Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 403: Yêu




CHƯƠNG 403: YÊU

Trần Niệm ra cửa, nhìn qua mắt mèo, có hai người đàn ông mặc vest đứng đó.

Trong lòng cô có một loại dự cảm không lành, không mở cửa.

“Cô Trần, chúng tôi biết cô đang ở bên trong, mở cửa đi, là ngài Thẩm phái chúng tôi đến.” Người bên ngoài nói.

Trần Niệm nhíu mày.

Ngài Thẩm?

Bên ngoài là người của Thẩm Diên Dũng?

Cố nén chột dạ, mở cửa: “Thẩm Diên Dũng tìm tôi có việc?”

“Ngài Thẩm phái chúng tôi đến đón cô, cụ thể là có chuyện gì, cô vẫn nên hỏi trực tiếp ngài Thẩm đi.”

“Được rồi.” Trần Niệm đóng cửa, đi theo bọn họ, lên xe, bọn họ không thu túi của cô, chỉ bảo cô đeo bịt mắt.

Trần Niệm đã sớm đoán ra sẽ là thế này.

Trước giờ Thẩm Diên Dũng không phải đèn cạn dầu, anh ta đạp lên xác bao nhiêu người mới trèo lên được vị trí ngày hôm nay, luận ác độc, không lời nào có thể tả hết.

Cô rất bình tĩnh dựa vào lưng ghế.

Khi một người không màng sinh tử, không chút lưu luyến thế giới này, cho dù gặp phải chuyện nguy hiểm hơn đi chăng nữa, cũng có thể bình chân như vại.

Xe chạy hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, mười mấy giây lại rẽ một lần, đã rẽ 7 lần. Như cô được biết, ở thành phố A không có đoạn đường nào như vậy, vì thế, có lẽ là cô đã được đưa tới cơ địa bí mật nào đó của Thẩm Diên Dũng.

Sau khi rẽ, lại chạy khoảng 10 phút, rồi dừng lại.

Có người tháo bịt mắt của cô ra.

“Đắc tội rồi, cô Trần, mời cô đi theo tôi.” Một người đàn ông mặc quân phục màu xanh đen, lạnh lùng nói.

“Không sao.” Trần Niệm xuống xe, đi theo người đàn ông mặc quân phục, đi qua vài lần cửa thì dừng lại.

Trước cánh cửa này có 8 vệ sinh đứng gác.

Trần Niệm đoán đây là nơi Thẩm Diên Dũng ở.

Vệ binh gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói của Thẩm Diên Dũng vọng từ trong ra.

Vệ binh mở cửa.

Trần Niệm thấy Thẩm Diên Dũng đứng trước giá sách, anh ta đang cúi đầu phê văn kiện, thấy Trần Niệm đi vào, gấp văn kiện lại, đặt lên giá, ra lệnh: “Ra ngoài hết đi.”

Một lệnh truyền xuống, một nam một nữ vốn đang ở trong phòng liền đi ra, đóng cửa lại.

Trong phòng, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thẩm Diên Dũng đứng dậy, hỏi qua loa: “Muốn uống rượu gì?”

Trần Niệm mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Rượu vang.”

Thẩm Diên Dũng tự mình đến trước tủ rượu, mở một chai Château Lafite-Rothschild, lại lấy hai chiếc ly, đặt lên bàn trà, lúc rót rượu, nói: “Tôi không ngờ Lưu San có một người bạn lợi hại như vậy.”

Trần Niệm ngồi xuống đối diện Thẩm Diên Dũng: “Tôi cũng không ngờ, nàng San sẽ trêu chọc tổng thống.”

Thẩm Diên Dũng đưa ly rượu cho Trần Niệm: “Nghiêm túc mà nói, tôi là ân nhân cứu mạng cô.”

Trần Niệm đón lấy ly rượu trong tay Thẩm Diên Dũng: “Nghiêm túc mà nói, trước giờ tôi chưa từng muốn sống tiếp.”

Thẩm Diên Dũng nhíu mày: “Vậy tôi còn phải cảm ơn, nếu không phải vì cứu cô, Lưu San sẽ không ở lại bên cạnh tôi, cũng sẽ không sinh con trai cho tôi.”

“Tôi sẽ dùng hết sức bù đắp sai lầm mà bản thân tạo ra, tổng thống đại nhân đã sớm đoán ra rồi chứ?” Trần Niệm ngẩng cao đầu, uống một hơi hết ly rượu.

“Cô không sợ tôi đối phó Cố Lăng Kiệt?” Trong mắt Thẩm Diên Dũng có một tia sáng lạnh.

“Không phải anh luôn muốn đối phó Cố Lăng Kiệt sao? Không thể vì tôi mà thay đổi.” Trần Niệm thản nhiên nói, đặt ly rượu xuống.

“Tôi luôn cho rằng, Cố Lăng Kiệt là người đánh đâu thắng đó, thế nhưng, anh ta có một nhược điểm, chính là cô, giờ xem ra, cô mới là người đánh đâu thắng đó, nếu đã như vậy, chúng ta làm một kèo giao dịch đi.”

