Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 13




Nhìn chuỗi hạt châu sáp thơm cha Ngô Thải Điệp vừa đưa tới, trên hạt châu có chạm khắc hoa văn hình đám mây, màu đỏ sậm nhìn hết sức vui mừng, một bộ chuỗi hạt như vậy, đối với nhiều nhà đã coi như vô cùng tốt, đại khái trị giá mấy trăm văn. Mà càng thêm hiếm có chính là, chất lượng chuỗi hạt rất tốt, nếu không dụng tâm, rất khó thu thập đủ những hạt có màu sắc giống nhau như vậy.

Đây thật sự rất quý trọng, Tôn Huệ vốn không có ý định đổi phương pháp nuôi giun lấy tiền, đương nhiên là từ chối. Sắc mặt nghiêm túc, Tôn Huệ lắc đầu: "Tâm ý của Ngô bá phụ cháu xin nhận, nhưng chuỗi hạt châu này xin ngài thu trở về đi thôi, cháu sẽ không lấy đâu. Phương pháp nuôi dưỡng địa long vốn rất đơn giản, cháu nói mấy điểm chính, ngài trở về thử một lần là được, chỉ đơn giản như vậy, sao cháu còn dám thu đồ của ngài ? Vậy sau này cháu còn có thể làm bằng hữu với Thải Điệp nữa sao?"

Ngô Thanh Hà tò mò nhìn Tôn Huệ, hiếm khi nhìn thấy một nha đầu mười một mười hai tuổi nói chuyện có lý có cứ như vậy, hơn nữa làm người cũng thật rộng rãi, nhìn thấy đồ đáng giá cũng không động tâm, mấy điểm gộp lại, khiến cho Ngô Thanh Hà nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, thở dài khen nha đầu này nhanh nhẹn, nghĩ tới nếu không phải tuổi nhi tử nhà mình không thích hợp, bằng không cưới về làm con dâu, là có thể quản gia rồi.

"Khụ." Ngô Thanh Hà mỉm cười, khuôn mặt ông vốn hiền hòa, càng trở nên thân thiết dễ gần: "Khuê nữ nói đùa, phương pháp dưỡng địa long này, cháu nói nghe đơn giản, nhưng nếu cháu không nói, không biết ta phải phí bao nhiêu sức lực mới có thể hiểu rõ, chuỗi hạt tạ lễ này, ta chỉ lo nó hơi quá mỏng nữa đó." Thủ nghệ trên đời, phần lớn dễ dàng chỉ dạy, nhưng mấy câu chân truyền, có người sư phụ nào lại dễ dàng nói ra? Đều là che giấu, không làm mấy năm không công, cũng đừng mơ có thể nghe được!

Như vậy mà nói, lấy phương pháp nuôi địa long ra so sánh, chuỗi hạt châu kia quả thậtkhông coi vào đâu.

Tôn Huệ không thể không nói, Ngô Thanh Hà không hổ là thuyết khách giỏi, nếu nàng không nghĩ tới việc nàng không có gia tộc để dựa vào, hẳn đã đáp ứng luôn rồi.

Nhìn Tôn Huệ vẫn còn có ý định từ chối, Ngô Thanh Hà tiếp tục mở miệng: "Trước không vội từ chối, nghe bá phụ nói mấy câu."

Bởi vậy, Tôn Huệ không thể không để cho hắn nói, cười nói: "Mời bá phụ." Nếu không cũng có vẻ quá bất lịch sự.

Ngô Thanh Hà sửa sang suy nghĩ, chậm rãi nói: "Nha đầu à, cháu cũng biết bá phụ ở trên thị trường hay đi làm thuyết khách cho người ta, quan trọng nhất chính là danh dự, nếu như bị người ta biết ta tham thủ nghệ của cháu, lại không trả giá, vậy sau này ở trong thị trường, ta còn làm ăn thế nào? Hơn nữa, chuyện này bị Thải Điệp biết được, sao có thể không oán giận ta? Chuỗi hạt châu này cũng không khó tìm, giá tiền cũng không đắt, chỉ là tâm ý thôi."

Nói xong một tràng dài, Ngô Thanh Hà mới hòa ái nhìn Tôn Huệ, ánh mắt híp lại hỏi: "Cháu thử nói xem?" Đã đến mức này rồi, nếu như Tôn Huệ không đáp ứng nữa, có vẻ thật sự không xong.

