Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 553: Anh Ấy Không Phải Người Thường




CHƯƠNG 553: ANH ẤY KHÔNG PHẢI NGƯỜI THƯỜNG

Lưu San đẩy ngực anh ra, chuyển chủ đề nói: “Cái đó, Thẩm Diễn Dũng, bao giờ anh duyệt binh, đã sắp xếp xong chưa?”

“Đã giao phó xong hết rồi, bọn họ sắp xếp xong sẽ báo cho anh, tối mai có một vị đại sứ từ nước ngoài đến, anh phải đi tiếp đón.” Thẩm Diên Dũng nói.

“Có sắp xếp cho bọn họ xem Quốc tuý của nước mình không?” Lưu San nghĩ tới thứ gì đó, hai mắt liền cong lên.

“Có chứ, cái đầu nhỏ này, đang nghĩ gì thế, trông gian gian.” Thẩm Diên Dũng tò mò.

Cô lúc trước mỗi lần cười như thế, đều bắt đầu nghịch ngợm.

“Ngày trước, có một vị Tổng thống nước Mỹ hay nước nào đó đi Nhật Bản, Nhật Bản cũng cho ông ấy xem Quốc tuý, chính là đấu Sumo, kết quả, xem tận ban tiếng, hai người Sumo vẫn đang vần lấy nhau, toàn bộ trận đấu vô cùng nhạt nhẽo, không có một chút điểm nhấn nào cả, nếu như anh có thù với vị đại sứ kia thì cũng nên sắp xếp như thế.” Lưu San cười lớn.

Thẩm Diên Dũng cũng cười theo cô: “Em sáng tạo đấy, thế sau này có đại sứ đến liền cho em sắp xếp, được chứ? Anh cho em làm Bộ trưởng Bộ Văn hoá Truyền thống nước A.”

“Bộ trưởng thì phải làm việc, cho em làm Phó Bộ trưởng thôi, chỉ cần nhận lương, không cần làm việc.”

“Tiền anh đưa em còn không đủ dùng sao? Lần trước anh nhìn qua thẻ của em, còn những gần 800 triệu đô mà, em không hề thiếu tiền.” Thẩm Diên Dũng nói.

Lưu San chớp chớp mắt.

Hừ một tiếng.

Pháp nhân ở công ty tại nước X của Thẩm Diên Dũng là cô, tiền quả thực đều chuyển vào tài khoản cô, nhưng, cô không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, mật mã là gì cô càng không biết.

Cô đã từng tra qua, nhưng không có quyền hạn?

Thẻ của cô, nhưng vẫn không có quyền hạn!

Nhưng nghĩ lại thì cũng không phải tiền của cô, nên cũng không để trong lòng nữa.

Anh có ý tốt nhắc nhở.

“Thế, thế có thể đưa thẻ cho tôi không?” Lưu San không hề ôm nhiều hy vọng, hỏi.

“Khi nào kết hôn liền đưa hết cho em.” Thẩm Diên Dũng đồng ý.

Lưu San cười giễu cợt.

Anh lại cho cô nghĩ linh tinh rồi, anh sẽ ly hôn sao? Không thể nào.

Cô hiểu rất rõ.

Đàn ông mà, đều như nhau, mỗi người đều muốn làm Vi Tiểu Bảo, cờ đỏ trong nhà chưa đổ, cờ màu bên ngoài đã phấp phới, thật đúng là có năng lực, có thể giúp anh ta, có khác gì mua bán đâu?

Hơn nữa, cô là người kết hôn vì tiền sao? Cô khinh, lười nói chuyện với anh, đăng nhập vào Messenger, xem mục tin nhắn, có vài cái.

“Sao rồi, không để ý anh nữa?”

“Anh phải làm gì với em đây?”

“Anh phải bay rồi, mai gặp nhé.”

Mai gặp?

Được thôi, coi như niệm tình anh đã chăm sóc cô lúc ở nước D, cô đành cố gắng hoà hợp vậy.

“Thẫm Diên Dũng, ngày mai tôi có việc.” Lưu San nói.

“Có chuyện gì?” Thẩm Diên Dũng nhìn cô.

“Tôi không cần chuyện gì cũng báo cáo với anh nhỉ.”Lưu San không vui.

Thẩm Diên Dũng rũ mắt.

Trước kia, anh vẫn còn có tiểu Bai, có thể giữ được cô, nên anh yên tâm để cô ra ngoài đi chơi, anh cũng biết, cô không đi xa được.

Nhưng hiện tại, cô ấy cất giấu tiểu Bai đi rồi, anh rất sợ, cô lúc nào cũng có thể rời đi.

“Không muốn báo thù nữa sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi.

“Không phải anh đã sắp xếp xong duyệt binh rồi sao?” Lưu San hỏi ngược lại.

“Vì thế, em nghĩ rằng thời gian của em là tự do, đúng chứ?” Thẩm Diên Dũng lạnh giọng nói.

“Lẽ nào không tự do sao?” Lưu San căng thẳng thần kinh, có chút sợ hãi.

