Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 551: Rất Muốn Rất Muốn Luôn Nhìn Thấy Em Như Vậy




CHƯƠNG 551: RẤT MUỐN RẤT MUỐN LUÔN NHÌN THẤY EM NHƯ VẬY

Âm thanh của Hình Thiên vang lên, đem thêm sự quan tâm sâu sắc.

Bạch Nguyệt ôm lấy eo anh, mặt vùi vào người anh, khóc nức nở.

Hình Thiên trong mắt đầy thương tiếc, hiện lên tia phức tạp, đặt tay lên vay Bạch Nguyệt, muốn cho cô chút ấm áp dịu dàng: “Tiểu Nguyệt, có chuyện gì không vui nói anh nghe, anh vĩnh viễn ở bên cạnh em, bảo vệ em, kể cả….”

Hình Thiên dừng một chút, không nói tiếp nữa.

Chỉ là Bạch Nguyệt vùi đầu vào người anh, nên không nhìn được sự khác thường trong mắt anh ta, ngữ khí chắc nịch nói: “Chúng ta, nhất định phải bảo vệ tốt Lưu San, có được không? Em không muốn cô ấy lại gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm nữa.”

Hình Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, đem cô đẩy ra một chút: “Em muốn như thế nào thì là thế ấy, đừng đau lòng nữa, em đang mang thai, thực ra, em hiểu không, đau lòng không có tác dụng gì cả, buồn cũng không có tác dụng, những gì không vui phát tiết ra ngoài mới có lợi, nhưng cũng đừng quá kích động, vì như thế sẽ tổn hại đến cơ thể.”

Bạch Nguyệt hít một hơi sâu, nhìn anh, mắt vẫn còn ướt lệ ừng hồng, nước mắt vẫn còn rơi trên mặt.

Anh lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, cười dịu dàng.

“Em đã lấy được kết quả kiểm định.” Bạch Nguyệt nói.

“Bây giờ yên tâm rồi chứ?” Hình Thiên cười nói.

Bạch Nguyệt quan sát ánh mắt của anh, lại hít một hơi sâu, ổn định lại tâm trạng của bản thân.

Hình Thiên nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, bất giác trở nên căng thẳng.

“Em biết lần này Lưu San trở lại là để báo thù, cô ấy nghi ngờ người bên Thẩm Diên Dũng giết chết mẹ mình, lúc trước, ám sát cô là người bí mật bên cạnh Thẩm Diên Dũng, trước mắt đã bị Thẩm Diên Dũng bắt được, nhưng chắc chắn vẫn còn có kẻ khác, hơn nữa còn là người lãnh đạo.

Tính cách của Lưu San quá thẳng thắn, cái gì cũng để lộ rõ trên mặt, nghĩ cái gì thì là cái đó, không biết giả trang, vô tư giúp đỡ người khác, có lẽ là do khi còn nhỏ cô được bảo bọc quá kĩ, cô không có tâm cơ, làm việc hấp tấp bồng bột, không nghĩ đến hậu quả, cô sống quá cảm tính rồi.

Người như cô ấy, sao có thể đấu với những kẻ giảo hoạt lõi đời.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.

Hoắc Bất Hình thở nhẹ một hơi, chuyện mà Bạch Nguyệt nói, hóa ra không phải chuyện này.

“Anh sẽ sắp xếp người của mình vào phủ Tổng thống quan sát, bảo vệ an toàn cho cô ấy.” Hình Thiên nói.

“Tốt nhất nên có một người bên cạnh chỉ điểm cho cô ấy, chỉ cần một bước sai sót, thì không thể cứu vãn nổi.” Bạch Nguyệt lo lắng.

“Anh có một người lựa chọn rất thích hợp, bây giờ sẽ cố gắng sắp xếp vào phủ Tổng thống, nhưng mà vào phủ Tổng thống thật sự không phải chuyện dễ dàng, tên Thẩm Diên Dũng đó còn thận trọng hơn cả Thịnh Đông Quang, hơn nữa còn thâm sâu khó lường.”

Bạch Nguyệt gật đầu: “Cảm ơn.”

Hình Thiên xoa xoa đầu cô: “Giữa em với anh vẫn phải nói hai chữ cảm ơn sao?”

“Câu cửa miệng mà, cho dù là chồng, cũng phải nói cảm ơn.” Bạch Nguyệt giải thích.

Anh cười, nhìn vào năm thùng đề thi thử: “Đống này em phải làm à, nhiều quá, em lại đang mang thai, nói cho anh làm sao để tính thành tích, anh giúp em phân loại ra.”

“Anh vừa đi ngoại giao, công việc đã vất vả lắm rồi, em dạo gần đây cũng không có việc gì làm, những đống này em từ từ xếp, chắc chắn sớm muộn sẽ làm xong.”

“Anh đã đến rồi, chẳng nhẽ giương mắt nhìn em bận rộn, còn anh nằm bên cạnh ngủ ngon lành à?” Hình Thiên ôn nhu hỏi.

“Vậy, cũng được. Em nói chút cách chấm điểm, cái này là dựa vào tổng hợp của 20 câu để cho điểm, chọn A là 5 điểm, B là 4 điểm, C là 3 điểm, D là 2 điểm, những cái khác cho 1 điểm, tổng cộng đề là 100 điểm. Dưới 60 phút là một bộ, từ 60 phút đến 80 phút là một bộ, từ 80 đến 90 phút là một bộ, 90 phút trở lên là 1 bộ.” Bạch Nguyệt giải thích, chỉ vào 4 bộ trước mặt nói.