Huống chi lúc này Tôn mẫu cũng đã nhìn không được rồi, bà vừa mới nháy mắt với nữ nhi, vật này mặc dù không biết giá bao nhiêu tiền, nhưng nhìn qua cũng biết không tệ, giữ lại sau này nữ nhi kết hôn đeo vào, tuyệt đối đẹp mắt."Không nghe Ngô bá phụ nói hả, còn không mau nhận lấy."

Tôn Huệ thầm suy nghĩ, sợ rằng không thu không được, xem ra kế hoạch có biến rồi.

"Nếu bá phụ nói như vậy, cháu đây đành mặt dày nhận lấy vậy." Tôn Huệ đưa tay nhận lấy chuỗi hạt châu kia, bỏ vào hộp gỗ màu vàng, ngẩng đầu nhìn Ngô Thanh Hà: "Bá phụ chuẩn bị lúc nào đi xem cháu nuôi dưỡng địa long? Không gì bây giờ ra xem một chút vậy, chi tiết cụ thể sẽ thương lượng." Đồ đã nhận, Tôn Huệ càng thêm dốc lòng.

Thấy Tôn Huệ đã nhận đồ, lúc này Ngô Thanh Hà cũng có hứng thú, liền đứng lên nói: "Được, chúng ta đi xem nha đầu cháu rốt cuộc nuôi dưỡng địa long như thế nào."

"Vâng, bá phụ đi theo cháu." Tôn Huệ đứng dậy, cầm hộp gỗ kín đáo đưa cho Tôn mẫu: "Mẹ cất giúp con, con dẫn bá phụ đi xem một lát."

Tôn mẫu gật đầu, đưa tay nhận: "Hai người đi đi, ta giúp con cất tạm, buổi tối sẽ đưa lại cho con." Đối với tiền mà con trai con gái mình kiếm được, Tôn mẫu một xu cũng không lấy, vẫn luôn mặc kệ bọn họ cất giữ, chỉ thỉnh thoảng vài ba ngày hỏi qua một chút, phòng ngừa bọn họ tiêu xài phung phí.

"Nơi này hơi bẩn, lại trơn nữa, ngài đi chậm chút, ngay ở phía trước không xa."

Đi vòng qua sau nhà, đi thẳng đến chỗ bãi cỏ, vòng vo uốn khúc, nhìn thấy một mảnh đất dưới bóng râm, chỗ này ẩm ướt và khá trơn trượt, mùi lá mục xông vào trong mũi.

"Bá phụ, chính là chỗ này rồi. Địa Long thích râm mát, trơn trượt, cho nên cháu mới chọn chỗ này, phải được tưới nước thường xuyên, hơn nữa thức ăn của địa long là lá rau mục nát." Tôn Huệ vừa giải thích, vừa lật lớp rơm rạ được phủ lên trên, cầm cái xẻng mang theo, đào lên, chẳng mấy chốc đã đào được không ít địa long.

Ngô Thanh Hà nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tôn Huệ, không khỏi càng thêm than thở, mặc dù cô bé nhà nông đối với sâu côn trùng các loại cũng không quá sợ hãi, nhưng nhìn một đống địa long ngọ nguậy như vậy, ngay cả một người lớn như hắn cũng có chút khó chịu, Tôn Huệ có thể hờ hững thế này, vô cùng có định lực rồi.

Nhìn trong chốc lát, Ngô Thanh Hà hỏi: "Địa long sống trong đất này, cháu cứ trực tiếp nuôi nó trong đó sao, chẳng lẽ chúng nó sẽ không chạy đi?" Không thể nào đâu, vật này chẳng lẽ còn có thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ?

Tôn Huệ quay đầu lại nhìn hắn, giải thích: "Tất nhiên sẽ không chạy, trước tiên cháu đào một cái hố, rắc một lớp vôi sống, lại lót một lớp gạch vỡ, để giữ cho chúng không chạy đi. Lại nói, thả vào những chỗ khác, chúng sẽ không ngoan ngoãn như vậy nữa."

