Cực Ác Phú Thiếu Gia

Chương 4: Chương 4







Hôm nay lại bị con nhóc chưa trỗ mã cười nhạo hắn to con béo ụt ịt,bảo hắn làm sao chấp nhận?

Lôi Hào dùng sức vùng vẫy thoát khỏi kiềm chế đám bằng hữu bên cạnh, “Được,để tôi cho cô biết cái gì gọi là làm nam nhân chân chính.”

“Huynh muốn làm gì. . . . . . A!”

Hoắc Tiểu Ngọc còn không kịp phản ứng,đã bị người ta dùng sức kéo cả người vào ngực,sau đó bị người nam nhân xa lạ hôn môi.

Mọi người đều bị hành động kinh khủng của Lôi Hào khiến cho thở dốc vì kinh ngạc.

Lôi Hào vốn định trừng phạt hôn cô,để cho nha đầu trong mắt không có người chịu một chút trừng phạt,nhưng không biết tại sao,hắn vừa chạm vào môi nàng, hắn lại có loại cảm giác không muốn rời đi.

Thật muốn cứ mãi mãi hôn nàng như vậy,vĩnh viễn cũng không muốn rời đi.

Đối với một cô nương xa lạ vừa mới biết,lại có thể làm hắn nổi giận lôi đình,Lôi Hào thật không hiểu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Vọng động chạy đi hôn nàng ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc không thôi,hắn tại sao biết làm chuyện cưỡng ép này? Hơn nữa khi hắn phát hiện mình làm và vân vân,đã không ngăn cản được.

Nhất định bị nàng chọc tức đầu u mê! Nhất định là vậy .

Hắn ác liệt đem tất cả tội danh toàn bộ đẩy tới trên người vô tội Hoắc Tiểu Ngọc,đòi lại một chút mặt mũi phái nam.


Hoắc Tiểu Ngọc dùng sức đẩy hắn ra,không nói hai lời liền cho hắn một bạt tai vang dội.

“Hạ lưu!”


“Nàng ——” Lôi Hào giận đến nói không ra lời.

“Cô nương,hắn không có ý gì bảo hắn xin lỗi là được.” Hàn Thiên ra mặt hòa giải.

“Ta. . . . . .”

“Muốn ta nói xin lỗi? Đừng nghĩ! Ơ! Nữ nhân,chúng ta đã kết lương tử rồi.”

Lôi Hào rống to lần lửa khơi dậy hỏa khí trong người nàng,nàng vọt tới trước mặt hắn,lộ ra nụ cười có ý xấu.

“Nếu chúng ta kết làm lương tử ,vậy thì kết được lớn hơn nữa không.”

Bốp bốp!

Lại vang dội thêm một cái tát.


“A!”

Mọi người lại lần nữa phát ra tiếng hít mạnh.

Lôi Hào cả người cứng tại tại chỗ,không dám tin nàng lại làm chuyện không biết sống chết.

“Xấu nữ,cô không muốn sống!” Hắn đang muốn xông lên,lại bị thủy Diêm và Cảnh Tĩnh kịp giữ lại.

“Đúng! Bắt tốt lắm,ngàn vạn đừng thả loại chó điên này ra cắn người.” Nói xong Hoắc Tiểu Ngọc bướng bỉnh xoay người rời đi.


“Xấu nữ,có gan thì đừng có đi!” Lôi Hào rống to nhưng Hoắc Tiểu Ngọc ngay cả để ý cũng không.

Hàn Thiên lắc đầu nhìn bóng lưng nàng sải bước rời đi,haizzz! Vẫn không ngăn cản được một cuộc ân oán sắp xảy ra.

“A Hào,ngươi không nên tức giận. . . . . .”

Hàn Thiên vừa quay đầu, lại bị vẻ mặt bạn tốt hù dọa.

Thật là không hiểu nổi.Trên mặt Lôi Hào thế nhưng đang đỏ.


“Ngươi làm gì đỏ mặt vậy?” Hàn Thiên kinh ngạc hỏi.

Theo câu hỏi của y,ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người hắn.

Lôi Hào không để ý đến y,bởi vì hắn cảm thấy tim thoáng cái đập thật là nhanh,làm hắn sắp không thể hít thở .

“A Hào,ngươi không phải bị đánh đến ngốc chứ?” Luôn luôn nói ít Thủy Diêm cũng mở miệng hỏi.

Nhận thấy ánh mắt của mọi người, vì sĩ diện Lôi Hào vội vàng thu hồi xuân tâm nhộn nhạo,vẻ mặt hung ác quát lớn mọi người: “Dám đánh Lôi thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ không để nhóc con đó sống tốt.”

Lời vừa ra khỏi miệng,mọi người không khỏi đồng tình với nha đầu vừa chọc giận Lôi Hào,bởi vì nàng nhất thời khiêu khích,chọc giận chút hổ dữ,cho nên bị nuốt cả da lẫn xương.

Haizzz! Đáng thương quá!