Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 503: Thích Chơi




CHƯƠNG 503: THÍCH CHƠI

Sáng hôm sau thức dậy, đầu cô vẫn mê man, trong đầu lóe lên những mảnh vỡ, không biết là giấc mơ hay là thực sự đã xảy ra.

Phải rồi, cô có camera.

Cô cầm điện thoại lên kiểm tra camera.

Cố Lăng Kiệt bước nhanh ra khỏi thư viện, bước vào phòng làm việc rồi trèo lên trên, cuối cùng đi vào phòng cô, mở đèn pin ra đứng ở trước giường cô rất lâu rất lâu.

Bạch Nguyệt mặt ửng đỏ.

Hóa ra anh thực sự đã đến.

Trong lòng như chảy qua một sự ngọt ngào khác thường.

Cố Lăng Kiệt cúi đầu hôn cô.

Hôn từ trán cô đến mặt rồi đến môi.

Mặt cô càng đỏ hơn, dời tầm mắt đi hít sâu một hơi, nhìn lại camera thì thấy anh đã đi ra phòng cô.

Cô kéo lại xem.

Sau khi anh hôn môi cô cũng không tiếp tục nữa liền rời khỏi.

Nếu anh đã đến tại sao không nói chuyện với cô rồi hãy đi.

Bạch Nguyệt xem lại lần nữa, xem tận năm lần bỗng điện thoại reo lên.

Cô thấy là cuộc gọi đến của Lâm Tiến liền bắt máy.

“Mợ chủ, Vương Anh chết rồi.” Lâm Tiến lời ít ý nhiều.

“Vương Anh, ai?” Bạch Nguyệt không nhớ có quen biết người này.

“Thím Vương, bảo mẫu trong nhà bà chủ, người bị cô đuổi việc hôm qua, bây giờ bên cảnh sát có thể sẽ đến tìm cô hỗ trợ điều tra, có người nói thím Vương từng nói với cậu ta, nếu bà ta chết chính là do cô hại.” Lâm Tiến trang nghiêm nói.

Bạch Nguyệt cười giễu: “Giết bà ta sẽ làm dơ tay tôi mất, tôi vốn không để bà ta vào mắt.”

“Tuy như vậy nhưng bên cảnh sát chắc chắn sẽ đến truy hỏi cô, có chuyện gì tôi sẽ nói với cô sau.”

“À chẳng phải anh nói thím Vương từng nói với người nào đó, nếu bà ta chết chính là do tôi hại sao? Biết người đó là ai không?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Trai bao trong Câu lạc bộ Anh Hoa, Vương Anh là khách quen ở đó, trước kia do cờ bạc đã thua mất chín tỷ, thua hết toàn bộ số tiền tiết kiệm.”

“Bà ta chết đúng lúc thật, lát hồi tôi sẽ đến Câu lạc bộ Anh Hoa một chuyến, anh gửi thông tin của tên trai bao đó cho tôi, đến lúc đó liên lạc sau.”

“Được.”

Bạch Nguyệt vừa cúp máy, bên bảo vệ đã gọi điện đến: “Mợ chủ có cảnh sát đến, tôi xem qua giấy tờ là thật, có cần dẫn vào không?”

“Dẫn họ vào đi.” Bạch Nguyệt nói rồi cúp máy, đứng dậy đánh răng rửa mặt, thay đồ sau đó xuống lầu.

“Mợ chủ để tôi hâm nóng bữa sáng cho cô.” Lâm Thư Lam nói.

“Vất vả rồi, tối hôm qua cô cũng ngủ rất trễ, còn làm phiền cô sáng sớm đến làm bữa sáng.”

“Không vất vả, quen rồi.” Lâm Thư Lam mỉm cười bước vào nhà bếp.

Chẳng mấy chốc hai người lính đã dẫn hai tên cảnh sát vào.

Bạch Nguyệt biết họ muốn bảo vệ cô nên đi theo qua đây trông coi, cô không từ chối lòng tốt của Lâm Tiến nói với cảnh sát: “Mời vào ngồi.”

“Xin hỏi cô có biết người này không?” Cảnh sát đưa hình cho Bạch Nguyệt xem.

“Biết, bảo mẫu trước kia của nhà tôi, hôm qua đã bị tôi sa thải.” Bạch Nguyệt nói thẳng, trả lại hình cho cảnh sát.

“Lý do cô sa thải bà ta là gì?” Cảnh sát nam tiếp tục hỏi, cảnh sát nữ ghi chép lại.

“Bà ta thích gây xích mích trong nhà tôi, hơn nữa không an phận mượn danh của nhà họ Cố gian lận lừa gạt ở bên ngoài, nhân phẩm không mấy tốt, ngoài ra gần đây còn thua một số tiền lớn, tay chân không sạch sẽ, tôi bảo bà ta đi lấy tài liệu giúp tôi, bảo bà ta đừng mở ra bà ta vẫn mở ra, về còn gạt tôi nói bị quẹt rách trên xe buýt, tôi cảm thấy bà ta không thích hợp ở nhà tôi nữa nên đã sa thải bà ta.” Bạch Nguyệt nói.

“Xin hỏi tối hôm qua từ bảy giờ đến hai giờ sáng cô ở đâu?” Cảnh sát truy hỏi.

“Ở nhà, người giúp việc của tôi có thể chứng minh.”