Trần Niệm nhìn đôi mắt mang vài phần xâm lăng của Thẩm Diên Dũng: “Tôi không thấy chúng ta còn có thể giao dịch cái gì?”

“Tôi yêu Lưu San.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.

Trong lòng Trần Niệm ‘lộp bộp’ một tiếng, nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh ta, căn bản không tin tưởng.

“Bằng không cô nghĩ vì sao tôi phải dùng trăm phương ngàn kế giữ cô ấy bên mình? Rõ ràng biết rằng, một khi chuyện của cô ấy lộ ra, tôi sẽ thân bại danh liệt, nhưng vẫn giữ cô ấy lại bên mình, mắng tôi trăm ngàn lần, cô ấy vẫn có thể bình yên vô sự như thế.” Thẩm Diên Dũng kiên định nói.

“Anh cảm thấy Tô Khánh Nam yêu tôi không?” Trần Niệm hỏi lại.

Thẩm Diên Dũng mím môi, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, trầm mặc mười giây, nói: “Cô cho rằng Tô Khánh Nam không yêu cô?”

“Lúc tôi ở bên anh ta, không thấy tình yêu, chỉ có chiếm hữu và hủy diệt. Tương tự, ở trên người anh, tôi không thấy tình yêu, chỉ thấy chiếm hữu và hủy diệt.

Anh xem, ở chỗ anh, tường đồng vách sắt, đến giá sách cũng dùng vật liệu tích hợp làm ra, đó là vì anh biết hoàn cảnh của mình nguy hiểm thế nào.

Tôi dám đảm bảo, một khi thân phận của Lưu San lộ ra, người chết đầu tiên không phải là anh, mà là cô ấy. Nhìn chuyện mưu sát ở chỗ Amy thì thấy, anh cảm thấy cấp dưới của anh là chủ mưu sao?” Trần Niệm nghiêm túc nói.

“Tôi dám bảo đảm, chỉ cần Thẩm Diên Dũng tôi còn sống, cô ấy sẽ không chết.” Thẩm Diên Dũng thề.

“Anh và nàng San quen nhau từ nhỏ, có lẽ anh cũng hiểu cô ấy như tôi.

Cô ấy đơn thuần, trượng nghĩa, cương trực thẳng thắn, làm chuyện xung động mà lương thiện, trước giờ chưa từng thiết kế hãm hại người khác.

Cô ấy không thích trói buộc, chỉ thích sống tự do tự tại, chỉ cần bản thân muốn, liền nhất định phải làm được, phóng khoáng mà tự nhiên.

Giờ anh xem xem, anh đã cho cô ấy những gì?

Cuộc sống bị trói buộc, không có tự do, mỗi ngày đều kéo dài hơi tàn, hành động cũng không thể tự do, còn cốt nhục phân ly, giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vậy.

Quan trọng là, còn mang danh kẻ thứ ba.

Nếu anh là một người bình thường còn đỡ, nhưng anh là tổng thống, sẽ bị ghi vào sử sách, cô ấy sẽ bị ghi tiếng xấu hồng nhân họa thủy.

Vì thế, cô ấy thà mất đi tất cả, cũng muốn tự do cao chạy xa bay.”

Thẩm Diên Dũng cắn chặt hàm, ánh mắt sắc bén, nói chắc nịch: “Vậy tôi phải chặt đứt đôi cánh của cô ấy, ít nhất, cuộc sống của hoàng yến, chỉ cần chủ nhân còn, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Nàng San sẽ hận anh cả đời.”

Thẩm Diên Dũng ném ly rượu đi, nắm chặt lấy vai Trần Niệm, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi yêu cô ấy.”

“Anh đang hủy hoại cô ấy, đối với tôi, người đàn ông đã có vợ, không có quyền nói yêu người phụ nữ khác.”

“Tôi chưa từng động vào vợ mình, Lưu San là người phụ nữ duy nhất của tôi, sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cô ấy danh chính ngôn thuận làm vợ của tôi, nhưng không phải bây giờ, tôi còn có trách nhiệm của mình và sứ mệnh gia tộc, giờ lông cánh chưa cứng, còn có rất nhiều người nhìn chằm chằm, một khi tôi rớt đài, chết cùng tôi sẽ là trăm ngàn người khác.”

“Anh càng không nên liên lụy nàng San, cô ấy vô tội.” Trần Niệm thương tiếc Lưu San.

“Vì thế tôi mới bàn điều kiện với cô. Tôi để Lưu San đi, nhưng cô bắt buộc phải nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, chờ đến khi tôi giải quyết xong mọi thứ sẽ đi tìm cô ấy, tôi tin rằng, trên thế giới này, không có người đàn ông nào yêu cô ấy hơn tôi, cũng chỉ có tôi mới có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy, dù sao, tiểu Bối là con trai tôi, tôi không thấy người đàn ông khác sẽ thật lòng yêu thương nó.” Ánh mắt Thẩm Diên Dũng mờ đi.

Trần Niệm đánh giá Thẩm Diên Dũng, trong đầu xẹt qua rất nhiều suy nghĩ phức tạp, lại nhớ về hồi ức 5 năm trước...

Truyện convert hay : Nữ Thần Siêu Cấp Người Ở Rể