Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới

Chương 49: Tôi Yêu Người Đời




Edit: MeiTH

Beta: Mạc Y Phi

Ngược lại với tình yêu không phải hận, mà là thờ ơ.

—— Theresa May

***

Ban đêm, hai người đi dạo trong thành phố cổ Jerusalem, trời sao rực rỡ, bóng đêm dịu dàng.

Thật khó để tìm được thành phố thứ hai trên thế giới giống như Jerusalem đã trải qua hơn ba nghìn năm gió sương mưa tuyết, chiến tranh xâm lược. Văn hóa tuyệt vời, tôn giáo và dân tộc, ngay tại nơi này hòa quyện vào nhau, tạo thành Jerusalem của hiện tại.

Mười giờ rưỡi đêm, bầu trời đã bắt đầu có vài hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, các cửa hàng trong ngõ nhỏ cũng dần đóng cửa.

Tiết Định và Chúc Thanh Thần bước nhanh trên đường đá, chạy vội về nhà, mái tóc đã thấm nước mưa.

Gió bắt đầu thổi vào những đóa hoa giấy trên tường khiến nó rụng đầy đất.

Những cánh cửa màu xám đen, dưới ánh đèn đường càng làm nổi bật lên phong cách cổ xưa thanh nhã, ánh sáng lạnh đan xen với màu sắc, thật sự có cảm giác rung động lòng người.

Chúc Thanh Thần không nhịn được bước chậm lại, dù phải đội mưa, cũng không muốn bỏ lỡ cơn mưa trong thành phố cổ.

Trong lòng cảm thán một câu: "Thật đẹp."

Tiết Định khẽ cười: "Trong cuốn sách da dê “Talmud” (1) có một câu nói như thế này, Thượng đế đã tạo ra một thế giới vô cùng mỹ lệ, 90% sự đẹp đẽ đó dành cho Jerusalem."

(1) Talmud là một văn bản trung tâm của giáo sĩ Do Thái giáo. Nó cũng được gọi theo cách truyền thống là Shas, một từ viết tắt tiếng Do Thái của shisha sedarim, "sáu thứ bậc" của Luật Miệng của Do Thái giáo.

Cô cũng cười, đưa tay chạm lên cánh cửa gỗ xám đen thấm ướt nước mưa, "Câu này khá đúng."

"Về sau người đời cũng phỏng theo câu nói trong cuốn “Talmud” kia, còn nói rằng, dù thế giới vô cùng u sầu, thì 90% cũng đã nằm ở Jerusalem."

Chúc Thanh Thần ngừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Tiết Định.

Trong mưa, mắt anh nhìn về phía ngõ nhỏ xa xăm, ánh mắt sâu xa lại bình tĩnh.

"Jerusalem, theo tiếng Hebrew nghĩa là thành phố hòa bình, nhưng nó cũng là trung tâm của chiến tranh tôn giáo độc thần Abraham, là nơi văn minh và văn hóa đối chọi lẫn nhau. Nơi này là đền thờ Thiên Chúa, đất nước có hai thủ đô, là nơi tồn tại của ba tôn giáo lớn, các tín đồ có bao nhiêu tình yêu thương, tranh đoạt vì bất đồng dân tộc, thì càng có bấy nhiêu mâu thuẫn xung đột."

Chúc Thanh Thần hỏi: "Còn anh? Anh thích điểm gì ở nơi đây?"

Tiết Định nghiêng đầu nhìn cô, "Anh sao?"

Dừng một chút, anh chạm tay vào trán cô, nhẹ nhàng, "Anh thích nơi này vì nó giúp anh gặp được em."

Chúc Thanh Thần nhìn anh bằng ánh mắt đầy kiêu ngạo, "Đại Vương! Lời nói của Đại Vương thật ngọt ngào quá đi!"

Tiết Định bình tĩnh nói tiếp: "Anh không phải Đại Vương, anh là Tiểu Tiết!"

