Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới

Chương 64: Ngoại Truyện 4: Mặt Trời Rực Rỡ (Bốn)




Editor: Violet

Beta: Mạc Y Phi

Người đến trần gian một chuyến

Người muốn ngắm mặt trời

Cùng với người trong lòng

Cùng nhau bước đi

Thấu hiểu cô ấy

Cũng phải thấu hiểu mặt trời

—— “Mặt trời mùa hè”- Hải Tử

*

Bóng dáng Kiều Khải lấp ló rồi biến mất ở đầu ngõ.

Bên ngoài quán bar, đứng ở đầu ngõ, Đồng Diễm Dương có thể nghe thấy những âm thanh náo nhiệt từ xa vọng đến, cùng với đó là tiếng nước chảy mơ hồ của sông Tô Châu.

Gió bắt đầu thổi, trời đã sáng, bên ngoài cũng trở nên náo nhiệt.

Nhưng là những người khác náo nhiệt, không phải cô.

Vài ngày trước, anh không ngừng gọi điện nhắn tin cho cô, ngày nào điện thoại cũng rung khiến cô bứt rứt khó chịu, hận không thể quỳ xuống van xin ông trời, vô tình để cho cô dính vào cái việc rối rắm khó xử lý này.

Người nghiêm túc như thế, cô không đỡ nổi.

Cô luôn luôn là người bỏ chạy.

Bây giờ, cuối cùng anh đã rời đi.

Đồng Diễm Dương chưa từng nghĩ hôm nay anh lại dứt khoát như vậy, ném lại một câu rồi quay người bỏ đi.

Cô nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười, nhưng mới cười được một lát thì trong mắt bỗng nhiên trào ra một dòng nước mắt, làm cho chính cô cũng không biết phải làm sao.

Cô đã sống hai mươi sáu năm, ngày nào cũng phải trốn chạy. Chạy khỏi chiếc xe của bố, chạy đi khi thấy mẹ đang làm tình với người lạ trong phòng ngủ, chạy trốn khi biết cuộc hôn nhân bằng mặt nhưng không bằng lòng của bố mẹ, chạy trốn khỏi nhà mình.

Sau này, cô bắt đầu học cách chạy trốn khỏi những người đàn ông trong đời mình.

Ngủ, một đêm thèm muốn vui vẻ, khi trời hửng sáng thì quay người bỏ đi.

Có phải cô rất hư hỏng không? Không giữ mình trong sạch, không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, những thứ này cô đều thừa nhận. Nhưng ngay lúc này cô mới mơ hồ nhận ra, cô rời đi, có lẽ đơn giản là tránh cho người khác rời đi trước cô.

Cô sợ bị ruồng bỏ.

Mấy năm nay không được bố mẹ thương yêu, không có một gia đình hạnh phúc, cô không có một chút tin tưởng vào hôn nhân. Cô ao ước khi trời tối sẽ có một người ôm cô từ đằng sau, rồi lại sợ khi trời vừa hửng sáng hơi ấm đó sẽ không còn nữa.

Cho nên cô dứt khoát phụ lòng người kia.

Cô đi trước.

Đồng Diễm Dương ngồi sụp xuống, dựa vào tường, dứt khoát đặt mông xuống nền đá xanh lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn trời cao.

Đêm nay trời rất sáng, đêm tối không trăng làm những ngôi sao càng thêm rực rỡ.

Cô dựa vào tường, nhớ tới nhiều năm trước phát hiện hôn nhân của bố mẹ mình chẳng qua là giả dối mà thôi, khi đó cô lang thang khắp mọi nơi, không chịu về nhà, hình như cũng vào một buổi tối cuối thu.

Thật trùng hợp.

Bên ngoài lại có âm thanh vọng tới, cô dứt khoát ngồi đó ngâm nga theo bài hát.