“Ngoài người giúp việc ra, còn có ai có thể chứng minh?” Cảnh sát truy hỏi.

Bạch Nguyệt nhếch mép: “Mẹ tôi được tính không? Hoặc là, bảo vệ của tôi đều có thể chứng minh tôi không có ra ngoài.”

Hai tên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, cảnh sát nam nói: “Tôi hi vọng cô đừng ra ngoài, vì có thể chúng tôi cần cô hỗ trợ điều tra.”

“Sau này tôi sẽ rất bận cũng không nhiều thời gian lãng phí với các người, các người cũng không cần tốn quá nhiều thời gian trên người tôi, tiễn khách.” Bạch Nguyệt nhìn về cửa nói.

Các người lính bước vào.

“Xin hỏi mẹ cô từ bảy giờ tối đến hai giờ sáng có ra ngoài không?” Cảnh sát tiếp tục hỏi.

Lâm Thư Lam bưng bữa sáng ra: “Không có, tôi có thể khẳng định, tôi luôn trực ở ngoài cửa.”

“Vậy làm phiền rồi.” Cảnh sát rời khỏi.

“Lâm Thư Lam chuẩn bị một chút, sau khi ăn sáng tôi muốn ra ngoài.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói, ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng.

Trong Câu lạc bộ Anh Hoa có KTV, phòng chơi bowling, quán bar, phòng gym, phòng đánh bài, khách sạn và nhà hàng tây.

Mười hai giờ rưỡi trưa KTV mới mở cửa, bảy giờ tối quán bar mới mở.

Bạch Nguyệt và Lâm Thư Lam bước vào phòng bao của KTV, cô đưa hình cho quản lý xem: “Làm phiền ông bảo cậu ta tới đây.”

“Cô nói Kevin à, gần đây cậu ta xin nghỉ phép một tuần.” Quản lý nói.

“Có ai tương đối thân với cậu ta không?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Sru khá thân với cậu ta, đúng lúc cậu ta làm ca chiều, bây giờ tôi bảo cậu ta đến đây.” Quản lý nói.

Chẳng mấy chốc một người đàn ông bước vào, mặc áo lưới và quần bó sát, người thì cao to thật nhưng hơi ưỡn ẹo, không có cương nghị gì cả, trông rất kỳ quặc.

“Em gái muốn chơi gì nào?” Sru hỏi ngồi kế bên Bạch Nguyệt, đè thấp giọng lại nghe vào không được thoải mái lắm.

Lâm Thư Lam chê bai ngồi vào ghế sofa ở đối diện.

Dù sao Bạch Nguyệt tuổi lớn hơn, chín chắn vững vàng: “Chúng ta chơi trò Thật hay thách đi.”

“Người ta chơi trò Thật hay thách giỏi nhất đấy, ai không nói thật thì phải uống rượu, tửu lượng của em gái tốt chứ?” Sru vừa hỏi han vừa rót rượu.

Bạch Nguyệt thấy móng tay của cậu ta rất dài, ngoại trừ ngón giữa không có móng tay ra, trên cánh tay có vết xước của móng tay, qua áo lưới có thể thấy được trên người còn có vết roi mờ nhạt.

“Anh thích công việc bây giờ của anh không?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Thích.”

“Thích chơi trò Nữ vương không?” Bạch Nguyệt hỏi tiếp.

Sru mím môi, đôi mắt liếc lên góc trái: “Có thể chấp nhận.”

Bạch Nguyệt cười nhẹ: “Vết roi trên người là ai đánh vậy?”

“Cái đó là tình thú đấy. Tới tôi hỏi em này, em gái đã xảy ra quan hệ với bao nhiêu đàn ông rồi?”

Lâm Thư Lam bỗng chốc đỏ mặt, những chỗ giải trí này quả nhiên không thích hợp với cô.

“Một người. Anh và Kevin là quan hệ yêu đương đúng không?” Bạch Nguyệt hỏi thẳng.

Sru kéo tai: “Tôi uống rượu.”

“Kevin ngoài anh ra còn những bạn gái khác đúng không?” Bạch Nguyệt lại hỏi.

Sru đã uống ly rượu thứ hai: “Ghét quá à cứ hỏi người ta miết, tới tôi hỏi em đây.”

Lâm Thư Lam ớn lạnh, lần đầu tiên nghe thấy người đàn ông lớn như vậy còn làm nũng, cô nổi hết da gà lên thật buồn nôn.

Bạch Nguyệt lấy một xấp tiền từ trong túi ra: “Trả lời thật tốt, số tiền này sẽ là của anh.”

Sru thấy tiền liền sáng mắt lên.

“Kevin có bao nhiêu bạn gái?”

“Chắc chỉ có một mình tôi, những người khác, cô cũng biết đấy chỉ mua vui mà thôi. Không được xem là bạn gái.”

Bạch Nguyệt quăng một xấp qua, đưa hình của Vương Anh cho Sru xem: “Quen bà ta không?”

Sru nhìn xung quanh thấy không có người liền đè thấp giọng nói: “Bà ta nợ bên sòng bạc một số tiền lớn, thật ra là bị người của sòng bạc giết chết đấy.”

“Kevin không phải nói như thế.”

“Đó là vì bên sòng bạc bảo Kevin nói như vậy, nếu không sẽ giết luôn Kevin.”

Truyện convert hay : Hào Tế Hàn 3000