Bước chậm trong mưa, anh trầm mặc một lát mới trả lời vấn đề kia.

Anh nói những gì anh thích cũng không phải chỉ là Jerusalem, mà có lẽ là thích tất cả những nét đẹp mỹ lệ dù cho trải qua chiến tranh mà tràn ngập u sầu ở nơi đây. Nó có thể là Jordan giáp với Israel, có lẽ là Syria ở cao nguyên Golan, có lẽ là xa hơn dọc theo bờ sông Nile.

"Còn vô số căn bệnh chưa được chữa khỏi, đến nay đã có vô số người mỗi ngày đều đau đớn rồi rời xa thế giới này. Khoa học phát triển từng ngày, nhưng con người vẫn không hề hay biết trong thế giới này có bao nhiêu con người rất khác với họ, cho dù trăm sông có đổ về một biển, cùng tồn tại một nền văn minh. Thiên tai khó đoán, chỉ một cơn động đất đã có thể giết chết bao nhiêu dân chúng vô tội? Động đất, đá lở, từng chuyện từng chuyện không thể giải quyết. Lỗ thủng tầng ôzôn, sông băng tan chảy, hiệu ứng nhà kính, núi lửa phun trào..." Giọng nói Tiết Định mang theo một chút cay nghiệt, một chút châm biếm, đa phần là buồn bã.

"Quá nhiều vấn đề không thể giải quyết, ngược lại lúc rảnh rỗi lại phát động chiến tranh, tranh giành diện tích đất đai, tranh giành tài nguyên thiên nhiên, tranh giành dầu mỏ, tranh cãi vì thể diện."

Ánh mắt Tiết Định đột nhiên lạnh đi.

"Mặc dù anh không tin vào tôn giáo, nhưng vẫn rất tôn kính đối với tôn giáo. Nhưng những người mang lòng tin vào tôn giáo, có người nào không thề son sắt nói điều giáo lí lòng có thần linh, kết quả là một mặt nói người đời yêu tôi tôi yêu người đời, một mặt lại làm việc nghĩa không chùn bước lao về phía chiến trường?"

Do Thái giáo (2), trong “Cựu Ước” (3) thần linh có truyền đạt rằng, nếu bạn muốn yêu người khác thì hãy yêu họ như yêu chính bản thân mình.

(2) Do Thái giáo là một tôn giáo độc thần cổ đại thuộc nhóm các tôn giáo khởi nguồn từ Abraham đặt nền tảng trên Kinh Torah, gắn liền với lịch sử dân tộc Do Thái, như đã được diễn giải trong Kinh Talmud và các sách khác

(3) Cựu Ước là phần đầu của toàn bộ Kinh Thánh Kitô giáo được tuyển chọn từ phần lớn kinh Tanakh của Do Thái giáo. Cựu Ước được sắp xếp thành các phần khác nhau như luật pháp, lịch sử, thi ca và tiên tri.

Các tín đồ hết lòng yêu thương con người như những người thân của mình, sau đó ra khỏi Ai Cập dưới sự lãnh đạo của Moses, người Canaanite chiếm lãnh thổ, chiến tranh đẫm máu nhiều năm, đấu đến chết đi sống lại.
Loading...


Kitô giáo, sứ đồ Phaolô trong “Thư thứ nhất gửi tín hữu Corinto” viết, yêu là nhẫn nhịn, yêu là tử tế, yêu không phải đố kị, không phải khoa trương, không phải kiêu ngạo.

Kết quả sau đó Thập tự chinh (4) nhanh chóng lao ra biên giới, bắt đầu chinh chiến ở phía đông, trăm họ lầm than, cái này gọi là "nhẫn nhịn", "tử tế", "không phải đố kị", "không phải khoa trương".

