Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 146: Anh Đối Với Cô Vẫn Dã Tâm Bừng Bừng Như Trước




CHƯƠNG 146: ANH ĐỐI VỚI CÔ VẪN DÃ TÂM BỪNG BỪNG NHƯ TRƯỚC

Cố Lăng Kiệt gọi cô, cô không từ chối được.

Tâm lí học, chủ yếu thông qua lời nói, hành động, ánh mắt, cách ăn nói, biểu tình để phán đoán tâm lí của một người.

Điều này rất có tác dụng với người bình thường.

Thế nhưng, có một vài người, che giấu sự lòng dạ và cảm xúc của mình quá sâu, không dễ dàng biểu lộ suy nghĩ thật sự của mình, đến biểu tình cũng khống chế vừa khéo, khiến người khác ngoài thấy bí hiểm thì chính là giấu kín như bưng.

Cố Lăng Kiệt chính là người như thế.

Anh của ba năm trước, có lẽ còn có chút xốc nổi, không lí trí của tuổi trẻ nhiệt huyết.

Trải qua hơn ba năm lắng đọng, anh trở nên thành thục, nội liễm, càng lạnh lùng, bá đạo và cường thế hơn trước kia.

Hiện nay, anh đã là một vương giả chân chính.

Bạch Nuyệt đi theo Cố Lăng Kiệt vào thư phòng tầng một.

“Đóng cửa lại.” Cố Lăng Kiệt nói, ngồi lên trên sofa, ngón tay gõ tin nhắn, gửi đi.

Anh để điện thoại lên trên bàn trà.

Bạch Nguyệt nhất thời cảm thấy áp lực bội phần.

Cô ngồi xuống đối diện anh, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, nhìn thẳng vào ánh mắt tăm tối như mực của anh

Cố Lăng Kiệt đang quan sát kĩ cô.

Chỉ nhìn mà không nói, hơn cả nói ra.

Bạch Nguyệt để anh đánh giá bản thân, không nói gì, không có biểu tình gì, càng không thể chùn bước.

Lúc này, ai thu hồi ánh mắt trước, người đó đang chột dạ.

Vậy mà, một ánh mắt chính là mười mấy phút.

Bốn phía rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Cố Lăng Kiệt nhếch khóe miệng, “Cảnh sát Bạch không có gì muốn nói sao?”

“Thủ trưởng Cố là một người bình tĩnh.

Anh hiểu rất rõ bản thân mình.

Anh và tôi không có quan hệ lợi ích trực tiếp.

Anh cũng không phải người điều tra trong vụ án tôi phụ trách.

Tôi phân tích anh, phân tích không đúng, anh sẽ cảm thấy tôi tốt mã giẻ cùi*, trong lòng xem thường tôi.

*Thành ngữ tốt mã giẻ cùi: ví kẻ chỉ có cái đẹp trau chuốt bề ngoài, bóng bẩy bề ngoài, không có thực chất.

Nếu tôi phân tích rất chính xác, một lát nói đúng bí mất cất giấu trong lòng anh, anh sẽ không thoải mái, cảnh giác, nghĩ đi nghĩ lại, sẽ cảm thấy nguy hiểm, rồi lại có khả năng bị diệt khẩu.

Vì thế, tôi cảm thấy tôi vẫn là duy trì im lặng sẽ tốt hơn, thủ trưởng Cố thấy thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.

“Cô yên tâm, cho dù cô nói gì, tôi đều tha cô vô tội, cũng không truy cứu cô.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, dựa vào sofa, tư thế lười nhác.

Cái tư thế này, có thể nhìn ra, anh rất thoải mái, chỉ là nói chuyện phiếm với cô, thực sự rất vô hại.

Anh vô hại, cũng không đại biểu, cô muốn gì nói nấy.

Bạch Nguyệt mỉm cười nói: “Hôm nay thủ trường Cố không bận sao? Nhàn hạ thoải mái làm những việc vô vị thế này?”

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt xẹt qua tia sắc sảo, ưỡn thẳng thân, sắc bén nhìn chằm chằm cô, trên mặt không có chút ý đùa.

“Bây giờ nói với tôi, nếu như có nói sai, dựa vào những lời ăn nói lung tung vừa rồi của cô, bôi nho cậu và mợ của tôi, gây ra áp lực và bóng mờ trong tâm lí em họ tôi, chỉ điểm này, cô đã có thể bị nhốt vào tù, cả đời cũng không ra được.” Cố Lăng Kiệt giọng điệu ra lệnh.

Không để cho người khác cơ hội từ chối.

Trở mặt, nhanh hơn lật sách.

Bạch Nguyệt nhận ra anh đang nói nghiêm túc, sắc mặt ngưng trọng, không dám lãnh đạm, vẻ mặt làm việc công nói: “Trong lòng anh có một loại, cực kì u ám.”

Cố Lăng Kiệt cười chế giễu, vẻ mặt khó đoán, khiến người ta không rõ anh đang nghĩ gì.

“Tiếp tục!” Cố Lăng Kiệt nói.

“Anh khuyết thiếu một đoạn kí ức.” Bạch Nguyệt rũ mắt, cặp mi dài che đi cửa sổ tâm hồn.

Cô không nhìn tâm tư người khác, cũng không để người khác nhìn thấy tâm tư của cô.