Anh ấy chẳng hề yêu tôi

Nắm lấy bàn tay mà sao lạnh buốt

Vòng tay ôm lấy nhưng vẫn chẳng đủ gần gũi

Anh ấy chẳng hề yêu tôi

Cất tiếng nói nhưng chẳng hề thật lòng

Trầm mặc nhưng lại quá lý trí (1)

(1) Bài hát "Anh ấy không yêu tôi" của Mạc Văn Úy. Mình xin mượn lời dịch của Y-heaven.net. Các bạn có thể nghe bài hát này tại đây: https://www.youtube.com/watch?v=OtriiakZk3U

Bài hát của Mạc Văn Úy, từ xưa đến nay đều mang theo một chút hương vị tang thương, nhìn khói lửa trần gian, hát vài câu có cảm giác cô đơn trống rỗng.

Đồng Diễm Dương ngâm nga bài hát, từ trước đến nay cô chưa từng có cảm giác cô đơn lẻ loi thế này.

Ngay cả trên trời cũng có rất nhiều ngôi sao, lại chớp chớp mắt nhìn bóng mình dưới mặt đất, bóng dáng giống như trẻ mồ côi...

Cô ngâm nga hát, rồi ngừng lại, nhắm mắt dựa vào tường, dưới lông mi là một đôi mắt sáng êm dịu, giống như có sương sớm, hơi ẩm ướt.

Phía trên đầu cô vốn có một cái đèn đường mờ nhạt, sau một giây ánh đèn đột nhiên tối dần.
Loading...


Có người một lần nữa lại trở lại trước mặt cô, chặn hết ánh sáng kia lại.

Đồng Diễm Dương dừng lại một lúc, hàng mi run run, sau đó mở mắt ra.

Người đàn ông trẻ tuổi bỏ đi khi nãy đã quay lại, nhìn cô từ trên cao, bởi vì ngược sáng nên cô không thể thấy được rõ cảm xúc trên khuôn mặt anh.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích mà cứ mãi đứng đó, giống như một ngọn núi.

Đồng Diễm Dương nhìn anh, nước mắt lại trào ra.

"... Quay lại làm gì? Không phải anh đi rồi sao?"

Kiều Khải nhìn cô một lúc, chậm rãi cười, anh khom lưng đưa tay cho cô, "Đi được nửa đường chợt phát hiện quên mang một thứ."

Dù đã sớm cảm thấy được nhưng cô vẫn hỏi anh: "Cái gì vậy?"

Anh nắm được tay của cô, nhanh chóng nắm chặt.

"Em đó."

Cô là ngôi sao trên bầu trời cao, lấp lánh trốn tránh khói lửa trần gian.

Nhưng nãy giờ cô ngồi ở đây ngắm trời đất, ai lại dám nói cô không hâm mộ trăng tròn hoa thắm của thế giới này?

Giọng của Đồng Diễm Dương vẫn còn hơi nghẹn ngào, giống như đang cố gắng che giấu đi, nhưng thế nào đi nữa cũng không giấu được tiếng khóc.

Cô nói: "Anh quên đồ mà. Tôi là người, không phải đồ vật."

Kiều Khải cười ra tiếng, lười biếng nói: "Đúng, Đồng Diễm Dương, thật ra em không phải thứ đồ tốt."

Cô tức giận, muốn rút tay về, lại bị anh mạnh mẽ nắm chặt, không cho rút lại.

Kiều Khải kéo cô đứng dậy, khi cô đang muốn trốn tránh thì một tay anh ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng.

"Nắm tay như vậy mà vẫn thấy lạnh buốt à?"

Cô dừng lại.

Một giây sau, anh nới lỏng tay, dang hai tay ôm chặt lấy cô.

Một cái ôm không mang theo tình dục, một cái ôm vững chắc.

Mà giọng nói của anh như tiếng đàn violon huyền ảo truyền đến tai cô, "Ôm thế này có lẽ cùng đủ gần gũi rồi đúng không?"

Cô biết rõ, vừa rồi anh nhắc lại lời cô hát.

Xoa xoa hốc mắt ướt sũng, Đồng Diễm Dương cười tự giễu hai tiếng, không giãy giụa.

Người đàn ông ôm cô cũng rất phối hợp mở miệng nói: "Không phải nói kỹ năng với cơ thể của anh không tệ, cho nên mới ngủ với anh sao? Nếu đã cảm thấy vóc dáng của anh không tệ, vậy thì ngủ thêm nhiều đêm nữa đi."

