Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 501: Tịch mịch




Chậm rãi ngồi dậy, Hoàng thái hậu để cung nữ giúp mình đi hài thêu phượng màu hoàng kim, đi tới trước gương đồng cao, nhìn bản thân trong gương.

Cảnh vật ngoài song cửa yên tĩnh êm ả, chỉ có ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Hoàng thái hậu đưa bàn tay như ngọc, vuốt ve khuôn mặt vẫn còn xinh đẹp lộng lẫy, không chút phấn son vẫn khiến người ta si mê, da sang như tuyết ngọc, mày liễu thanh tú, ánh mắt trăng sáng, lúm đồng tiền trên gò má tô điểm cho dung nhan chim sa cá lặn, toàn thân toát lên vẻ phong tình quyến rũ của nữ nhân thành thục, song trong đối mắt nàng lại ánh lên chút bi thương.

Khuôn mặt này còn mỹ lệ được bao năm nữa đây?

Nhớ lại từ lúc thành hoàng hậu cao quý, nàng từng chứng kiến vô số mỹ nhân phong hoa tuyệt sắc, rồi cùng hoàng đế giá băng, từng người từng người một như mất đi sức sống rất nhanh, xuân quang ảm đạm, nàng vốn không bận tâm, giờ đến lượt mình, nàng mới hiểu mất đi phu quân, sẽ thê lương nhường nào.

Nàng còn đỡ, ít nhất con nàng thành hoàng đế, trở thành chủ nhân hoàng cung, những phi tần kia, có con trai cũng đã bị đuổi hết khỏi kinh thành, tới đất phiên, không có con trai, thì chỉ còn một mình một bóng lẻ loi trước phật đường, làm bạn với ngọn đèn.

Hôm qua nàng đi tới lãnh cung thăm bọn họ một lượt, đó là những quý phi, tần phi của tiên hoàng từng cùng nàng tranh đấu sống chết giờ mặt ai nấy như tượng gỗ, chỉ một năm thôi không còn sức sống nào nữa.

Đứng trước mặt họ, Hoàng thái hậu không cảm thấy chút niềm vui chiến thắng nào.

Chỉ có thê lương, đồng cảm.

Nàng dù là Hoàng thái hậu, cũng chỉ là quả phụ mà thôi.

- Hoàng thái hậu, Đường bá gia đã đợi ngoài cửa cung một lúc rồi.

Cung nữ tâm phúc của Hoàng thái hậu nhẹ nhàng đi tới, đỡ nàng ngồi xuống, rồi cẩn thận chải từng lọn tóc dài hơi rối do vừa ngủ trưa dậy của nàng.

Hoàng thái hậu thời khắc này còn đang chìm đắm trong suy tư riêng, không ngừng so sánh bản thân với cung nữ bên cạnh, mặc dù da dẻ nàng không kém gì so với cung nữ kia, vẫn tươi non như cũ, nhưng khóe mắt đã có vài nếp nhăn, cùng sự tang thương trong đôi mắt, đều nói với người khác, mình không còn là thiếu nữ tuổi hoa năm nào nữa rồi.

Nữ nhân như hoa, hoa dù còn sắc, nhưng không có ai thưởng thức chỉ còn cô tịch, cánh hoa héo dần, bi thương càng dầy thêm.

- Tuyên cho y vào.

Hoàng thái hậu đứng dậy, đi tới đại điện bên cạnh.

Cung nữ trên hai mươi theo Hoàng thái hậu gần mười năm, đăm chiêu nhìn theo bóng lưng mất đi sắc sảo mạnh mẽ thường ngày, hơi khom gối xuống thi lễ, rồi ra truyền lời.

Đường Kính Chi vốn chỉ định đến tặng hoàng thái hậu món quà hữa hôm trước, không suy nghĩ gì, nhưng đợi trước cửa cung rất lâu không có ai truyền vào, thế là sinh nghĩ nọ nghĩ kia.

Chẳng lẽ vì chuyện ngoài ý muốn phát sinh ở hồ băng hôm trước làm Hoàng thái hậu giận rồi?

Rất có thể, trừ tiên hoàng ra, làm gì có nam nhân nào khác chạm vào ngọc thể của nàng.

Hôm qua tới ngự thư phòng gặp Hoàng thái hậu, thấy nàng không có gì khác thường, Đường Kính Chi đã yên tâm, giờ trở lên hoảng sợ, nếu như y chỉ có một thân một mình, không thê tử, trưởng bối cùng con sắp sinh, mặc dù sợ chết, theo di nguyện của cha mẹ kiếp trước, phải kiên cường sống, cũng chẳng quá sợ.

Nhưng giờ y là trụ cột của Đường gia, y có bề gì, nãi nãi của y khó lòng chịu được đả kích, thê thiếp của y rồi sẽ phải sống ra sao?

Hai đứa con sắp sinh không có cha liệu có bị người ta ức hiếp.

Càng nghĩ Đường Kính Chi càng sợ, mồ hôi toát ra như suối.

- Đường bá gia, hoàng thái hậu triệu ngài vào cận kiến.

Đợi lâu như thế, nếu như Hoàng thái hậu nói không gặp, Đường Kính Chi còn an ủi bản thân, nàng giận nhất thời, vài ngày rồi sẽ qua, giờ được tuyên vào, lòng càng thêm sợ hãi.