“Anh đối với đoạn kí ức này, rấy nghi hoặc, cũng rất mờ mịt.Những năm gần đây, anh đang tìm kiếm đáp án, lại phát hiện, có người cản trở anh tìm kiếm đáp án, mà người cản trở là người thân của anh.Vì thế, anh bị tổn thương, khi tổn thương ngày càng nặng, sẽ dần tê liệt.” Bạch Nguyệt tiếp tục nói.

“Hiểu về tôi có thể khiến cô cho tôi biết nguyên nhân không?” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sang quắc nhìn cô.

Trong đầu Bạch Nguyệt xẹt qua dự cảm không lành.

Có lẽ nào, anh đang bảo cô xem bệnh cho anh?

Cô vô cùng kinh ngạc nhìn Cố Lăng Kiệt.

Cố Lăng Kiệt bật cười, “Nghe nói cô là thiên tài trong giới tâm lí, đỉnh cao của thuật thôi miên, hôm nay được gặp, quả nhiên rất có năng lực, cô đoán đúng rồi, tôi cần cô xem bệnh cho tôi, tôi muốn tìm lại hồi ức của mình.”

Mắt Bạch Nguyệt có phần đỏ lên, không kịp nghĩ mà nói: “Tôi từ chối.”

Cố Lăng Kiệt đứng dậy, hai tay đè lên cạnh người cô, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt cô, khoảng cách giữa anh và cô chỉ còn 20cm.

Khí thế của anh rất mạnh, áp bức đến mức cô sắp không thở nổi.

“Sợ là, cô không từ chối nổi.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.

Ánh mắt Bạch Nguyệt có chút hoang mang.

Cố Lăng Kiệt bây giờ, Cố Lăng Kiệt mất đi một đoạn kí ức, dường như có khác biệt rất lớn với Cố Lăng Kiệt nhìn như lạnh lùng, nhưng thực ra rất nhiệt tình lúc trước.

Anh của bây giờ thật lạnh, thậm chí, hơi thở phả lên mặt cô cũng có chút lãnh ý.

“Tôi từ chối không nổi như thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi lại.

Cố Lăng Kiệt nâng cằm cô, lại gần: “Không tin, cô cứ việc thử xem.”

Bạch Nguyệt sáng tỏ rồi.

Anh là ứng cử viên Tổng thống.

Với thế lực hiện nay của anh, một câu nói, tùy tùy tiện tiện cũng có thể khiến cô chết mà không ai hay.

Cô cần gì lấy trứng chọi đá, “Tôi thử xem, chỉ là tôi phải nhắc nhở thủ trưởng, người không mong anh hồi phục lại kí ức là bố anh, sợ rằng, bọn họ sẽ cản trở, tôi cũng không thể làm gì.”

“Mỗi tuần tôi sẽ cho người đến đón cô, ngoài mặt sẽ không có liên hệ gì với cô, bọn họ sẽ không biết.” Cố Lăng Kiệt đảm bảo, đứng dậy, nhìn xuống cô, “Bây giờ tôi đưa cô về.”

“Không cần đâu, đồng nghiệp của tôi sẽ đưa tôi về.” Bạch Nguyệt từ chối.

“Bọn họ đã đi lâu rồi, bây giờ bên ngoài mưa to như thế, nơi này không phải cứ tùy tiện xe gì cũng vào được, lẽ nào cô muốn ở đây sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại.

Bạch Nguyệt cũng đứng dậy, cung kính mà xa cách gật đầu với Cố Lăng Kiệt, “Vậy cảm ơn thủ trưởng.”

Ngoài cửa, mưa vẫn đang rơi, lộp bà lộp bộp đập vào xe.

Bạch Nguyệt cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn có vẻ bình tĩnh, thực ra, trong lòng cũng như trận mưa này, rối loạn, phiền muộn.

Tài xế dừng xe.

“Sao vậy?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

“Thưa tư lệnh, phía trước tắc đường, rất nhiều xe quay đầu, có lẽ là do nước ngập cao quá.” Trung tá Tống trả lời.

“Đi Biệt uyển Lam Thiên, tìm người lập tức giải quyết vấn đề phía trước.” Cố Lăng Kiệt mệnh lệnh nói.

“Vâng.”

Bạch Nguyệt chau mày, “Cái này, thủ trưởng, ngài cho tôi xuống xe ở đây đi, tôi đi ra kia bắt xe.”

“Mưa to thế này, phía trước lại bị ngập, ở đây không thể có taxi, dựa theo mức độ tắc, xe buýt cũng sẽ không đến.” Cố Lăng Kiệt không thèm nhìn cô, trầm giọng nói.

Bạch Nguyệt có chút bực mình.

Cô cực kì không thích người khác quyết định thay mình, “Tôi có thể đi bộ về.”

“Người cô nhỏ bé thế này không sợ bị nước cuốn trôi đi à?” Cố Lăng Kiệt lạnh băng nói.

“Tôi không yếu đuối đến thế.”

Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô, “Cô thật lắm lời, Tôi nói đi Biệt uyển Lam Thiên, thì đi Biệt uyển Lam Thiên, cũng không phải ăn thịt cô, cô sợ cái gì? Chờ xử lí xong đoạn đường này, tôi tự nhiên sẽ gọi người đưa cô về.”

Bạch Nguyệt vậy mà không thể đáp lại.

Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!

Truyện convert hay : Tịch Gia Mỗi Ngày Đều Tưởng Quan Tuyên