Cô sững sờ.

Người đàn ông nới lỏng tay, lùi về phía sau một bước, im lặng đứng đó, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô, "Đồng Diễm Dương, ánh mắt nhìn đàn ông của em thật sự rất tệ đấy, cái mặt hàng vừa rồi, không biết tên đó có gì đáng giá để em trao thân nữa. Chìm đắm trong tình dục cũng tốt, yêu thích bề ngoài đẹp cũng được, bây giờ anh xuất hiện rồi, mấy người khác đều phải nhường chức thôi."

Tiếng gió thổi giọng nói của anh vào tai cô, cô cảm thấy cả cơ thể đều bốc hơi nóng.

"Vóc dáng anh đẹp, lớn lên cũng không tệ, em cũng không phải chịu thiệt đâu."

Anh rất tự kỷ.

"Em thích tiền lắm đúng không? Ở Bắc Kinh anh có vài căn nhà nhỏ, không nói là quá nhiều tiền, nhưng vẫn để cho em có danh tiếng lớn ở trong cái huyện nhỏ này."

Anh còn khoe của.

Nhưng cuối cùng, anh lại dùng sự nghiêm túc này gọi cô làm cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh.

"Đồng Diễm Dương, anh biết rõ em không tin vào sự chân thành, chỉ thích quan hệ nam nữ qua loa thôi. Nhưng người đàn ông đó không phải anh, bọn họ không có gì đáng giá để em lợi dụng nhiều lần. Anh không giống họ."

"Em xem, anh đẹp trai, body đẹp, có tiền, lại còn có kỹ xảo..."

Cô bật cười thành tiếng.

Anh không để ý tới cô, khóe miệng giật giật, khẽ nở nụ cười, "Tìm bạn giường ngắn hạn không bằng em kiếm một người bạn trai dài hạn. Nếu như cuối cùng em vẫn không yêu anh, ghét anh thì anh sẽ đi."

Cô há to miệng.

Nhưng anh lại chặn miệng cô nói trước, nói câu tiếp theo: "Nhưng nếu em yêu anh thì em thua rồi, Đồng Diễm Dương."

Anh bắt đầu bế cô lên, khi đi ra khỏi ngõ nhỏ, anh nói: "Từ giây phút này trở đi, trên giường của em chỉ có thể có anh thôi. Chờ xem, sẽ có ngày nào đó cuối cùng em cũng ôm ống quần anh không chịu buông tay, khóc lóc nói muốn ngủ với anh cả đời."

Đồng Diễm Dương: "..."

Cô muốn gửi 100 cái icon khinh bỉ, muốn chửi anh bằng vô số câu thô tục, muốn tự hỏi mình tại sao lại rơi vào hoàn cảnh bị anh đeo bám như thế này. Nhưng khi cô vừa muốn vươn tay ra rồi vung tay vung chân thì cô lại đột ngột thay đổi tư thế.

Đôi tay kia cứ tự nhiên như vậy mà ôm lấy cổ anh, ôm rất chặt, vùi mặt mình vào trong lồng ngực của anh.

Anh còn rất trẻ.

Có thể sẽ hối hận.

Gia cảnh anh rất tốt, người nhà anh có khi lại không vừa mắt cô.

Hoặc là có một ngày, anh sẽ ghét cô trước, dẫn theo người mới xuất hiện trước mặt cô.

.....

Thế giới này có lẽ có hàng trăm loại người, nhưng trong đó có một loại là cô có thể dựa vào anh.

Có thể chứ?

Cô tự hỏi mình.

Nhịp tim của anh đập ngay bên tai, giống như có thể thay cô trả lời câu hỏi này.

*

Một đêm này, bọn họ ở trong khách sạn.

Bên cạnh sông Tô Châu, không ngờ lại có một khách sạn nhỏ, đèn lồng lớn màu đỏ lắc lư, tường trắng ngói xanh đặc biệt giống phong cách thời xưa.

Nếu như là trước kia, Đồng Diễm Dương sẽ không bao giờ ở nơi thế này.

