Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 577: Bộc Lộ Tài Năng Trong Khí Phách




CHƯƠNG 577: BỘC LỘ TÀI NĂNG TRONG KHÍ PHÁCH

Cô ấy vội vàng lui về sau, thay đổi đề tài: "Tôi đói bụng."

Trong mắt Thẩm Diên Dũng có mấy phần gợn sóng, cưng chiều nói: "Anh biết, ngày hôm qua không đút em ăn no."

Lưu San: ". . . . . ."

Dù sao cô ấy cũng đã tới giai đoạn trưởng thành rồi.

Lập tức đã hiểu ngay những lời này của anh ta chỉ cái gì.

"Tôi là đói bụng thật đấy, đói bụng rồi, ăn no mới có sức làm việc, đúng không?" Lưu San giảo hoạt cười cười, nghĩ thấy, cô kéo dài thời gian một chút, anh ta sẽ vì phải tiễn vợ chồng Tể tướng mà không thể không rời khỏi.

Thẩm Diên Dũng nhếch khóe miệng: "Đi, ăn sáng trước, em muốn xuống lầu ăn hay ăn ở phòng ăn, đúng rồi, ngày hôm qua em gái của Hoa Tiên tới đây, hai người có gặp mặt không?"

"Tôi nhìn thấy rồi, sau đó nấp vào, cô ấy không có nhìn thấy tôi." Lưu San cười hì hì nói: "Tôi vẫn nên ăn ở phòng ăn đi, không có tiếng nói chung với bọn họ."

"Em nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, Hoa Nhi sẽ ở chỗ này vài ngày." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.

"Ở vài ngày? Vậy chẳng phải sẽ biết anh đã chia phòng ngủ với Hoa Tiên rồi sao?" Lưu San có một loại dự cảm không tốt.

"Tình hình của Hoa Tiên trong nhà cô ấy đều biết, thậm chí, chuyện anh và cô ấy kết hôn thỏa thuận nhà cô ấy cũng biết." Thẩm Diên Dũng giải thích.

"Nhưng cô ấy không hiểu rõ tình hình của anh và tôi, về sau anh nên hạn chế một chút, tôi là trợ lý của anh, trợ lý hiểu chưa? Khoe ân ái sẽ chết sớm đấy." Lưu San nhắc nhở.

Thẩm Diên Dũng cười tươi: "Quan hệ của anh và em anh đã thẳng tanh ta nói với Hoa Tiên rồi, anh và cô ấy là bạn hợp tác, cho dù anh không nói, cô ấy cũng có thể nói với em gái mình.

"Vậy anh nói với Hoa Tiên thôi, không cần nói với em gái của cô ấy, tôi cảm thấy rất ngại." Lưu San vặn vẹo đứng lên.

"Anh biết rồi, em ở trong phòng đợi anh một lát." Thẩm Diên Dũng đồng ý, đi ra ngoài.

Anh ta đi đến cửa phòng của Hoa Tiên, gõ cửa.

Hoa Tiên đã thức dậy rồi, khuôn mặt trang điểm khéo léo mỉm cười nhìn Thẩm Diên Dũng.

"Em gái của cô đâu?" Thẩm Diên Dũng hỏi.

"Em ấy chưa tới mười giờ sẽ không dậy, vẫn như trẻ con." Hoa Tiên dịu dàng nói.

Thẩm Diên Dũng bước vào phòng cô ta: "Hoa Nhi vẫn chưa biết quan hệ của tôi và Lưu San đúng không?"

"Em chưa nói, không cần phải phiền phức như vậy, em ấy tới đây là để xem mắt Hình Thiên, chỉ là, Hình Thiên đã từ chối em ấy nên trong lòng em ấy khó chịu, qua một tháng có lẽ sẽ bình thường trở lại rồi quay về nước M thôi." Hoa Tiên trong lòng xám xịt nói.

"Hình Thiên vậy mà lại từ chối em ấy cũng nằm ngoài dự đoán của tôi, lấy thế lực của nhà họ Hoa ở nước M bây giờ, nếu kết thông gia sẽ có trợ giúp rất lớn cho anh ta, hơn nữa cô còn là phu nhân Tổng thống." Thẩm Diên Dũng cũng nghi ngờ.

"Có thể là vì anh ta có người mình thích hay không, hay là có mục tiêu tốt hơn, hoặc là anh ta muốn dựa vào năng lực của bản thân để thử trước một lần?" Hoa Tiên đoán.

"Không rõ lắm, con người này là bất ngờ xuất hiện, trên người không chỉ không có nhược điểm, còn mang theo rất nhiều nhân tố không thể xác định được, hơn nữa còn vào thẳng Bộ Ngoại giao do tôi quản lý trực tiếp, trước đây Bộ Ngoại giao đều là thân tín của tôi, thuộc hạ của tôi báo cáo nói anh ta bí ẩn, hơn nữa, rất có sức quyết đoán và tài năng giao tiếp, tôi có một dự cảm, anh ta có thể trở thành của kẻ thù cuối cùng của tôi, không thể không đề phòng." Thẩm Diên Dũng thâm trầm nói.

"Hay để em phái mấy người của Mị Ảnh ra ngoài, xem anh ta có phản ứng gì?" Hoa Tiên hỏi.

"Thử xem đi, đừng để lộ sơ hở." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở nói.

"Em biết rồi."

"Ngoài ra, không được nói quan hệ của tôi và Lưu San cho người khác biết."

