng với cô tiếp tục chọn nguyên liệu theo ý cô.

Mộ Nguyệt Sâm rất tự nhiên tiếp tục quạt, không chút nghi ngờ kế hoạch của mình sẽ thất bại.

Nha đầu Hạ Băng Khuynh đối với đồ ngon có chấp niệm quá sâu, anh đã từng trải nghiệm qua. Sao cô có thể vì 2 câu của Quản Dung khiêm mà bỏ đồ ngon trước mắt được?

Cho nên bây giờ thứ anh cần làm là án binh bất động, yên tâm nướng thịt trong tay là được.

Còn về Hạ Băng Khuynh haha, ngửi được mùi sẽ vô bẫy.

Gió mùa này luôn dịu nhẹ. Từng cơn thổi mùi thơm từ xâu thịt đến bên mũi Hạ Băng Khuynh.

Cô hít hít, khó nhịn cắn răng.

“Em gái Băng Khuynh, nhanh giúp anh lấy bột ớt, thịt sắp chín rồi.” Quản Dung Khiêm kêu, kéo ánh nhìn về phía Mộ Nguyệt Sâm của cô về.

Cô lấy bột ớt đưa cho Quản Dung Khiêm. Chỉ là ánh mắt cứ nhìn về Mộ Nguyệt Sâm, đồng tử không hề di chuyển.

“Ài, ài, em gái Băng Khuynh, em nhìn anh một chút đi, đưa bột ớt vào tay anh” Quản Dung Khiêm nâng trán.

Hạ Băng Khuynh cầm lọ bột ớt lắc lắc trong không khí, lắc đến anh không lấy được.

Hạ Băng Khuynh liền sực tỉnh, mặt đầy khó xử.

“Xin lỗi, em thất thần rồi.” Cô xin lỗi rồi lấy bột ớt đích thân đưa vào tay Quản Dung Khiêm.
Sau đó đứng bên anh nhìn xâu thịt đã chảy ra dầu.

“Cái này ngon không?” Cô chỉ xâu thịt, mắt vẫn đơn thuần như trước.

Trong mắt của người tham ăn, tất cả đồ ăn đều được tôn trọng!

Quản Dung Khiêm cười thất thanh: “Nhất định ngon, cũng không coi anh là ai? Em gái Băng Khuynh, anh nói em nghe, ở trên anh có thêm tí hành, cảm giác càng ngon.”

Quản Dung Khiêm dùng kiến thức học được trên mạng, nhận được sự tôn sùng của kẻ tham ăn Hạ Băng Khuynh.

“Thật không? Trước giờ sao em không biết? Bỏ hành lên sẽ có vị thơm trong vị cay không?”

Giải thích của cô khiến Quản Dung Khiêm đưa ngón cái lên, phát ra âm thanh vui vẻ.

“Chính là như vậy! Đợi lát nữa thịt lập tức chín ngay. Đến lúc đó thử xem, nhất định ngon hơn thứ gia vị không tên tuổi của Nguyệt Sâm.”
Quản Dung Khiêm lúc khen mình không quên hung hăng đạp Mộ Nguyệt Sâm một cái.

Mộ Nguyệt Sâm cũng không tức giận chỉ tiếp tục nướng, rồi để ở khay bên cạnh, tiếp tục lấy 2 xâu để lên kệ nướng.

Hạ Băng Khuynh lúc này bị hai cây thịt của Quản Dung Khiêm giành hết sự chú ý. Đến mùi thơm truyền đến từ bên Mộ Nguyệt Sâm cũng bị cô có ý thức lờ đi.

“Lấy thêm hành qua cho anh” Quản Dung Khiêm vừa nói, Hạ Băng Khuynh liền như người hầu chạy qua. Lấy hành còn lại qua.

“Cho anh” Anh đưa qua, sau đó đôi mắt to đầy nước nhìn chằm chằm xâu thịt.

Quản Dung Khiêm quay đầu lại vừa hay thấy bộ dạng đó của cô. Sau đó anh cười nhắc nhở: “Hì, lau lau nước miếng”

Cô vô thức lau miệng, lại không thấy gì.

“Anh lừa em!” Cô trừng mắt, mặt nhỏ ủy khuất.

Quản Dung Khiêm không thể nhìn nhất là phụ nữ ủy khuất, vừa nghe giống cô liền đưa thịt qua: “Cho em ăn cái này, em đừng ủy khuất.”

Quả thật.

Hạ Băng Khuynh vừa thấy đồ ăn, liền cười. Sau đó cầm thịt bỏ vào miệng.

Sau đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi.