Cưng Chiều Em Cả Đời! 2

Chương 24: 24: Ba Cháu Nhất Định Sẽ Không Bỏ Qua Chuyện Này Đâu





Hiểu Anh nhìn pin điện thoại chỉ còn lại 6% mà số điện thoại trên màn hình vẫn không liên lạc được liền bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa.


Cô đã bị giam ở nơi này năm tiếng rồi, bên ngoài xảy ra những chuyện gì cô hoàn toàn không biết cũng không rõ, nhất là tình hình hiện tại của Tuấn Nguyên.


Dựa theo hiểu biết của cô về anh, nếu cô và mẹ mất tích lâu như vậy anh đã sớm tìm đến đây đòi người rồi.


Rốt cuộc Trần Tuấn Kiệt đã làm gì với anh vậy?

"Anh đừng tưởng tôi già mà lẫn, mau thả con bé Hiểu Anh và mẹ của nó ra, nếu không dù có phải mất cái mạng già này tôi cũng sẽ liều với anh đến cùng.


"

Cô còn đang miên man suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng tranh cãi, giọng nói này là của ông nội.


"Ông nội, cháu ở đây!!!"

Hiểu Anh thấy cứu tinh đã tới liền ra sức đập cửa chỉ mong ông nội sẽ nghe thấy tiếng của mình, quả nhiên tiếng bước chân ngày càng đến gần hơn, tiếng tranh cãi cũng ngày một rõ ràng.


"Trần Tuấn Kiệt anh đừng cho rằng bên giờ anh đã lên nắm quyền S.


R liền hống hách kiêu ngạo tự cho mình là nhất, tôi nói cho anh biết S.


R là do tôi một tay sáng lập, một khi tôi muốn anh vẫn có thể cút khỏi nơi đó bất cứ lúc nào, nếu anh còn biết sợ thì mau thả con bé Hiểu Anh ra cho tôi.


"

Trần Tuấn Kiệt thật sự không hiểu vì sao ông cụ Trần lại yêu thích Hiểu Anh như vậy, rõ ràng trước đó con bé từng qua lại với người đàn ông khác, còn từng rất ghét bỏ cháu trai mình, nếu không phải Hứa thị gặp nạn, chắc gì cô ta đã chịu lấy cháu trai ông, vậy mà ông cụ vẫn chấp mê bất ngộ thật làm người khác tức giận mà, vì vậy ông cũng bắt đầu nóng nảy cãi lại ba mình.


"Ba, vì một người xa lạ mà làm đến bước này có đáng không? Hơn nữa thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, Tuấn Nguyên và Quỳnh Chi nên làm cái gì cũng đều làm cả rồi, ba cứu cô ta ra cũng có ích gì nữa đâu.


"

Nghe thấy lời này của Trần Tuấn Kiệt, ông cụ Trần tức giận chống mạnh cây gậy baton lên sàn nhà.



"Tôi mặc kệ, anh mau thả hai mẹ con Hiểu Anh ra ngay cho tôi, nếu không đừng trách ông già này tuyệt tình với anh.


"

Trước đó nó tự ý để hai cha con Quỳnh Chi đến nhà tổ ở ông đã cho qua rồi, không nghĩ tới nó lại quá đáng như vậy, đến con trai ruột của mình cũng xuống tay được.


Nó lẽ nào thật sự muốn Tuấn Nguyên cắt đứt quan hệ cha con với mình mới vừa lòng hay sao?

Đáp lại sự giận dữ của ông là giọng nói đanh thép của Trần Tuấn Kiệt.


"Mau đưa ông cụ về đi, đừng để nơi này ảnh hưởng đến sức khỏe của ông.


"

"Trần Tuấn Kiệt thằng khốn nạn kia, nếu hôm nay mày dám đưa tao đi tao sẽ chết cho mày xem.


"

"Ba! "

"Tao không có đứa con như mày, mau thả cháu dâu và cháu trai của tao ra ngay.


"

Hiểu Anh nép sau cánh cửa càng nghe càng thấy lo lắng, Trần Tuấn Kiệt có khi nào sẽ làm tổn thương đến ông nội luôn không?

Cô vừa nghĩ vậy liền giơ tay lên đập cửa, đúng lúc này cửa phòng cũng được mở ra, ông cụ Trần nhanh chóng đi vào nhìn cô một lượt, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói vừa nhẫn nại lại có chút đau lòng.


"Cháu dâu chịu khổ rồi, đi, để ông đưa cháu ra ngoài tìm Tuấn Nguyên.


"

"Không được.


"

Trần Tuấn Kiệt vội vã cho người cản lại, nhưng ông cụ Trần không chỉ có một mình mà còn có người của Tuấn Nguyên theo sau, mà người của anh trước giờ chưa từng nghe lời người khác, nghe lời Trần Tuấn Kiệt lại càng không thể.


Nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, chính là bảo vệ Hiểu Anh và ông cụ Trần thật tốt, cho nên lúc này bọn họ liền không kiêng nể gì nữa, một nhóm khống chế người của ông Trần, một nhóm đưa hai mẹ con Hiểu Anh và ông cụ Trần đi.



Tuy bọn họ không làm tổn thương đến ông Trần nhưng sắc mặt của ông ta vẫn rất kém.


Đứa con trai này của ông ta cũng giỏi lắm, đến cha mình cũng dám làm phản rồi, đáng lẽ ra trước đây lúc thằng bé đồng ý đến Mỹ ông phải đánh gãy chân nó luôn từ lúc đó rồi mới đúng.


Bây giờ chỉ hy vọng Quỳnh Chi sẽ thuận lợi mang thai con của nó để đường đường chính chính bước vào cửa nhà họ Trần mà thôi.


"Ông nội, vẫn chưa tìm được anh ấy sao?"

Hiểu Anh sau khi được ông cụ Trần cứu ra ngoài cũng biết được Trần Tuấn Kiệt đã làm gì với Tuấn Nguyên nên lúc này cực kỳ lo lắng lẫn sốt ruột.


Theo lời ông kể thì anh hiện đang bị nhốt cùng một chỗ với Quỳnh Chi trong tình trạng bị chuốc thuốc, là loại thuốc có thể làm tê liệt hệ thần kinh lẫn ý chí của con người, bắt buộc người bị chuốc thuốc phải quan hệ mới có thể giải trừ nếu không sẽ bị dược tính của nó hành hạ, sống không bằng chết.


Trần Tuấn Kiệt, ông ta quả thật không còn là con người nữa rồi.


Ông cụ Trần thấy cô cắn môi đến bật máu liền an ủi cô.


"Cháu đừng lo lắng quá, Tuấn Nguyên chắc chắn sẽ vượt qua được thôi, cháu nhất định phải tin tưởng nó, đừng để kế hoạch của ba nó thành công được.



"

"Vâng.


"

Mặc dù ông cụ Trần đã nói vậy nhưng cô vẫn rất lo lắng cho anh, từ lúc được đưa về Trần gia cứ ngẩn ngơ ngồi một chỗ, ai nói gì cũng không vào tai.


Ông cụ Trần thấy vậy chỉ có thể thở dài liên tục rồi đi ra ngoài.


Ông rất có lòng tin vào cháu trai mình là bởi vì ông hiểu nó, nhìn nó lớn lên từng ngày.



Nhưng Hiểu Anh lại không như vậy, thứ cô nhìn thấy chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống của anh mà thôi, cho nên dù cô có tin tưởng anh cũng sẽ không tránh khỏi lo lắng sợ hãi.


Dù sao hôm nay cô cũng chịu đủ kích thích rồi, nếu anh và Quỳnh Chi thật sự phát sinh quan hệ, cô thật sự sẽ sụp đổ mất.


Tuấn Nguyên, anh rốt cuộc đang ở đâu vậy?

Rốt cuộc người của Trần Tuấn Kiệt nhốt anh ở đâu mà đến ông cụ Trần lẫn người của anh cũng tìm không ra chứ?

!

Bên trong một khách sạn cao cấp cách trung tâm thành phố A 50km, Tuấn Nguyên vừa vặn vòi nước lại, tuy cả thân thể anh đều nóng đến bất thường nhưng vẻ ngoài vẫn còn chỉn chu, không đến nỗi chật vật bất kham.


Trần Tuấn Kiệt lần này đến đây xem ra đã có sự chuẩn bị từ lâu.


Khắp nơi này đều có người của ông ta bao vây, hơn nữa căn phòng anh đang bị nhốt nằm trên tầng 20, xung quanh đều được gia cố lại, không cách nào thoát ra được.


Quan trọng nhất ba anh đã cho người giữ Hiểu Anh và bà Hứa lại, anh hiện tại lại không liên lạc được với người của mình nên không dám manh động.


Hơn nữa thời gian đã trôi qua bảy tiếng đồng hồ nhưng dược tính của thuốc vẫn chưa hết tác dụng, không những vậy còn có xu hướng gia tăng như muốn ăn mòn ý chí của con người, khiến một người từng trải qua huấn luyện như anh cũng suýt chút nữa đã không chịu nổi sự khống chế của nó mà buông vũ khí đầu hàng.


Thời gian trôi qua càng lâu, sắc mặt của anh càng kém, sự khó chịu trong thân thể càng ngày càng rõ rệt, nước lạnh cũng không còn có tác dụng giảm nhiệt nữa, Tuấn Nguyên thấy vậy liền trực tiếp vặn vòi nước lại rồi ngồi bệt xuống đất cố gắng chịu đựng sự giày vò của dược tính.