Nhưng Kiều Khải dẫn cô đi vào trong, cô chỉ thấy được bàn tay đang nắm tay mình, không để ý mình đi vào chỗ nào.

Thích anh sao?

Hình như tim đập nhanh hơn so với bình thường.

Muốn yêu đương sao?

Nói thật thì cô chưa từng yêu đương bao giờ.

Như vậy xem như là chấp nhận anh rồi à?

Dựa theo cách nói của anh, nhiều lắm thì được coi là bạn giường cố định đi...

Trước giờ Đồng Diễm Dương chưa từng cảm thấy mù mịt như thế này, nhưng cô cùng anh đi lên tầng ba, một căn phòng được trang hoàng với phong cách lịch sự tao nhã cổ xưa, hoa văn trên giường lớn thật sự rất bắt mắt.

Rèm cửa được buông xuống, nhẹ nhàng bay tứ tung.

Vỏ chăn ga giường màu xanh nhạt, là loại gấm Tô Châu.

Anh đẩy cô vào trong chăn, kéo chăn lên. Đầu cô nóng lên, không chút nghĩ ngợi ôm lấy cổ anh.

Nụ hôn mãnh liệt như sói như hổ.

Dùng sức ôm giống như khí oxi muốn lách vào tận trong ngực.

Quần áo dường như bị xé rách.

Giày thì cái còn trên chân, cái còn lại bay ra cửa.

.....

Giường lớn được trạm trổ rung động mãnh liệt, tiếng két két giống như tiếng cửa gỗ cũ của ngõ nhỏ phía Nam lâu năm không sửa chữa bị thằng nhóc con kéo ra kéo vào, phát ra tiếng làm người khác khó chịu.

Anh muốn cô gọi tên anh.

Cô gọi anh Kiều Khải.

"Gọi lại."

"Kiều Khải..."

"Gọi tiếp."

"Kiều Khải!!!"

Cô hét một tiếng giống như đã sớm biết trước, giọng vốn đang trầm trầm đứt quãng nhưng sau đó trở nên hung dữ, không chịu thua.

Bỗng chốc anh đâm mạnh vào.

Cô chợt hét lớn một tiếng.

Đêm cuối thu mát mẻ, đầu anh đổ mồ hôi, sáng bóng.

Hai mắt Đồng Diễm Dương mở to say đắm nhìn anh, anh đổ mồ hôi làm cô có cảm giác cô đang ngồi ở bên trong ngõ nhỏ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao tỏa sáng lấp lánh...

Bình thường cô rất ghét đàn ông đổ mồ hôi.

Nhưng giờ phút này, đột nhiên cô vươn tay ôm chầm lấy anh, sáp đến hôn môi rồi hôn lên cái trán ướt đẫm của anh.

Nếu nhân gian khói lửa này có thể dừng lại vì cô, dù chỉ một lát.

Cô mệt mỏi chạy trốn hai mươi sáu năm nay, cũng muốn dừng lại, dang rộng cánh tay muốn ôm lấy một thứ gì đó.


"Kiều Khải." Cuối cùng khi cô vùi đầu vào lòng anh, chậm rãi vươn hai cánh tay, giống như rong biển cuốn lấy cơ thể anh, khẽ gọi tên anh.

Anh không ngẩng đầu, vùi mặt vào ngực cô "Ừm" một tiếng.

Có chút say đắm.

Cô nhẹ nhàng hỏi một câu: "Tại sao lại là em?"

Anh chuyển động, chậm rãi thò tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhắm mắt cọ cọ, giống như một đứa bé.

Anh nói: "Anh đến trần gian một chuyến, anh muốn ngắm mặt trời."

Rất nhiều năm sau, Đồng Diễm Dương không học thức không nghề nghiệp đọc được trong sách bài thơ này, tên bài thơ là "Mặt trời mùa hè".

Mặt trời mùa hè, chính là cô.

Mặt trời rực rỡ (2). Đồng Diễm Dương.

(2) Nghĩa hán việt của mặt trời rực rỡ là Diễm Dương, cũng chính là tên của Đồng Diễm Dương.

