Cưng Chiều Em Cả Đời! 2

Chương 32: 32: Cô Và Anh Thực Ra Rất Có Duyên Với Nhau





Ngọc Nhi nhìn vẻ mặt lạnh lùng xa cách của anh ta lúc trả lời phóng viên mà mắc nghẹn hồi lâu.


Lâu rồi không gặp mà anh ta vẫn cứ mang cái vẻ mặt lạnh căm căm đó, đúng là bản tính khó dời mà.


Nói ra có chút khó tin nhưng thực ra cô đã từng gặp người đàn ông này rất nhiều lần rồi.


Lần đầu là vào ba năm trước, khi đó anh đi trước cô một đoạn, tuy bên trong sân bay đông người qua lại nhưng anh vẫn cực kỳ nổi bật đến nỗi cô chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra anh trong biển người, cũng tại sân bay lần đó, trong lúc vô tình cô làm đổ nước lọc lên người anh, nhưng còn chưa kịp xin lỗi đã bị vệ sỹ bên cạnh anh lôi đi còn sâu xa nói với cô, người đàn ông đó quá cao xa cô không với được đâu, đừng cố gắng nữa, cô nghe xong liền bị sặc nước luôn tại chỗ.


Ai thèm với tới anh ta chứ? Đẹp trai có mài ra cơm ăn được không mà cô phải cố gắng tiếp cận anh?

Bởi vì cục tức kia mà cô ôm hận anh mấy tháng trời, mãi sau không gặp nữa mới dần nguôi ngoai.


Lần hai là lúc anh đến New York, lúc đó cô cùng vài người trong công ty đến tham dự buổi triển lãm, khi đó anh đứng cách cô một khoảng đang thong dong điềm tĩnh nói chuyện với những người bên cạnh, nhìn thái độ nịnh nọt lấy lòng anh của mọi người cô liền biết anh tuyệt đối không phải người bình thường, vì thế cũng không chú ý đến anh quá lâu lại tiếp tục công việc của mình.


Sau đó cũng tại New York, cô bị cái ông anh trai cùng cha khác mẹ của Hoàng Nam đẩy đi tham gia buổi dự tiệc của thương nhân người Việt bên Mỹ nên lại đụng mặt anh lần nữa, lần này cô còn thấy anh thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của thiên kim bộ ngoại giao Việt ở Mỹ, thậm chí thấy cô ấy vì mình mà tự sát anh cũng không nhíu mày lấy một cái, còn để lộ ra sự ghét bỏ đến cực điểm.


Lúc đấy cô còn cảm thấy anh quá vô tình máu lạnh, không thích có thể uyển chuyển từ chối mà, vì sao phải dùng dao đâm vào tim nhau làm gì chứ? Đáng tiếc khi đó cô chỉ là nhân viên quèn, nhìn anh từ xa thì được chứ làm gì dám lên án anh, nhưng vì lần đó anh để lại ấn tượng quá sâu nên sau khi về nhà cô còn hâm dở lên mạng tìm hiểu tin tức về anh để xem anh là ai mà lại kiêu ngạo tự phụ như vậy, nhưng thông tin về người này được giữ kín như bưng, cô hoàn toàn không tra được anh ta là thần thánh phương nào.


Còn lần thứ năm là lúc xuống sân bay vừa rồi, dù bị đám đông vây quanh nhưng anh vẫn không bị lấn át, ngược lại còn lạnh lùng hơn những lần trước nữa, từ đầu đến chân đều treo biển người sống chớ làm phiền, bây giờ nhìn thấy anh ở trên bản tin tức nổi tiếng toàn cầu cô mới vỡ lẽ.


Hoá ra người ta có đủ tự tin để kiêu ngạo như vậy.


Bởi vì từng có ấn tượng với người này nên cô không chuyển kênh nữa mà tập trung lắng nghe anh ta chia sẻ vài kinh nghiệm thú vị của mình, khi sắp kết thúc buổi phỏng vấn, nữ phóng viên đột nhiên hỏi anh.


"Sau đây là câu hỏi cuối cùng, là chúng tôi thay mặt khán giả hỏi anh.


Tiên sinh, tôi nghe nói trong ba năm nay anh vẫn luôn không thể quên được người vợ quá cố của mình, thật khiến người khác cảm động, anh có thể nói cho tôi biết nếu một ngày cô ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ làm thế nào không?"

Ngọc Nhi thấy bản tin tức đã kết thúc liền cầm điều khiển lên chuẩn bị chuyển kênh, nhưng nghe thấy câu hỏi này của nữ phóng viên liền dừng tay lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên lẫn tò mò.