“Ừ, cùng nhau làm.” Hình Thiên di chuyển ghế, ngồi đối diện cô.

Bạch Nguyệt nhìn anh, anh rât chuyên tâm vào đống đồ trên bàn.

Anh và Cố Lăng Kiệt của cô, giống nhau về lông mày, giống nhau về ánh mắt, giống nhau về chiếc mũi, giống nhau cả về đôi môi, giống nhau về khuôn mặt đẹp đẽ.

Ít nhất, cô còn có Cố Lăng Kiệt.

Còn Lưu San….

Ánh mắt Bạch Nguyệt lại trầm xuống, trong lòng chua xót, rõ ràng biết cho dù buồn cũng không có tác dụng gì, nhưng lại không điều khiển khống chế được cảm xúc của bản thân, cúi đầu, ánh mắt tập trung vào đống đề trên bàn.

Ding ding ding, chuông cửa reo lên.

Hình Thiên cảnh giác, đem đống đề giấu đi.

Bạch Nguyệt đi mở cửa, Lâm Thư Lam đứng ngoài cửa, vui vẻ nói với Bạch Nguyệt: “Mợ chủ, cô làm được rồi, hiện tại Thịnh Đông Quang đã chủ động từ chức, đang nói cái gì mà xin lỗi mọi người ý.”

Bạch Nguyệt cong môi, quen thuộc nói: “Muốn rũ bỏ trách nhiệm à?”

“A? Rũ bỏ trách nhiệm, vậy phải làm sao?” Lâm Thư Lam hỏi.

“Đợi ông ta rửa sạch đi, mục đích của tôi là khiến ông ta phải từ chức, ngày mai vẫn còn trò hay để xem, Thư Lam, tối hôm nay tôi đến Đồ Sử Quán ăn lẩu, cô giúp tôi chuẩn bị một chút.” Bạch Nguyệt đột nhiên chuyển chủ đề.

Lâm Thư Lam gật đầu, cười đáp: “Tôi đi chuẩn bị ngay, nên chúc mừng mà.”

Bạch Nguyệt không nói hẳn ra, cô tin Lâm Thư Lam hiểu, đóng cửa lại, khóa cửa, lấy điện thoại trên bàn, gọi đi” “Ngày mai là cuối tuần, tôi đưa anh vài bức ảnh, mười giờ sáng mai xuất phát, tôi muốn đến mười hai giờ trở thành tiêu đề trên tất cả các APP và trang mạng xã hội, trực tiếp chỉ vào Bộ giáo dục, không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề.”

“Ngoài ra, gần đây mọi người đều vất vả rồi, sắp đến Tết rồi, rất nhiều người tôi thấy không phải người bản địa, cậu cho toàn bộ công ty nghỉ 28 ngày, nhưng mà, sắp xếp người trực ban, còn nữa, chuyện trang mạng mới làm đến đâu rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.

Trang mạng mới bước đầu đã được hình thành rồi, nhưng mà vẫn còn phải đợi thử nghiệm, trước khi nghỉ lễ sẽ hoàn thành xong, ngay cả về phần ký giả, đến cuối năm số người từ chức rất ít, đều chuẩn bị lấy thưởng cuối năm, sau khi nghỉ tết, chắc sẽ có rất nhiều người xin nghỉ, bên tôi đã liên hệ với mấy tay săn tin rồi.?” Đỗ Tân Bác nói.

“Cậu vất vả rồi, tiền thưởng cho mỗi người không cần ít, thiếu bao nhiêu cứ nói với tôi.” Bạch Nguyệt hào phóng nói.

“Vâng, cảm ơn Tổng Giám đốc Bạch, tôi đi làm việc đây.”

“Được.” Bạch Nguyệt gác máy, Hình Thiên đã đứng trước mặt cô, ánh mắt sâu hút nhìn cô.

Anh chưa bao giờ gặp qua người phụ nữa nào khi làm việc cũng toát ra sức hút lôi cuốn người khác như cô.

Nhìn cô rất dịu dàng, đoan chính, khi cô cười, dịu dàng như nước, nhưng lại rất dung cảm, rất hoạt bát, làm việc rất dứt khoát, sạch sẽ, chưa đến nối cường thế, nhưng rất mạnh mẽ và quyết đoán.

Cho nên, mới chỉ nhìn cô một cái, anh đã biết đây là người phụ nữ mà anh muốn có, trên thực tế, cô rất rất rất sớm luôn xuất hiện trong giấc mộng của anh.

“Sao thế? Trên mặt em có cái gì à?” Bạch Nguyệt hoài nghi sờ sờ mặt mình.

Hình Thiên nắm lấy tay cô đang xoa mặt, hôn lên trán cô: “Rất muốn, rất muốn luôn được nhìn thấy em như thế này.”

Bạch Nguyệt bật cười: “Không cần ăn cơm à, không cần ngủ à, nhìn chán rồi thì phải làm sao?”

“Sao có thể nhìn chán được.” Anh say đắm nhìn cô.

“Đúng rồi, em còn có chuyện này muốn nói với anh.” Bạch Nguyệt nghĩ đến một chuyện, lập tức quay lại vấn đề nghiêm túc.

Truyện convert hay : Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Tà Vương, Ngươi Tốt Xấu