Nhưng trong đêm nay, chỉ cô được nghe anh thì thầm câu thơ này trêu chọc mình nên nở nụ cười.

Cô không biết đây là thơ, còn tưởng rằng anh thuận mồm nói vớ vẩn, liền đẩy đẩy anh, "Đêm hôm khuya khoắt đấy, ngắm mặt trời gì vậy?"

Anh ngẩng đầu, tròng mắt đen nhánh sáng rực đến đáng sợ.

"Mặt trời ở đây này."

Anh hôn lên người cô.

"Mặt trời bị anh giấu đi rồi." Trong giọng nói có vài phần dí dỏm.

Đồng Diễm Dương không kiềm chế được bật cười thành tiếng.

"Đồ ấu trĩ."

Kiều Khải ngắm cô cười, cầm cái đó chạm vào cô, chậm rãi nói, "Ấu trĩ? Bảo bối của Kiều gia lớn như thế, em dám nói nó ấu trĩ à?"

Cô cũng hôn môi anh, bỗng chốc chậm rãi nhấc chân lên sờ.

"Để em xem xem, rốt cuộc là lớn chỗ nào?"

.....

Sau một lúc gây rối, anh hung dữ thể hiện khí phách đàn ông, cũng hèn hạ nói thêm một câu của cô lúc trước: "Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất và chính xác để kiểm tra. Hôm nay xem như là anh đã hiểu rõ rồi."

Đồng Diễm Dương: "..."

Eo cô rất đau.

Rất đau.

Đau nhức.

*

Lúc trời sáng, Đồng Diễm Dương thức dậy, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Cô nhìn trần nhà, cuộn mình lại trong chăn, lần đầu mở to mắt cảm nhận giây phút này, cũng rất muốn cười.

Cô là sinh vật cô đơn, cô cũng khát khao có người bầu bạn.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô có người bầu bạn.

Cô ngồi dậy, đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, vén chăn ra cứ như vậy đi vào phòng tắm.

Anh đang tắm, không biết cô đã đến.

Cô ôm lấy anh từ phía sau, dính sát vào người anh, bỗng chốc anh cứng đờ.

"Chào buổi sáng, Kiều đại gia của thủ đô." Đồng Diễm Dương lười biếng gọi anh, sau đó bắt đầu cọ cọ.

Ánh mắt liếc nhìn bọt nước ở bên trong, thứ đó bắt đầu dựng đứng lên.

Kiều Khải híp mắt, quay đầu lại nhìn cô, khẽ cười hai tiếng, "Xin chào, sáng sớm mà Đồng tiểu thư đã động dục rồi à?"

.....

Vì vậy trong phòng tắm cũng là một mớ hỗn độn.

Bọn họ đi xuống ngõ ăn cháo và bánh bao hấp.

Kiều Khải là đàn ông phương Bắc, rất ít khi ăn đồ ăn vùng Giang Tô và Chiết Giang, ấy vậy mà lại ăn hết sạch hai phần.

Đồng Diễm Dương đối diện cười đến nỗi hai vai cũng run run.

Anh hỏi: "Cười gì vậy?"

Đồng Diễm Dương giơ tay gọi ông chủ tính tiền, thuận miệng giải thích một câu, "Bạn của tôi đã ba ngày chưa ăn cơm, cho nên ăn hơi nhiều một chút."

Ông chủ cũng cười không ngừng.

Kiều Khải híp mắt, "Em lặp lại câu em vừa mới nói xem."

Đồng Diễm Dương: "Không nói đâu, không nói đâu..." Vừa nói vừa cười.

Hai mắt Kiều Khải nhìn cô, cô không có phản ứng, anh quay đầu nhìn ông chủ, chỉ nói một câu: "Không phải bạn."

Ông chủ: "... Hả?"

"Là bạn trai."

Anh mạnh mẽ vứt lại câu này, sau đó kéo cô ra ngoài.

Mặt trời mùa thu xua tan sương sớm, ánh sáng đầu tiên chiếu trên sông Tô Châu.

