Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 408: Không Phải Ý Này, Thì Là Ý Gì?




CHƯƠNG 408: KHÔNG PHẢI Ý NÀY, THÌ LÀ Ý GÌ?

Trở về bờ đã là 5 giờ chiều, đến bệnh viện làm kiểm tra cũng không kịp. Vì bị cảm, đầu cô có chút choáng váng.

Chuẩn bị có con, cô không dám uống thuốc, chỉ uống nhiều nước ấm, nằm trên giường nghỉ ngơi cả tối, mê man, mơ màng, cả người đầy mồ hôi lạnh.

4 giờ sáng hôm sau đã tỉnh rồi, không ngủ thêm được nữa, dậy nấu ít cháo, nằm trên giường chơi My Talking Tom, bất tri bất giác đã chơi cả 1 tiếng đồng hồ, nồi cháo đã sớm chuyển sang chế độ giữ ấm.

Cô dậy làm một ít trứng xào cà chua.

Chó con cũng tỉnh rồi, cô cho nó ăn chút thức ăn cho chó, ngồi xổm trước chuồng chó: “Tiểu Việt, hôm nay tao ra ngoài, mày ở nhà ngoan một chút.”

“Gâu, gâu.” Chó con sủa 2 tiếng.

Trần Niệm hơi mỉm cười, lại cho nó thêm ít thức ăn, rồi quay về ăn sáng.

Ăn xong, mới 6 giờ, cô thay quần áo thể thao, có lẽ là vì bị cảm chưa khỏi hẳn, thân người mềm nhũn, bình thường chạy 2 tiếng, nay cô chỉ chạy 40 phút đã không chạy nổi, đi tắm nước nóng, thay quần áo, trước khi đi lại cho chó con ít thức ăn và nước, rồi mới ra ngoài.

10 giờ sáng, cô đã làm xong kiểm tra, lấy được báo cáo.

Kinh nguyệt của cô không đều, bác sĩ đề nghị điều dưỡng cơ thể, thời gian rụng trứng tạm thời là từ 05/10 đến 10/10.

Cô ra khỏi bệnh viện, mở điện thoại, không thấy số của Cố Lăng Kiệt, mới nhớ ra, cô đã block và xóa số anh rồi.

Bên phía Thẩm Diên Dũng có lẽ có số của Cố Lăng Kiệt, Stephen cũng có, nhưng cô không muốn hỏi bọn họ, có lẽ lát nữa Cố Lăng Kiệt sẽ liên lạc với cô, liền cất điện thoại vào túi. Sau khi về thuyền, lại ngủ một giác, có tỉnh một lần, còn muốn ngủ tiếp, liền không dậy nữa.

Cô bị nhạc chuông điện thoại làm tỉnh giấc, đầu cực kì đau, là số điện thoại lạ, nghe máy: “Alo!”

“Xin chào, là cô Trần, Trần Niệm sao?” Đối phương hỏi.

Trần Niệm nghe giọng có chút quen thuộc: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi là trợ lý của phó giám đốc Cố, Trương Tinh Vũ, lần trước từng gặp mặt, cô còn nhớ không?” Trương Tinh Vũ khách sáo nói.

“Ừ.” Trần Niệm ngồi dậy.

“Có phải cô quên liên lạc với phó tổng giám đốc Cố không? Ngài ấy đang rất tức giận, cô mau liên lạc với ngài ấy đi, bằng không chúng tôi sẽ thảm lắm.” Trương Tinh Vũ cầu cứu.

“Tôi, không có số điện thoại của anh ấy.” Trần Niệm xin lỗi.

“Giờ tôi gửi cho cô.” Trương Tinh Vũ nói xong, không chờ Trần Niệm từ chối, trực tiếp ngắt máy.

Cố Lăng Kiệt híp mắt, hỏi Trương Tinh Vũ: “Cô ta nói thế nào?”

“Cô ấy nói, không có số của anh, giờ tôi gửi cho cô ấy.” Trương Tinh Vũ giải thích.

Con ngươi Cố Lăng Kiệt co rút, cực kì lạnh lẽo.

Khó trách, anh gọi không được. Cô không chỉ block anh, mà còn xóa số anh.

Trong người có một cỗ lửa giận, bừng bừng muốn phát ra ngoài.

Trần Niệm gọi điện thoại tới, ánh mắt anh trở nên hung ác, hỏi “Ở đâu?” chứ không phải kết quả kiểm tra thế nào.

Trần Niệm ngừng một chút: “Báo cáo nói, thời gian rụng trứng của tôi là từ 05/10 đến 10/10.”

“Không phải khoảng mùng 7 mùng 8 sao?” Giọng Cố Lăng Kiệt càng trở nên lạnh hơn.

“Kinh nguyệt của tôi không đều, tốt nhất là mỗi tháng kiểm tra một lần. Trước mắt, kết quả kiểm tra là từ 05/10 đến 10/10.” Trần Niệm giải thích.

“Được rồi, nói thời gian, tôi sai người qua đón cô.”

Trần Niệm: “…”

“Giờ làm cũng vô dụng.”