Số phận của y sắp được phán định rồi.

Đường Kính Chi đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, thấp thỏm, khom lưng đi vào.

Cung nữ kia thấy bộ dạng Đường Kính Chi như vậy càng thêm ù ù cạc cạc, sao hôm nay Hoàng thái hậu với cả vị Đường bá gia này cứ quai quái.

Bước vào đại điện, Đường Kính Chi không dám đi nhiều, cố gắng cách càng xa Hoàng thái hậu càng tốt, dù trong lòng biết làm thế cũng chẳng được tích sự gì, song chân không chịu nghe lời, miệng cung kính hô rõ to át sợ hãi trong lòng:

- Vi thần Đường Kính Chi, thỉnh an Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuệ.

Khuôn mặt thành thục mỹ diễm phớt một áng hồng, tựa như cảm thụ được có bàn tay vòng qua eo nàng, cố gắng để bản thân bình tĩnh, mặt lạnh tanh, giọng cũng không có chút biểu cảm nào:

- Đứng dậy đi, hôm nay ngươi tới tìm ai gia có chuyện gì quan trọng không?

Cảm giác được giọng nói băng lãnh xa lạ từ Hoàng thái hậu, Đường Kính Chi hối hận không thôi, sớm biết nàng giận như thế, y đã chẳng chủ động cầu kiến, đâm đầu tới trước họng súng của người ta.

Chỉ là chuyện đã tới nước này không còn đường lui nữa, hiện giờ chỉ còn cách cố gắng hết sức, dỗ Hoàng thái hậu vui vẻ, để cơn giận trong lòng nàng tan đi.

Liều thôi, nịnh nọt cũng được, khúm núm cũng được, bỏ cái sĩ diện xuống, làm sao cho Hoàng thái hậu vui là được rồi.

- Bẩm Hoàng thái hậu, lần này vi thần tiến cung, là muốn trước khi rời kinh bàn chuyện kinh doanh, dâng lên lễ vật đã hứa với người.

Lời này Đường Kính Chi rất có kỹ xảo, cố ý nhắc y sắp phải rời kiếm tiền cho hoàng thượng, đừng có giết y lúc này:

- Ồ.

Hoàng thái hậu nghe tới lễ vật lại nhớ tới thời gian trước tên tiểu tử thối này tặng khăn gấm không chịu nói rõ, hại nàng hiểu lầm, những suy nghĩ vượt quy củ cũng từ ngày đó cứ âm thầm nảy sinh không sao dằn lòng được, ráng hồng trên mặt càng đậm thêm, thẹn quá hóa giận:

- Trình lên đây cho ai gia xem nào, nếu lễ vật người tặng không làm ai gia hài lòng thì đừng có trách ai gia trị tội.

Đường Kính Chi vã mồ hôi, ban đầu y rất tự tin vào món đồ chơi của mình, hiện không dám khẳng định nữa rồi.

Đường Kính Chi từ đầu tới cuối mặt cúi xuống đất, cung kính hết mực, cho nên Hoàng thái hậu không nhìn thấy dáng vẻ lo sợ của y.

Cung nữ kia đi tới đón lấy bọc được Đường Kính Chi dâng lên quá đầu, trình cho Hoàng thái hậu.

- Í!

Cái bọc được mở ra, từng tấm khăn gấm xuất hiện trước mặt, nhìn rõ hình thêu bên trên, cho dù cung nữ kia gặp không biết bao nhiêu kỳ trân bảo vật trên đời cũng không kìm được phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Hoàng thái hậu vốn có tận giật mình, nghe thấy thế thì hiểu lầm, trừng mắt lên nhìn Đường Kính Chi, tên tiểu tử thối này làm sao vậy, cứ tặng khăn gấm cho mình mãi, y không biết tặng cái khác à?

Đường Kính Chi thấp thỏm không biết Hoàng thái hậu có vừa lòng không, điều này liên quan tới an uy của y, lấy dũng khí ngẩng đầu từ từ nhìn lên, gặp ngay ánh mắt giận dữ của Hoàng thái hậu, cuống quít cúi đầu xuống.

Không xong! Cơn giận của Hoàng thái hậu giận không nhỏ.

Hoàng thái hậu vừa oán trách nhìn Đường Kính Chi vừa lơ đễnh cầm tấm khăn thêu lên xem, lúc này mới phát hiện, có hai sợi tơ đỏ đính toàn bộ mép trái của chồng khăn thêu lại với nhau.

Nàng hết sức tò mò, đưa tay nhấc toàn bộ chồng khăn thêu đặt trong tay.

Khăn dùng chất liệu cao cấp, vừa mềm mại lại nhẹ, cầm không cảm thấy sức nặng mấy.

Đập vào mắt nàng là trang bìa do Nhu Nhi thêu, bên trên có bảy Cậu bé Hồ Lô, tướng mạo giống nhau y như đúc, có điều y phục khác biệt, bảy đứa bé đứng tụ vào một chỗ, từng ánh kim quang chiếu rọi bốn phương, phía dưới là Xà tinh kiều diễm và Bọ cạp tinh xấu xí.

- Cậu bé Hồ Lô kim cương.

Hoàng thái hậu lẩm nhẩm đọc hàng chứ thêu chỉ vàng ngay ngắn bên phải, nhìn xuống dưới còn có bốn chữ lớn " Xưởng thêu Đường gia!"