Kiều Khải chỉ vào một con thuyền ô bồng (3) đang qua lại trên sông, "Đi, đi chèo thuyền."

(3) Thuyền ô bồng (ô bồng thuyền 乌篷船): là một loại công cụ giao thông đặc biệt của vùng sông nước Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, nhân vì mui thuyền được sơn đen nên có tên gọi như thế.

Đồng Diễm Dương: "Không phải hôm qua đi rồi sao?"

Kiều Khải kéo cô đi ra bờ sông, "Trước tiên chèo cái này đã, đêm nay lại nói tiếp hôm qua chèo cái kia."

Thuyền ô bồng rất đặc biệt, người chèo thuyền đứng ở đầu thuyền, chỉ có một cái mái chèo đảo qua đảo lại.

Thân thuyền lảo đảo, mặt sông lăn tăn gợn sóng, sóng xanh dập dờn.

Để giữ thăng bằng thì hai bên trên thuyền đều có ghế, mỗi người ngồi một bên.

Kiều Khải bên trái, Đồng Diễm Dương bên phải.

Cô cười khanh khách chỉ vào mặt nước, "Ở đây có cá chép này, anh có muốn chào không?"

Ánh mặt trời từ cửa thuyền chiếu vào, làm mắt của cô lóe sáng ngời như ánh sao.

Kiều Khải cong môi, "Để anh xem xem, chỗ nào?" Anh rướn người, muốn bất ngờ hôn một cái.

Ai mà ngờ được thân thuyền bỗng nhiên mất thăng bằng, anh nghiêng về phía cô ngồi.

Người chèo thuyền vội vàng nhắc nhở: "Đừng đừng đừng, đừng bước tới. Ngồi xuống đi, nếu không thuyền sẽ bị lật đấy!"

Kiều Khải nhanh chóng hôn lên mí mặt của cô một cái, rồi ngồi trở lại chỗ cũ.

Thuyền lại cân đối như cũ.

Người chèo thuyền thả lỏng.

Đồng Diễm Dương: "... Không phải em bảo anh tới nhìn cá chép sao?"

Chàng trai mặc bộ áo lông xám ngồi bên kia, nhàn nhã duỗi thẳng chân, giống như đại gia ngồi ở đó, chậm rãi nói câu: "Nhìn cá chép à? Có cái gì đẹp sao? Người trẻ tuổi bây giờ không biết cố gắng, về già lại thành người lái đò vượt cá chép. Hừ."

Đồng Diễm Dương nhìn anh một lúc, sau đó bật cười thành tiếng.

Kẻ ngốc này.

Thật ấu trĩ!

Nhưng anh ấu trĩ ngồi chỗ cửa thuyền, che nắng và nhìn cô.

Bộ dạng này lại làm cho người ta thấy yên tâm.

Thuyền lắc lư nhưng trong lòng lại rất yên tâm.

Cô ngắm anh, từ từ suy nghĩ lại những lời hôm qua anh nói.

Anh đến trần gian một chuyến.

Anh muốn ngắm mặt trời.

Cô cúi đầu nhìn đáy thuyền cũ nát, trong mắt có chút mơ màng, có chút dịu dàng.

~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kẹo ngọt, một viên kẹo ngọt màu vàng.

Tình yêu của hai người này hoàn toàn trái ngược với anh Định và Thanh Thần, một đôi là lý trí và tình yêu chậm rãi hợp thành, một đôi là xúc động và bản năng cuối cùng lại nở hoa, cho dù là loại nào, hi vọng đều có thể khiến mọi người cảm thấy tình yêu là thứ tốt đẹp động lòng người.

Tôi không cố gắng đuổi theo Kiều Khải hỏi tại sao lại thích Đồng Diễm Dương, và tại sao Đồng Diễm Dương lại chậm rãi chấp nhận anh.

Chúng ta tạm thời nói chuyện tình cảm oanh oanh liệt liệt một chút, bởi vì tình yêu nhất định không thể nói được nguyên nhân.

=V= Hôm nay tôi cũng rất yêu các bạn, đã theo tôi đi đến ngoại truyện bốn của đám người đáng yêu này.