Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 512: Đến Bên Anh, Em Là Ước Nguyện Duy Nhất Của Đời Anh




CHƯƠNG 512: ĐẾN BÊN ANH, EM LÀ ƯỚC NGUYỆN DUY NHẤT CỦA ĐỜI ANH

Trên bụng, có một cây đinh vô cùng lớn bị găm vào.

Ba cây đinh màu đỏ khác lần lượt bị ghim vào bộ phận phụ nữ.

Dựa theo màu sắc và sự phân bố của máu, cùng với những vết thương đã được xem xét, có thể kết luận: Mắt bị móc ra khi Hùng Đại Ninh vẫn còn sống, cái đinh trên trán cũng bị găm vào trước khi chết.

Cái đinh trên trán, ít nhất cũng đủ khiến Hùng Đại Ninh mất ý thức.

Hung thủ xử lý vết máu trên người bà ta, sau đó để lại vết thương khác.

Thi thể đã cứng đờ, điều hòa trong phòng lại được mở với nhiệt độ vô cùng cao, hung thủ muốn làm sai lệch thời gian tử vong.

“Nhiệt độ của trực tràng là bao nhiêu?” Bạch Nguyệt nghiêm túc hỏi Lãnh Thu Tôn.

Lãnh Thu Tôn lạnh lùng nhìn cô, vô cùng không thân thiện, mang theo giọng điệu xa lánh: “Cô là ai?”

“Chỗ này không phải ai muốn vào là vào, Tô Khánh Nam đang ở ngay cửa, tôi được đàn em của anh ta đưa vào, anh nói xem tôi là ai!” Bạch Nguyệt trả lời.

Lãnh Thu Tôn đứng lên, vứt bao tay: “Tô Khánh Nam tìm đâu ra một đứa nhóc, muốn đưa vào làm học trò của tôi à?”

“Không phải.” Bạch Nguyệt nói, mặc kệ Lãnh Thu Tôn.

Anh ta cũng phải báo cáo với Tô Khánh Nam thôi.

Cô chỉ cần hỏi Tô Khánh Nam là được rồi.

Tiếp tục xem xét căn phòng.

Trong phòng có dấu vết xô xát, trên tường còn có vết cào.

Tay của Hùng Đại Ninh bị cắt nhưng không bị mang đi, hẳn là hung thủ chắc rằng mình không để lại một chút mô hay vảy da nào.

Cửa cũng không bị phá.

“Lúc anh bước vào có thấy quần áo ngoài của Hùng Đại Ninh hay bao tay các thứ không?” Bạch Nguyệt lại hỏi Lãnh Thu Tôn.

Lãnh Thu Tôn lạnh lùng nhìn cô, không mở miệng, cũng không nói gì.

Bạch Nguyệt cũng đoán là anh ta sẽ không nói, đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài, sắc trời vẫn âm u.

Cô mở đèn pin điện thoại, chiếu ra ngoài, loáng thoáng thấy được một bình thủy tinh nhỏ ẩn dưới lớp cỏ.

Hùng Đại Ninh có tính thích sạch sẽ, sẽ không để sân cỏ có bình thủy tinh, cho dù là cây cỏ giả đi chăng nữa.

“Tô Khánh Nam, lại đây, Tô Khánh Nam.” Bạch Nguyệt gọi.

Tô Khánh Nam nghe giọng cô, đi ra cửa, không nhìn sang Hùng Đại Ninh.

Bạch Nguyệt nhặt một cái áo khoác từ dưới đất lên, che trên người Hùng Đại Ninh.

“Anh báo cảnh sát chưa?” Bạch Nguyệt hỏi.

Tô Khánh Nam gật đầu: “Vừa mới báo, em đã xem mấy thứ cần xem chưa?”

“Giờ anh kêu Linh đến đây đi, cô ấy nói đã từng thấy két sắt của mẹ anh, để cô ấy đến đây chỉ ra và xác nhận một chút, xem két sắt ở đâu? Ngoài ra, tôi có vài chuyện muốn hỏi anh. Có điều, trước khi hỏi, anh nhặt giúp tôi một vật đã.” Bạch Nguyệt nói.

“Cái gì.”

Bạch Nguyệt mở đèn pin điện thoại ra, rọi về phía bãi cỏ: “Chỗ đó có một cái bình thủy tinh.”

Lãnh Thu Tôn nghe nói trên bãi cỏ có bình thủy tinh, lập tức đứng lên, nhảy từ cửa sổ ra ngoài, nhặt bình thủy tinh về, hỏi Bạch Nguyệt: “Đây là cái gì?”

“Bình tinh dầu, anh có bao tay sạch không?”

Lãnh Thu Tôn lấy một cái bao tay cao su từ trong túi ra đưa cho Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt mở nắp bình ra, thấy bên trong có tờ giấy, thở dài một hơi.

Lãnh Thu Tôn nhìn về phía Bạch Nguyệt, kinh ngạc hỏi: “Sao cô biết?”

“May mắn.” Bạch Nguyệt không muốn nói nhiều: “Đưa tôi cái gắp.”

Lãnh Thu Tôn mặc dù không muốn, nhưng vẫn đưa cái gắp cho Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt gắp tờ giấy ra, trên đó chỉ viết một câu: Đồ vật đang ở chỗ lúc đầu.