(4) Thập tự chinh là một loạt các cuộc chiến tranh tôn giáo, được kêu gọi bởi Giáo hoàng và tiến hành bởi các vị vua và quý tộc là những người tình nguyện cầm lấy cây thập giá với mục tiêu chính là phục hồi sự kiểm soát của Kitô giáo với vùng Đất Thánh

Tiết Định bình tĩnh, nhưng giọng nói quá lạnh lùng, cuối cùng hơi ngừng lại, nhìn dáng vẻ Chúc Thanh Thần nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, khẽ cười khổ một tiếng.

"Nỗi oán hận quá nặng, thật ngại quá."

Chúc Thanh Thần không cười, đưa tay lên sờ đầu anh, thực sự lo lắng.

"Trong lúc này, có lẽ còn quá nhiều điều em không biết hoặc không hề nghĩ tới."

Tiết Định không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cô thu tay về, nhìn anh cười, trong lòng khẽ thở phào, nhưng lại thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: "Nếu như mỗi người đều giác ngộ, mỗi người đều là thánh nhân, vậy thế giới này sẽ không cần phải phát triển nữa, cũng không có thiện ác tốt xấu. Nếu không có sự tương phản để cái tàn khốc càng tô đậm sự tốt đẹp, con người sẽ không biết quý trọng. Không có chiến tranh tô đậm hòa bình, cuộc sống yên ổn sẽ không thể khiến con người cảm thấy hạnh phúc. Không có người đau khổ, sẽ không có người vươn tay giúp đỡ, cũng sẽ không có lòng từ bi và lương thiện. Và nếu không có đám người đê hèn bỉ ổi trong cuộc sống này, em cũng sẽ không thể chỉ mới liếc mắt trong dòng người, đã có thể thấy đại anh hùng Tiết nhà em vô tư như vậy, bác ái như thế, anh tuấn đẹp trai, lại còn yêu hòa bình."

Tiết Định mỉm cười.

Cô lại lắc đầu nghẹn ngào: "Ở bên cạnh người cao thượng, vĩ đại như anh, em càng cảm thấy mình thật nhỏ bé."

Tiết Định bất ngờ nắm chặt lấy tay cô, chỉ vào hai bóng người trên mặt đất.

"Không nhỏ bé một chút nào."

Cô hé miệng cười, nghe câu tiếp theo.

"Thực sự khá lớn."

... Không cười được nữa.

Lúc đi vào hành lang, Tiết Định chợt quay lại nói với cô: "Mấy ngày nữa anh đưa em đến một nơi."

"Đi đâu?"

"Không phải là em đang có nhiệm vụ, cần phải khai thác một chút nhưng khác với lần trước, cần phải sâu hơn sao?" Ánh mắt anh dịu dàng mang một chút xót thương, "Anh sẽ đưa em đến một nơi có phong cảnh khác nơi đây."

***

Những ngày sau đó, bận rộn mà đầy ý nghĩa.

Tiết Định và Kiều Khải thỉnh thoảng ra ngoài lấy tin tức, Chúc Thanh Thần tình cờ đi theo làm một vài việc lặt vặt, cùng Kiều Khải học một ít kỹ xảo chụp hình tin tức hiện trường.

Và chính vì thế, Kiều Khải cũng rất tức giận.

Tức giận không chỉ bởi vì Chúc Thanh Thần cướp mất lợi ích xin ăn từ chỗ Tiết Định của anh ta, mà còn bởi vì Chúc Thanh Thần đứng ở góc độ của nhiếp ảnh gia đã chỉ ra rất nhiều vấn đề khiến anh ta thẹn quá hóa giận.

Ví dụ như cô nói anh ta tập trung nhưng cơ bản là không có kỹ thuật, chỉ quan sát qua quýt, rồi cũng không khác với người bình thường cho lắm mà ấn nút chụp.

Ví dụ như nói ảnh chụp của anh ta rất mờ lại còn nhòe, dù nhìn gần cũng không thể thấy mặt mũi người trong hình.

Chúc Thanh Thần suýt chút nữa đã cho rằng mình mù rồi.

Cô hỏi Kiều Khải: "Anh đi cửa sau vào Tân Hoa Xã đúng không?"