“Không phải không tự do, mà là sẽ có nguy hiểm, những người muốn giết em, với những người giết mẹ em, đều đang nhằm vào em, lúc nào em lơ là, sẽ là cơ hội tốt của chúng, vì thế, em tốt nhất vẫn nên ở bên anh đi, hiểu chứ?” Thẩm Diên Dũng nguỵ biện nói.

“Tối hôm qua tôi đã quay trở lại rồi, không phải là vẫn ổn sao.”

“Đó là vì không ai biết được em đã quay về, anh đến hôm nay mới biết, nhưng, bây giờ đã có rất nhiều người biết em trở về, đừng có chạy lung tung, em muốn đi đâu, ngày mai anh đưa em đi.” Thẩm Diên Dũng nhẹ nhàng nói.

Lưu San nhìn chằm chằm Thẩm Diên Dũng, nghĩ về lời anh mới nói, có chút không tự tại.

Thẩm Diên Dũng biết đã doạ đến cô, liền kéo lấy hai vai cô: “Được rồi, đợi đến lúc tìm ra được người muốn sát hại em, về sau, em sẽ được an toàn.”

Lưu San đẩy anh ra.

“Bé heo.” Thẩm Diên Dũng đành gọi to.

Lưu San nhìn ra ngoài cửa xe.

Cô chính là trầm tĩnh như vậy, dường như từ năm năm trước gặp anh, cô chưa từng được suôn sẻ.

Thẩm Diên Dũng thấy cô không để ý anh, chủ động đến gần cô, giữ chặt hai vai cô.

Cô nhìn bàn tay dài trắng ngần của anh, trên ngón tay áp út còn đeo chiếc nhẫn cưới với Hoa Tiên, trong lòng lại có cảm giác khó chịu kì lạ.

Thôi được, vì báo thù, nhẫn nhịn đi.

“Ngày mai có một người bạn của tôi đến đây, tôi muốn đi gặp anh ấy, anh có thể cho người bảo vệ tôi không?” Lưu San mềm giọng nói.

“Là nam hay nữ?” Thẩm Diên Dũng hỏi.

“Nam.” Lưu San thản nhiên.

Thẩm Diên Dũng trong lòng gấp gáp, sắc mặt đen đi vài phần: “Ngày mai anh rảnh, anh đưa em đi gặp cậu ta.”

“Không hợp lý lắm nhỉ, anh là Tổng thống, tôi cùng lắm chỉ là trợ lý của anh, anh còn là người đã có vợ, một vị Tổng thống đã có vợ đưa một người trợ lý đi gặp bạn, bị truyền thông chụp được thì biết nói thế nào, tôi nhớ gần đây anh gặp nhiều chuyện phiền phức nhỉ, không muốn làm Tổng thống nữa à?” Lưu San thẳng thừng nói.

Thẩm Diên Dũng bị cô đẩy ra, cũng tức giận, nhíu mày: “Anh đưa em đi còn không ổn đúng không, hay là em thấy anh đi cùng cản trở việc hai người.”

“Tại sao lần nào anh cũng không có tự giác của một người chồng chứ, anh làm thế này, có phù hợp không? Còn nữa, anh ấy là người tôi thích, tôi đương nhiên sợ anh cản trở rồi.” Lưu San khiêu khích, cao giọng nói.

Thẩm Diên Dũng tức đến nỗi muốn ăn cô luôn, nắm cằm cô: “Đã giải thích với em rồi, anh với Hoa Tiên chỉ có thoả thuận, chưa bao giờ thực sự là vợ chồng, em tức với anh gì chứ?”

“Đến quyền tự do kết bạn em cũng không có?” Lưu San tức giận nói.

“Vậy thì còn phải xem em kết bạn với ai, em đến tự giác của một người bạn gái còn không có, anh sao có thể để em ra ngoài, cho anh “mọc sừng” chứ?”

Lưu San đẩy tay anh ra: “Cái gì mà ‘mọc sừng’, tôi nghĩ là người không có tự giác là anh ấy, chúng ta cùng lắm chỉ là trai hờ gái tạm, chưa tính là người yêu đâu.”

“Trai hờ gái tạm đúng không? Xem ra em tới bây giờ vẫn chưa hiểu rõ.” Thẩm Diên Dũng vành mắt đỏ lên, nói, cả người phủ lên một tầng khí lạnh, nhếch miệng, khiến người ta có chút sợ hãi: “Đợi đến lúc em hiểu rõ, rồi hãy nói chuyện với anh và ra điều kiện.”

Ai thèm nói chuyện với anh ta chứ.

Lưu San mặc kệ, hai tay khoanh lại trước ngực, tức giận.

Người yêu, cãi nhau, rồi sẽ ra sao?

Chiến tranh lạnh, chia tay, hết cái này lại đến cái khác, cùng lắm thì bơ nhau, có thể qua việc đi du lịch, đọc sách, nghe nhạc, chơi game, tụ tập cùng bạn bè, quên đi những tổn thương trước đó, dần dần trở nên nhạt nhoà, sống lại lần nữa.

Nhưng, cô quên mất, Thẩm Diên Dũng, không phải là người thường.

Lưu San bị người khác đưa vào phòng đóng kín, mới biết, người đàn ông này, khác hoàn toàn với những người đàn ông khác.

Truyện convert hay : Quá Hư Thánh Tổ