Thì ra anh ta đã từng có vợ rồi à? Rốt cuộc là cô gái nào có thể khiến người máu lạnh như anh ta nhớ mãi không quên nhỉ?

Trong lúc cô còn đang hóng hớt, người đàn ông kia lại thẳng thừng từ chối.


"Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là bản tin tài chính kinh doanh, không phải chuyên mục hỏi chuyện riêng tư của người khác.


"

Nữ phóng viên không hề lúng túng, vẫn cười nói tiếp.


"Nhưng đây là câu hỏi có số phiếu bình chọn cao nhất của khán giả trên mạng, hay anh cứ trả lời để thoả nỗi tò mò của mọi người đi.


"

Tuấn Nguyên nhìn cô ta, ánh mắt tuy không quá lạnh nhưng cũng đủ khiến người khác không rét mà run.


"Tôi không có nghĩa vụ phải thoả mãn lòng hiếu kỳ của bất kỳ ai cả, hy vọng sau này cô sẽ không lặp lại những câu hỏi tương tự như thế nữa.


"

Nữ phóng viên thấy anh không nể tình, nụ cười trên mặt liền cứng đờ, lát sau cô ta mới cười nói.


"Xin lỗi, là tôi đường đột rồi.


"

Nói xong liền nhanh chóng chuyển chủ đề rồi kết thúc chương trình.


Ngọc Nhi nhìn màn hình tivi đã chuyển sang chương trình khác liền đem bát đũa đi rửa.


Trong lòng cũng không quá để ý đoạn hội thoại cuối cùng kia.



Dù sao cũng là một tảng băng di động, ai hy vọng anh ta sẽ nói ra được lời thâm tình chứ? Haiz!

Cô chỉ cảm thán một lúc rồi lại tiếp tục tìm phim giết thời gian.


Tới bảy giờ tối cô mới lấy tài liệu mà người của công ty gửi đến ra xem rồi chỉnh lý một chút, sau khi xử lý xong đồng hồ đã chỉ mười giờ rưỡi, cô thấy vậy vội gập máy tính lại rồi đi tắm rửa rồi đi ngủ, sau khi làm xong mọi thứ thì đã mười một giờ.


Cũng có thể bởi vì lệch múi giờ lại thêm lạ chỗ nên cô ngủ không ngon cho lắm, cố lắm mới ngủ được đến sáu giờ sáng.


Theo kế hoạch mười giờ sáng nay cô mới có buổi gặp với một đối tác của tập đoàn, còn trước đó là thời gian tự do, cô muốn đi dạo hay mua sắm gì cũng được.


Ngọc Nhi thấy thời gian còn sớm nên quyết định xuống nhà chạy bộ trước, chạy được khoảng một giờ cô mới quay trở lại chung cư, lúc lấy điện thoại ra xem tin tức cô phát hiện Hoàng Nam đã gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, tưởng anh có việc gấp nên cô nhanh chóng gọi lại cho anh, đầu dây bên kia gần như bắt máy ngay lập tức.


"Em vừa đi đâu sao?"

Ngọc Nhi lấy khăn lau mặt vắt lên vai, vừa đợi thang máy mở cửa cô vừa nói.


"Em mới chạy bộ về, sao vậy?"

Hoàng Nam nghe vậy liền nói.




"Chiều tối hôm qua anh có cho người gửi cho em ít đồ nhưng họ lại nói em không ở đó, lúc đó anh định gọi cho em rồi nhưng sợ em đã đi ngủ nên sáng nay mới gọi lại cho em.


"

Ngọc Nhi nghe vậy liền nhanh chóng giải thích.


"À, chiều tối hôm qua em đi mua đồ, chắc đúng lúc ngươi giao hàng đến đây nên mới không gặp được, mà anh gửi đồ gì cho em vậy, hay anh cứ lấy số điện thoại của em cho anh ta để tiện liên lạc đi.


"

"Vậy cũng được.



"

Hoàng Nam gật đầu rồi lại cùng cô nói chuyện vài câu nữa mới cúp máy, cửa thang máy cũng trùng hợp mở ra ngay lúc đó.


Bên trong thang máy lúc này đã có hai người đàn ông mặc âu phục đứng ở đó, hơn nữa một trong số đấy còn mới xuất hiện trong bản tin tối hôm qua khiến cô lại phải than trời lần nữa.


Cô và người đàn ông này cũng quá có duyên với nhau rồi đấy, cả hai thế mà lại ở chung một khu chung cư.