Kiều Khải tức giận không chịu nổi.

"Nói ai đi cửa sau hả? Ông đây quang minh chính đại đi vào từ cửa trước! Hơn nữa, năm đó ông đây là người tốt nghiệp với thành tích xuất sắc ở thành phố Bắc Kinh!"

"Vậy mà kỹ thuật chụp ảnh của anh lại kém đến thế này à, khẳng định đã đút lót cho giáo viên rồi, nếu không thì nhất định không thể tốt nghiệp!"

Kiều Khải không thể nhịn được nữa, "Cút, cút ngay, ông đây còn dạy tiếp thì sẽ là con chó! Cô đi mà tìm nhiếp ảnh gia nào tốt nghiệp chính thức, đừng có theo tôi!"

Sau cùng quay đầu hung dữ nhìn chòng chọc Tiết Định, ý là, nhìn người phụ nữ của cậu đi.

Tiết Định nhàn nhã thu hồi bút ghi âm, chuẩn bị kết thúc công việc, chỉ nói một câu: "Chú ý từ ngữ."

Kiều Khải: "..."

Đáng hận nhất là Tiết Định đi hai bước, quay đầu lại nhìn anh ta cười cười, "Dù sao thì cậu cũng là người tốt nghiệp với thành tích xuất sắc."

"!!!"

Thế nào gọi là cùng một giuộc?

Thế nào gọi là cấu kết với nhau làm việc xấu?

Đêm đó quay về, Kiều Khải oán than lên án hành vi tồi tệ của hai người bọn họ.

Đồng Diễm Dương ngồi xếp bằng trên ghế, miệng ăn hoa quả Kiều Khải tiện đường mua về lúc kết thúc công việc, cười tủm tỉm nói: "Hai người bọn họ cũng có công lao, dù sao cũng giúp anh học thuộc hai thành ngữ, cùng một giuộc, cấu kết với nhau làm việc xấu, thật không dễ dàng mà. Tôi nói này, trong câu kia, lúc tôi thi đại học đã hiểu sai rồi, tôi cho rằng nó không phải là cùng một giuộc."

Kiều Khải lên tiếng, vẻ mặt khinh bỉ, "IQ của cô còn có thể cứu được không vậy?"

"Dù sao tôi cũng chỉ dựa vào dáng người này để kiếm cơm, chỉ số IQ cao để làm gì?" Đồng Diễm Dương bình chân như vại gọt xoài.

Trong lòng thầm nghĩ đúng là tên ngốc, tùy tiện nói vài câu anh ta đã quên mất chuyện đang nói.

Lại còn không biết xấu hổ nói IQ của cô không thể cứu.

Mới vừa nãy còn tức giậm chân, lúc này đã bắt đầu dạy cô ngữ văn rồi.

Cô gọt xoài rất thành thạo, từ giữa quả xoài cắt ra thành hai nửa, sau đó bỏ hột, cầm lấy một nửa vừa cắt, cắt ngang cắt dọc vài đường, rồi nhẹ nhàng tách ra, từng miếng xoài vuông vuông bé bé chen lấn như nóng lòng muốn rơi ra.

Cô khẽ cắn một miếng, trong tay chỉ còn lại vỏ xoài.

Kiều Khải choáng váng.

"Con mẹ nó, cái này có thể ăn như thế sao?"

Đồng Diễm Dương: "Nếu không... thì sao? Gọt vỏ trước, sau đó để nước dính đầy tay à?"

Anh ta chỉ vào nửa còn lại, "Làm lại một lần nữa đi, để cho tôi nhìn kỹ một chút, nửa này của tôi."

Đồng Diễm Dương liếc mắt, giơ tay ra, "Nộp học phí."

Kiều Khải không phục, móc trong ví tờ 100 đồng ra đặt vào tay cô, "Nộp thì nộp."

Đồng Diễm Dương, "..."

Nhìn tờ 100 đồng lặng lẽ thở dài.