Ngô Thanh Hà gật đầu, hóa ra là dùng biện pháp như vậy, nhìn vị trí, hỏi mấy vấn đề, tự mình ngồi xổm xuống lật lên nhìn một chút, chỗ này quả thật nuôi được rất nhiều giun, hơn nữa theo như lời Tôn Huệ, con giun sinh sôi nẩy nở rất nhanh, đủ cho gà ăn. Trong lòng suy nghĩnhà mình cũng nên bắt đầu sớm một chút, một nhóm thành thục rồi, là có thể tiết kiệm được không ít ngũ cốc.

"Ta quyết định nhà ta cũng nuôi một nhóm trước thử xem, ngày mai sẽ để Ngô nhị ca tới đây nhìn, học tập một chút." Ngô Thanh Hà nhìn mấy lần xong bèn chuẩn bị đi về, hắn ở đây cũng không thể học xong trong chốc lát, suy nghĩ để ngày mai bảo con thứ hai tới đây đi theo học, con thứ hai thông minh, học cái gì cũng nhanh, con lớn nhất thì hắn dẫn theo đi học tập chuyện làm ăn.

Vốn mấy chuyện học tập này, giao cho Ngô Thải Điệp là thích hợp nhất, cũng là nữ nhi, không có nhiều bất tiện, nhưng chính bởi vì là nữ nhi, cho nên nàng nhìn thấy địa long thì rất buồn nôn, không muốn đi.

Tôn Huệ đầu tiên là ngẩn người, mặc dù nàng không quá so đo, nhưng ở cổ đại, ánh mắt người khác luôn luôn soi mói, nói không chừng sẽ có mấy lời rảnh rỗi. Nhưng mà, hình như Ngô Thải Điệp đã từng nói nhị ca nàng đã mười sáu tuổi, đã định hôn sự rồi. Nghĩ vậy nàng cũng thoải mái hơn nhiều, tuổi tác hai người chênh lệch không nhỏ, hơn nữa lại là ở nông thôn, không có nhiều chú ý như vậy.

"Được ạ, vậy thì mời Ngô nhị ca lúc xế chiều đến đây đi, buổi sáng cháu tương đối bận bịu, sợ rằng không có thời gian để ý tới huynh ấy." Thật ra thì Tôn Huệ nghĩ lúc xế chiều đệ đệ cũng đã bán củi trở về, để đệ đệ tiếp hắn, người khác sẽ không thể nói nhảm được nữa.

"Tốt, quyết định như vậy, ta bảo Ngô nhị ca xế chiều ngày mai đi tới đây. Dĩ nhiên, còn có Thải Điệp, một mình nó ở nhà cũng không có người trò chuyện, tới đây theo các cháu nói chuyện cũng rất tốt." Ngô Thanh Hà rất biết quan tâm, nói, hắn cũng nghĩ đến chuyện giữa nam nữ vẫn nên đề phòng một chút, mặc dù tuổi tác chênh lệch tương đối lớn, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn. Nữ nhi mặc dù sợ địa long, nhưng nhìn xa xa, không phải tiếp xúc gần, cũng không có chuyện gì.

Buổi tối, Tôn mẫu cầm hộp gỗ ra đưa cho nữ nhi, nhìn nữ nhi lấy ra chuỗi hạt châu, khen: "Ngô gia này thật là hào phóng , vật này trị giá không ít tiền, tương lai con lấy làm của hồi môn, nhà chồng con hẳn sẽ cao hứng chết mất." Vật này là thứ tốt, bà cũng đã nhìn ra.

Tôn Huệ cũng hơi thích, ướm lên tay, chuỗi hạt hơi rộng, nhưng quả thật không tệ: "Nếu không phải cổ tay con còn nhỏ, thật muốn đeo lên luôn."

Tôn mẫu lại phùng má trợn mắt, dí trán Tôn Huệ: "Nha đầu con nói cái gì đó, đồ tốt như vậy sao có thể đeo thường xuyên, chờ con lớn, đến năm mới lúc đi thăm người thân đeo lên mới có thể diện. Bình thường phải cất cẩn thận." Nha đầu này chính là nghèo mà vẫn rộng rãi, dạy mãi không được.

"Biết rồi mẹ, yên tâm đi, trong lòng con hiểu rõ mà."

"Vậy được, tỷ đệ các con đi ngủ đi, ta cũng phải về ngủ đây." Ngáp một cái, Tôn mẫu xỏ giầy đi ra ngoài.