Cố Lăng Kiệt sắc bén nhìn về phương xa: “Trước đây không phải là bác sĩ khoa sản sao? Trả hết kiến thức cho thầy cho trường rồi? Tinh trùng có thể sống sót trong cơ thể hơn 1 tuần.”

“Ờ.” Cô mơ mơ màng màng, mãi mới phản ứng lại: “Tôi ở du thuyền gần cảng.”

“Nhớ ăn xong bữa tối rồi tắm rửa sạch sẽ, tôi không muốn lãng phí thời gian.” Giọng Cố Lăng Kiệt càng lạnh lùng hơn.

“Ừ.”

Lời vừa dứt, Cố Lăng Kiệt liền lập tức ngắt máy.

Trần Niệm dậy, làm thịt xào mã thầy, đun nóng cháo hồi sáng rồi ăn, ăn xong, lại uống một bát canh mã thầy lớn, tắm rửa, cho chó ăn.

Chó con thấy cô tới, rất vui mừng, vẫy vẫy đuôi, còn xoay một vòng.

Giờ cô biết vì sao rất nhiều người thích nuôi chó. Ngoài việc có thể bầu bạn, còn có thể cảm thấy bản thân được yêu thích.

Cô ngồi xổm xuống trước chuồng chó, cho nó ăn vài miếng bánh quy.

Chó con ăn được 2 miếng, đột nhiên nhìn về phía cảng sủa lên.

Trần Niệm đứng dậy, nhìn về phía cảng, Trương Tinh Vũ đang lái xe về phía cô, nhìn thấy cô, liền mang theo nụ cười lấy lòng.

Trần Niệm xoa đầu chó nhỏ: “Tao ra ngoài một chuyến, mày ở lại trông nhà nhá.”

Chó nhỏ ‘gâu’ một tiếng, Trần Niệm lấy thêm nước cho nó, khóa cửa, đi về phía cảng.

“Cô Trần, có cần mang chút quần áo qua đó không?” Trương Tinh Vũ nhắc nhở.

Sắc mặt Trần Niệm khẽ đỏ hồng: “Không cần đâu, hôm nay tôi phải quay về.”

“Ồ, tôi không phải có ý đó.”

Trần Niệm: “…”

Ý đó là ý gì?

Cô lên xe của Trương Tinh Vũ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe chạy được nửa tiếng, rồi dừng trước cửa một căn biệt thự.

Trương Tinh Vũ mở cửa xe, cung kính nói: “Cô Trần, đến rồi.”

Trần Niệm xuống khỏi xe, theo Trương Tinh Vũ đi vào, không thấy Cố Lăng Kiệt.

“Có lẽ phó tổng giám đốc Cố đang làm việc ở thư phòng, trên tầng hai, phòng thứ hai bên trái.” Trương Tinh Vũ đứng bên cầu thang, nói.

Cô nhớ trước đây anh và tiểu Diễn, tiểu Bảo sống trong một căn nhà nhỏ, từ lúc nào đã có biệt thự này chứ? Hơn nữa, từ cách trang trí của biệt thự này, không giống vừa xây sửa. Lẽ nào, mua lại nhà cũ?

Cố Lăng Kiệt mua nhà mới hay nhà cũ, liên quan gì tới cô chứ?

Cô thật sự lãng phí tâm tư mà.

Trần Niệm lên tầng, đứng trước cửa thư phòng, gõ cửa.

“Vào đi,” Giọng Cố Lăng Kiệt truyền tới.

Cô đẩy cửa bước vào.

Anh nhìn lướt qua cô, tầm mắt lại trở về trên máy tính, trầm giọng nói: “Ngồi trước đi.”

Trần Niệm cung kính mà xa cách gật đầu, ngồi lên sofa, cúi đầu chờ một lúc, Cố Lăng Kiệt cũng chưa gọi cô.

Bất tri bất giác, tầm mắt cô rơi trên khuôn mặt anh.

Anh tập trung vào máy tính, lúc làm việc còn lạnh lùng hơn bình thường, ánh mắt lãnh liệt, áp bức kinh người, giống như một vị vua không sai bì nổi.

Cố Lăng Kiệt, cho dù là quân nhân, hay là thương nhân, đều cực kì nổi bật.

Cô vì yêu anh mà cảm thấy kiêu ngạo, khóe miệng không khỏi nhếch lên, vẽ thành một nụ cười tuyệt đẹp.

Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô.

Trần Niệm bị bắt gặp, có chút chột dạ, cúi đầu.

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt dịu đi một chút, tắt máy tính: “Tắm chưa?”

“Rồi.” Trần Niệm đáp một tiếng.

“Đi theo tôi.” Cố Lăng Kiệt đứng dậy, đi về phía cửa.

Cô đi theo phía sau anh, vào căn phòng cách vách.

“Ngồi trước đi, tôi đi tắm.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

“Vâng.” Trần Niệm đáp một tiếng.

Cố Lăng Kiệt đi về phía nhà tắm…

Truyện convert hay : Ở Rể Vương Tế