Đúng là tên ngốc, lại có thể quên túi xoài này là anh ta bỏ tiền mua về, giờ nói trả tiền thù lao liền trả...

Người Bắc Kinh các anh đều chính trực như thế sao?

Mãi cho đến khi Kiều Khải tắm rửa xong, lúc đứng ở cửa sổ hóng gió, bất chợt bắt gặp hình ảnh của cặp đôi biết cách giết người kia đút cho nhau ăn trái cây ở phía đối diện, mới chợt nhớ ra.

Mẹ nó, không phải hôm nay anh ta tức giận ở ngoài mới muốn trở về nói chuyện với nữ siêu mẫu này một chút sao?

Thế nào mà câu chuyện lại rẽ sang một hướng khác rồi?

Sải bước về phía phòng tắm, anh ta dự định sẽ kéo câu chuyện quay trở lại trước khi quên mất.

Kết quả vừa đi đến cửa, Đồng Diễm Dương đã tắm xong, đúng lúc mở cửa.

Anh ta ngẩng đầu đã bắt gặp nữ siêu mẫu quấn khăn tắm, dáng vẻ tựa hoa sen mới nở.

Mái tóc dài ướt đẫm tùy ý rối tung trên vai, gỡ lớp trang điểm kia xuống, không hề nghĩ tới gương mặt của cô gái này vẫn thật xinh đẹp.

Môi hồng, da trắng, đôi mắt cong cong.

Tại sao lại xinh đẹp như vậy chứ?

Đồng Diễm Dương bị dọa mà giật mình, vì sao tên ngốc này lại đột ngột xuất hiện ở cửa phòng tắm?


Nhìn ánh mắt chăm chú của Kiều Khải, khóe miệng cô giật giật, không hề lo sợ, híp mắt hỏi, "Anh muốn làm gì?"

Kiều Khải nhìn cô một lát, hơi nghẹn họng, rốt cuộc không nhịn được hỏi một câu, "Tại sao cô chạy đến cái nơi nắng nóng chết người này mà không bị đậu mùa?"

Anh ta ngậm miệng rồi chỉ chỉ vào cằm mình, sau đó thành tâm thành ý lấy tờ 100 đồng từ trong túi quần ra, "Xin bí quyết dưỡng da, chị đại Đồng, hãy nhận của tôi một lạy."

Đồng Diễm Dương: "..."

Không phải là cô đã gặp phải một kẻ ngu đấy chứ?

***

Một tuần sau, Tiết Định dậy từ sáng sớm.

Đương nhiên, đối với anh mà nói, bảy giờ rời giường tuyệt đối không phải sớm.

Nhưng Chúc Thanh Thần còn ngủ trên giường, rõ ràng đang trong mộng đẹp, chợt bị người nào đó véo mũi.

Cô mơ thấy mình đang chụp ảnh ở nơi chiến trường bom đạn khói súng dày đặc, xuyên qua mưa bom bão đạn mà kinh hồn bạt vía. Vốn chỉ đi theo sau lưng Tiết Định, nhưng đoàn người đông đúc, khói súng nồng nặc, cô bỗng nhiên không thấy rõ bóng lưng Tiết Định.

Các chiến sĩ bị thương khắp nơi, anh dũng can đảm mà lao về phía trước, lớn tiếng kêu to.

Cô chỉ có thể mờ mịt đứng tại chỗ, lớn tiếng gọi tên Tiết Định.

Đột nhiên, một quả bom từ trên trời rơi xuống, trước mắt thoáng chốc hoàn toàn đỏ ngầu.

Vô số người ngã xuống đất, máu đỏ tươi từ trên người chảy xuống thành dòng.

Tim cô như ngừng đập, bất chấp mọi thứ xông về phía trước, đẩy đám người ra điên cuồng tìm Tiết Định.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi thuốc súng, cổ họng ngứa ngáy, hô hấp khó khăn.

Cô khó khăn ho khan, nỗ lực hít thở vẫn cố gắng muốn đi tìm anh.