Đến rạng sáng, dược tính của thuốc bắt đầu giảm dần, nhưng Tuấn Nguyên biết đây chỉ là tạm thời, nói cách khác nếu không phát sinh quan hệ với người khác hoặc điều chế được thuốc giải, anh vẫn sẽ tiếp tục bị nó hành hạ.


Lúc này bên ngoài cửa phòng rốt cuộc cũng có động tĩnh, giọng nói của ba anh và ông nội dần dần truyền đến từ bên ngoài phòng khách.


"Không phải ba luôn cho rằng cháu trai của mình! "

Giọng nói của Trần Tuấn Kiệt ngưng lại khi thấy trong phòng ngủ trống không, thấy trên giường côm cộm, còn có gì đó đang động đậy ông liền đi tới, sau không biết nghĩ gì mà cho gọi một nhân viên nữ tới tốc chăn lên, lúc thấy Phạm Quỳnh Chi bị trói chặt trên giường liền ngẩn ra, tuy hiện tại nhìn cô ta có chút nhếch nhác nhưng quần áo vẫn còn nguyên vẹn chứng tỏ đêm qua nơi này không xảy ra chuyện gì cả.


Ông nghi hoặc kéo khăn bịt miệng cô ta ra dò hỏi.


"Quỳnh Chi, Tuấn Nguyên ở đâu rồi? Hôm qua hai đứa không xảy ra chuyện gì sao?"

Quỳnh Chi còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng tắm bật mở, Tuấn Nguyên từ bên trong đó đi ra, vẻ mặt lãnh đạm.


"Làm ba thất vọng rồi, nếu ba thích cô con dâu này đến vậy thì trực tiếp cưới cô ta về nhà luôn đi, dù sao mẹ con mất rồi, cũng đâu ai cản được ba đi bước nữa.


"


Tối qua vì cô ta cứ làm phiền không dứt nên anh trực tiếp trói người lại nằm trên giường rồi lấy chăn che lại giảm sự tồn tại của cô ta hết mức có thể, trước đó còn nể mặt nhà họ Phạm, nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa.


"Đồ bất hiếu, ai cho mày cái gan nói cha mình như vậy hả?"

Ông Trần tức đến cả người phát run, kết quả ông vừa mắng xong liền bị ông cụ Trần ở bên cạnh mắng lại một trận.


"Anh cũng xứng đáng làm cha à? Nay mọi việc đã ngã ngũ anh còn định nói gì nữa?"

Nói xong ông cụ quay sang nhìn Tuấn Nguyên gọi anh về, lúc đến cửa cả hai có bị vệ sĩ chặn lại, anh không thèm để ý đến bọn họ cứ thế đi thẳng về phía trước, đám vệ sĩ thấy vậy liền sợ sệt lùi ra sau vội vã nhường đường.


Bọn họ tốt xấu gì đều đã từng nghe qua danh tiếng của anh, có người cũng từng bại dưới tay anh, nếu hôm qua không phải người ra lệnh là ông Trần bọn họ cũng không có cái gan đấy.


Ông Trần nhìn thấy vậy, cả khuôn mặt đều đỏ lên vì tức giận.


Nếu lần trước ông chỉ có ý định chia rẽ hai người Hiểu Anh và Tuấn Nguyên thì hiện tại, mục đích của ông đã không chỉ đơn giản dừng lại tại đây nữa, lần này Tuấn Nguyên nhất định phải theo ông về Mỹ tiếp quản tập đoàn S.


R.


Ở bên ngoài ông cụ Trần vừa kiểm tra cả người Tuấn Nguyên vừa lo lắng nói.


"Cháu và Quỳnh Chi thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?"

Dù sao cũng ở cùng nhau cả một đêm lại còn trong tình trạng bị chuốc thuốc, ông cụ dù có tin cháu mình đến đâu cũng vẫn có chút không yên lòng, ai biết thằng con trai nhà ông sẽ còn làm ra chuyện gì để chia rẽ đôi nhỏ nữa chứ.


Tuấn Nguyên khẽ lắc đầu rồi lập tức hỏi tình hình của Hiểu Anh, nghe tin cô không sao rồi mới thở phào nhẹ nhõm.


"Bây giờ chúng ta về Trần gia trước, Hiểu Anh đang rất lo lắng cho cháu đấy.


"

Tuấn Nguyên nghe vậy liền gật đầu, nghĩ đến dược tính trong người vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, anh liền gọi điện thoại cho Ngôn Cẩn bảo cậu ta tìm thuốc giải về.


Tuy rằng sức kiềm chế của anh luôn rất tốt, nhưng đây không phải là xuân dược bình thường, anh không chắc liệu mình có khống chế được bản năng của thân để tránh làm cô bị thương hay không.


Dù có trong tình cảnh nào, sức khoẻ cùng sự an toàn của cô luôn được anh đặt lên hàng đầu, bây giờ cũng vậy.