Ánh mắt Bạch Nguyệt chìm xuống.

“Những lời này có nghĩa là gì?” Lãnh Thu Tôn không hiểu hỏi.

Bạch Nguyệt nghe tiếng còi hú bên ngoài, đặt lại tờ giấy vào trong bình, vặn nắp bình lại, đưa cho Tô Khánh Nam: “Trước tiên cứ giấu cho kỹ. Hơn nữa, bà ấy không phải do người của tôi giết, có thể thả ra được không?”

“Đây cũng là chuyện anh muốn nói với em, em lên xe trước đi, anh vừa xong việc sẽ nói chuyện với em ngay.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.

Bạch Nguyệt nghe âm thanh còi báo ngày càng gần, lên xe trước, nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát đến đây, giăng dây phong tỏa, ngoài cửa còn có bốn cảnh sát.

Cô cầm điện thoại lên xem, đã gần năm giờ, nhắm mắt lại một chút, ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cửa xe bị mở ra.

Bạch Nguyệt ngủ rất nông, liền mở mắt.

Trời đã sáng. Cô liếc qua, gần sáu giờ rồi, ngồi ngay ngắn lại, lắc lắc cổ, cố khiến mình tỉnh táo một chút: “Nói gì cơ?”

“Lúc anh gọi điện cho em, Lãnh Thu Tôn nói, dựa theo nhiệt độ của trực tràng, mẹ anh đã chết được năm, sáu tiếng. Nhưng mà, một giờ trước anh lại nhận được điện thoại của mẹ anh, bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Bạch Nguyệt nghi ngờ: “Không thể nào. Dựa theo tình hình vết thi ban trên chân, bà ấy đã chết ít nhất bốn đến sáu tiếng. Tôi không tin trên đời này có ma quỷ, có chăng cũng chỉ là có người giả thần giả quỷ. Chẳng hạn, có thể ghi âm lại lời của mẹ anh.”

“Cho nên, anh có lý do tin tưởng đây là một âm mưu, một kế hoạch. Từng cử động của anh đều nằm trong sự theo dõi của đối phương. Anh bắt được hung thủ ngay tại trận, lại chỉ vì vài ba câu của em mà thả hung thủ đi, sẽ khiến đối phương suy đoán quan hệ của chúng ta.” Tô Khánh Nam trầm giọng.

“Anh là một người rất thông minh, anh vốn biết hung thủ giết mẹ anh không phải người của tôi, mà người giết mẹ anh cũng vô cùng căm hận mẹ anh.”

“Mặc dù anh biết không phải người của em giết. Nhưng người của em đang nằm trong tay anh, anh lại là người của Thịnh Đông Quang. Em cảm thấy, theo logic thông thường, anh sẽ làm thế nào?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại.

Bạch Nguyệt nhíu mày, nhìn ánh mắt không nể nang ai của Tô Khánh Nam, không nói gì.

“Anh có thể uy hiếp em, đe dọa em, tính kế em, nhưng may thay, anh cũng có thể vì em mà kích động, phản bội. Cho nên, chỉ cần em đến bên anh, anh dựa theo thứ tự và logic bình thường, thả người của em ra. Đây là điều kiện mà anh đặt ra cho em.”

Bạch Nguyệt lập tức bực bội: “Tô Khánh Nam, anh còn chưa hết hi vọng với tôi sao? Tôi không thể nào thích anh được.”

“Vậy em không động lòng là được rồi, anh sẽ không động đến em, anh chỉ muốn giúp em. Nhưng muốn giúp được em, điều kiện tiên quyết là anh phải còn sống.”

Sau không Bạch Nguyệt từ biệt, ở cạnh Tô Khánh Nam, mỗi ngày đều trôi qua một cách khó khăn.

Cô cũng không thể hoàn toàn yên tâm với anh ta.

Nhưng, cô biết dùng người, không thể vì trên người ai đó có vết nhơ, liền giết người đó.

Làm vậy, cô cũng sẽ làm mất lòng người.

Cố Lăng Kiệt sẽ hiểu cho cô.

“Tôi chỉ ở cạnh anh một tháng, sau một tháng, anh phải thả tôi đi.” Bạch Nguyệt lại đưa ra yêu cầu.

Tô Khánh Nam gật đầu: “Cũng được. Dù sao, một tháng này chẳng qua chỉ là hình thức. Em muốn hỏi anh chuyện gì, hỏi đi?”

“Vấn đề đầu tiên là cuộc điện thoại đó, anh đã nói với tôi, chắc chắn đây là một âm mưu sâu xa. Vấn đề thứ hai là, tôi nhớ trong nhà mẹ anh có một người nữ giúp việc trung thành, người nữ giúp việc này đâu rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.

Tô Khánh Nam kinh ngạc một chút.

Bạch Nguyệt không nhắc, anh ta cũng không phát hiện ra. Người hầu nhà anh ta cứ như đã biến mất, trong biệt thự cũng không thấy.

“Anh cho người đi tìm ngay bây giờ.” Tô Khánh Nam lập tức nói, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ta Chính Là Thần Hào