Cho đến khi không khí trong phổi dần dần bị rút cạn.

Cô chợt mở mắt, hét lên một tiếng: "Tiết Định!!!"

Trần nhà cũ kỹ.

Ánh mặt trời chiếu rọi cửa sổ.

Trong không khí vương vấn bụi nhỏ.

....

Bàn tay bóp mũi cô buông ra, không khí trong lành tràn vào mũi, cô thở gấp, vội vã ngồi dậy.

Tiết Định hiếm khi mới có tính trẻ con, muốn đùa dai một chút, nào ngờ Chúc Thanh Thần tỉnh dậy từ trong giấc mơ, thét lên tên của anh, vẻ mặt đầy lo sợ.

Anh nhìn vào đôi mắt đen láy kia.

Cô khóc, đôi mắt ướt đẫm nước mắt.

Nụ cười vui vẻ của Tiết Định biến mất.

"Mơ thấy ác mộng à?"

Chúc Thanh Thần mất vài giây mới thoát ra khỏi cơn ác mộng.

Anh bình yên ở trước mắt.

Không có bom trên trời rơi xuống, không phải chiến trường bốn bề khói súng, cũng không ngã trong vũng máu...

Cô chậm rãi giơ tay lên dụi mắt, gật đầu, "Vâng, mơ thấy ác mộng."

"Mơ thấy cái gì?"

Cô ngừng một lát mới khẽ cười, "Mơ thấy bộ phim kinh dị chúng ta xem hôm qua, quái thú trong phim định ăn thịt người."

"Trong giấc mơ có anh không?"

"Không có."

Tiết Định nhìn cô một chút, không nói gì, chỉ kéo cô vào trong ngực, vỗ vỗ lưng cô.

"Đừng sợ."

"Em không sợ..." Cô theo thói quen mạnh miệng.

Tiết Định cúi đầu nhìn cái ót của cô, khẽ thở dài.

"Chúc Thanh Thần, đừng sợ anh chết."

"..." Người trong lòng đột nhiên cứng đờ.

Anh dựa cằm trên đầu cô, vuốt vuốt vài cái mới nói, "Còn nói không mơ thấy anh, rõ ràng lúc tỉnh lại còn gọi tên anh."

"... Em gọi thành tiếng rồi à?" Cô hơi xấu hổ.

Tiết Định bật cười, cúi đầu nhìn cô, dùng sức cắn cắn cằm cô.

Cô hét một tiếng kêu đau rồi lấy tay che cằm.

"Anh là chó à?"

Tiết Định liếc nhìn cô, không nhanh không chậm đáp: "Lần sau còn lừa anh, anh sẽ là sói."

Cô xoa xoa cằm, lại bật cười, cầm gối đánh anh.

"Cút đi! Dù có là sói, anh cũng là một con sói háo sắc."

Tiết Định bật cười, không tiếp tục trêu cô nữa, anh nhìn đồng hồ đeo tay.

"Bảy giờ mười rồi, mau đứng lên, hôm nay anh sẽ đưa em đến một nơi."

"Đi đâu?"

Cô ngây ngốc hỏi, một lát sau mới nhớ ra.

"À, tuần trước anh vừa nói muốn đưa em đến một nơi có phong cảnh khác nơi đây."

Tiết Định gật đầu.

Lòng hiếu kỳ của Chúc Thanh Thần nổi lên, vội hỏi: "Chỗ kia có thú vị không?"

Tiết Định gật đầu.

"Nhiều người không?"

Lại gật đầu.

"Sẽ làm em rung động hay cảm động, có thể ngừng thở luôn không?"

Lại gật đầu.

Cô cười rộ lên, vội vã nhảy xuống giường.

"Chờ em mười phút, để em đánh răng rửa mặt, rồi chúng ta xuất phát!"

Tiết Định nhìn bóng lưng cô, ý cười dần dần giảm đi.

Là rời đi, hay ở lại, nói chung hôm nay có thể đưa ra quyết định được rồi.