Ngọc Nhi vốn định lên tiếng chào hỏi, nhưng sau nhớ lại hai người chưa có lần gặp chính thức nào nên lại im lặng tránh sang một bên nhường anh ta ra trước, không nghĩ tới người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói.


"Trần tổng, tôi vừa nhớ ra mình để quên tư liệu trên phòng anh rồi, hay là chúng ta quay lại lấy trước.


"

Tuấn Nguyên vốn đang cúi đầu nghe vậy liền quay sang nhìn Ngôn Cẩn ở bên cạnh, thấy cậu ta cứ đánh mắt về phía trước liền nghi hoặc nhìn theo!

Vào khoảnh khắc ánh mắt anh chạm phải khuôn mặt cô, Ngọc Nhi cảm giác núi băng trong mắt anh ta đang tan ra bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được khiến cô bất giác đi sang bên cạnh một bước, thành công tránh khỏi ánh mắt của anh ta.


Người đàn ông kia nhìn thấy vậy liền bình tĩnh thu hồi lại tầm mắt, bình tĩnh trả lời người bên cạnh mình.


"Vậy cũng được.


"

Nói xong thấy cô vẫn đứng bên ngoài liền thuận miệng hỏi.


"Sao cô không vào đi?"

Ngọc Nhi nhìn lại cả người đầy mùi mồ hôi của mình lại nhìn âu phục được là phẳng phiu của hai người kia, chân lại vô thức lùi ra sau một bước nữa đồng thời mỉm cười nói.


"Tôi đi chuyến sau cũng được.


"

Cô có cảm giác mình và anh ta hiện tại chính là người của hai thế giới, mà cửa thang máy chính là ranh giới ngăn cách hai thế giới đó.


"Cô cứ đi vào đi, dù sao cũng tiện đường, đợi chuyến sau lâu lắm vì chúng tôi ở tận tầng trên cùng cơ.



"

Người lên tiếng là Ngôn Cẩn, khác với người bên cạnh, cậu ta cực kỳ niềm nở nhiệt tình, Ngọc Nhi thấy vậy cũng không tiện từ chối nữa.


"Cô ở tầng mấy vậy?"

Thấy cô đã đi vào, Ngôn Cẩn liền quay sang hỏi cô, cô liền nói số tầng của mình ra, lúc cô nói xong vẻ mặt của cậu ta có chút kinh ngạc.


"Vậy cô và sếp tổng của tôi là hàng xóm à? Trùng hợp thật đấy.


"

Ngọc Nhi nghe vậy chỉ cười trừ, cảm thấy cô và anh ta thật sự rất có duyên với nhau, đi đâu cũng gặp, không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.


Ngôn Cẩn ở bên cạnh sau khi biết cô là hàng xóm thì thi thoảng lại bắt chuyện với cô, hỏi cái này hỏi cái nọ, Ngọc Nhi cũng bình tĩnh trả lời anh ta từng câu một, dù sao những câu hỏi của anh ta đều rất bình thường, mỗi một câu đều có điểm dừng không cố vượt qua giới hạn, mãi tới khi biết cô chính là một trong những người đại diện H.


W đến bàn việc hợp tác với S.


R thái độ của anh ta mới thân thiện hơn một chút.


"Nói ra cũng trùng hợp thật, lần này chúng tôi về nước cũng vì buổi hợp tác lần này.


"

Ngọc Nhi nghe vậy liền quay sang nhìn bọn họ một cái, trong tin tức trước đó bọn cô nhận được không hề đề cập đến việc hai người này sẽ trực tiếp đến đàm phán hợp tác, dù sao cũng chỉ là hợp tác giữa hai chi nhánh ở Việt Nam, mấy ông lớn không nhất thiết phải ra mặt làm gì, nếu không cô đã không có cơ hội đứng ở đây, càng không bao giờ có chuyện cô không biết người đứng đầu của tập đoàn S.


R là ai được.


Lại nói nếu đối tượng đàm phán chuyển thành Trần Tuấn Nguyên, vậy nhân viên quèn như cô sẽ phải lui về hậu trường nhường chỗ cho mấy ông lớn, cũng có nghĩa thời gian cô ở Việt Nam sẽ bị rút ngắn xuống chỉ còn một nửa, cho nên ngoại trừ cảm thấy áp lực khi phải đứng cùng anh ta trong một thang máy ra cô còn cảm thấy có chút mất mát.


Nhưng Ngọc Nhi không thể hiện ra mặt, sau khi thang máy dừng ở tầng trên cùng của toà nhà cô liền chào tạm biệt hai người kia rồi đi về phòng mình.