"Ừ, Diên Dũng. " Hoa Tiên tạm dừng lại: "Nhà họ Nam Cung, ở nước M, tuy rằng thân phận địa vị kém hơn nhà họ Hoa bọn em, nhưng cũng được xem là một người có mặt mũi ở nước M, ở một vài mặt nhà họ Hoa bọn em cần phải giúp đỡ họ. Lợi ích của mọi người đều trói buộc cùng nhau, lần này là cô ấy không đúng, nhưng cô ấy cũng đã chịu trừng phạt thích đáng, bây giờ phát sốt, đang mê man nằm ở trên giường rồi.

"Tôi không hi vọng sẽ còn có chuyện xảy ra một lần nữa, nếu cô muốn tránh để về sau còn có chuyện xảy ra, đợi sức khỏe của cô ta tốt lên, tôi sẽ sắp xếp một buổi xem mắt, đính hôn cho cô ta với một người không tệ." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.

Hoa Tiên muốn nói lại thôi.

Dù sao cũng không thể nói, cô ta và Nam Cung Nguyệt đưa ra thỏa thuận, chính là để Nam Cung Nguyệt trở thành vợ bé của anh ta được.

"Chuyện này không vội, đợi đến khi sức khỏe cô ấy tốt lên thì nói sau, em sẽ hỏi ý của cô ấy một chút, đến lúc sẽ nói với anh."

"Ừ." Thẩm Diên Dũng ra khỏi cửa, đi đến phòng bếp, kêu người đem điểm tâm đến phòng của anh ta.

Anh ta lên lầu xem Lưu San, cô ấy đã ngồi trước máy tính chơi trò chơi rồi.

Thẩm Diên Dũng nhíu chặt mày: "Em bao nhiêu tuổi rồi, còn giống một cô gái nghiện game."

"Chỉ hôm nay mới có thời gian chơi đùa thật tốt, không phải ngày mai anh phải duyệt binh gì đó sao, tôi cũng sẽ không có thời gian rảnh, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi." Lưu San nhìn chằm chằm máy tính nói.

Thẩm Diên Dũng ngồi ở bên cạnh cô ấy, đôi mắt sâu thâm thúy nhìn cô ấy: "Tiểu San, em có nghĩ tới sẽ gả cho anh hay không?"

Lưu San cảm thấy đề tài này có chút nặng nề.

Từ trước tới giờ cô đều chưa từng nghĩ tới sẽ gả cho anh ta, mặc dù đã ở đây hai năm, cô rất rõ ràng, cô và anh ta không có khả năng.

"Từng mơ thấy." Lưu San nói.

Cô từng mơ thấy mình được gả cho anh ta, sau đó bị dọa tỉnh.

Thẩm Diên Dũng kéo kéo khóe miệng, coi như vừa lòng với đáp án này, vò vò đầu Lưu San, ý vị sâu xa nói: "Được rồi, em chơi đi, tranh thủ thời gian chơi thật tốt đi."

Lưu San không thích động tác sờ đầu này của anh ta, cảm thấy anh ta giống như một trưởng bối, rõ ràng, cô lớn hơn anh ta, tuy rằng, chỉ hơn một tháng.

Cô xoay người sờ đầu Thẩm Diên Dũng, làm rối đầu của anh ta , lúc này mới vừa lòng nhếch khóe miệng.

Thẩm Diên Dũng nhìn thấy nụ cười trên mặt cô.

Trước kia anh ta ghét nhất người khác làm rối đầu mình, ngoại trừ thợ cắt tóc, người khác chạm vào một chút cũng không được, nhưng mà, cho dù cô ấy có làm tóc anh ta trở nên lung tung lộn xộn, anh ta cũng không để ý chút nào, trong lòng nhộn nhạo lên những cơn sóng, cúi đầu, bao phủ lấy môi của cô ấy.

"Ưm ưm. . . . . ." Lưu San phản kháng, tên quỷ này lại tới rồi, đúng là phiền chết đi được.

Cô ấy không biết là, cô ấy càng phản kháng, anh ta sẽ càng muốn, nụ hôn càng trở nên sâu hơn, tay cũng đi vào trong vạt áo của cô ấy, vén quần áo của cô ấy lên rồi hôn xuống.

Lưu San có thể nói chuyện rồi, kháng cự nói: "Tôi đang chơi trò chơi mà, anh như vậy tôi sẽ chết rất nhanh đó."

Anh ta lại hôn lên môi cô ấy sâu hơn một chút, nói: "Có muốn anh điều chỉnh thời gian trở thành thứ ba hay không?"

"Muốn." Lưu San lập tức mềm nhũn, hai chân vòng lên thắt lưng to lớn của anh ta: "Cho tôi thêm chín trăm triệu nữa, không có nhiều tiền, mua một vài món đồ đã hết rồi."

"Biết rồi." Anh ta cưng chiều nói, cúi đầu hôn cô.

Cửa bị mở ra, Nam Cung Nguyệt bưng khay thức ăn, ghen ghét đứng ngay cửa.

Lưu San bị dọa một cái, phát hiện có người đi vào, lập tức buông Thẩm Diên Dũng ra, chui vào chăn.

Trong mắt Thẩm Diên Dũng xẹt qua một tia sắc bén, tầm mắt lướt qua mặt Nam Cung Nguyệt, lạnh lùng nói: "Ai cho cô vào đây."

Truyện convert hay : Phúc Hán