Cự Long Thức Tỉnh

Chương 970




Chương 970

Tuy nhiên tình huống của đối phương lại không giống vậy, hai chiếc trực thăng được trang bị tổng cộng bốn khẩu súng máy đa nòng Gatling với tốc độ bắn lên tới 6.000 viên đạn mỗi giây giống như mưa gió không ngừng văng đạn ra ngoài.

Chỉ là sau một vòng bắn ngang ngược, những chiến sĩ tộc Venda này đã gục ngã quá nửa, việc nhận thức được sức mạnh của những vũ khí tối tân khiến những người này kinh hãi không thôi, miệng oa oa kêu loạn lập tức tháo chạy tứ phương.

Còn Hàn Kim Sinh vì đang đứng gần mấy người Lục Hi nên người lái xe không dám quét bắn về phía này giúp ông ta tránh được một kiếp, thấy tình hình không ổn ông ta cũng hoảng loạn chạy trốn dưới sự yểm trợ của vài chục tên chiến binh đặc chủng của mình.

Lúc này Lôi Lạc đang định ra lệnh cho trực thăng truy kích theo khiến đám người này cạn tàu ráo máng, nhưng Lục Hi lại hờ hững nói: “Quên đi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn”.

Lôi Lạc chỉ đành tiếc nuối bỏ qua, còn Hàn Kim Sinh cũng may mắn nhặt được một cái mạng trở về.

Nhóm người Đường Yên lúc này mới phát hiện ra mình không phải chịu bất kỳ thương tích nào mới ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Nhưng họ chỉ thấy chiến sĩ tộc Venda đã ngã xuống đất, cộng thêm sức công phá vang dội của Gatling, những người này đều bị xé xác thành từng mảnh, đông một mảnh tây một miếng bừa bộn trên đất, tạo nên một cảnh tượng thảm thương không nỡ nhìn.

Đây là lần đầu tiên Đường Yên nhìn thấy một khung cảnh tàn khốc như vậy nên không nhịn được ‘ộc’ một tiếng liền nôn ra ngoài, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bay, không còn chút sức lực nào.

Lưu Tường thì khá hơn, ông ta đã trải qua không ít cuộc đấu tranh giữa các bộ tộc ở nơi đây, tuy không đẫm máu như vậy nhưng còn có thể gắng gượng chịu đựng được.

Tuy nhiên Burns lúc này đã thu hồi tấm bảo vệ, bọn họ từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu nên hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra, chỉ nghĩ rằng những người này dưới hỏa lực của trực thăng vũ trang mà lạc hướng mục tiêu nên không bắn trúng họ.

Lưu Tường là người đầu tiên hoàn hồn lại, đến bên cạnh Lục Hi kinh hồn táng đảm nói: “Xin hỏi phải xưng hô với cậu đây thế nào?”

“Tôi họ Lục”, Lục Hi lạnh nhạt đáp.

Lưu Tường liếc những thi thể nằm rải rác xung quanh, run rẩy nói tiếp: “Cậu Lục, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp chúng tôi giải trừ nguy cơ lần này, nhưng chúng tôi nên làm gì tiếp theo?”

Chết nhiều người như vậy, cho dù là tộc Venda hay Hàn Kim Sinh hoặc chính phủ Tunisia đều không thể không điều tra việc này do đó hậu quả tương đối nghiêm trọng.

Bọn họ muốn tiếp tục ở lại đây thì phải xử lý thỏa đáng chuyện này, nhưng bọn họ và Lục Hi vốn không quen biết, Lưu Tường cũng nhìn ra được Lục Hi là một người vô cùng có quyền thế, trong nhóm người này có uy danh cực cao.

Nhưng ông ta sợ anh chỉ là một phút hứng chí, thuận tay giúp bọn họ một lần sau đó liền phủi mông rời đi, đống hỗn độn còn lại này bọn họ không thu dọn nổi, nếu Lục Hi không quan tâm tới thì e rằng bọn bọ cũng không có cách nào an toàn rời khỏi nơi này, có thể sống sót hay không cũng là một ẩn số.

Lục Hi cân nhắc một hồi, cảm thấy đây quả thực là một vấn đề cần suy xét kỹ lưỡng, anh có thể không đếm xỉa tới Hàn Kim Sinh thậm chí là Niwan, nhưng những người này thì không thể, bản thân cũng không thể để mặc đống tàn cuộc này cho họ.

Sau khi suy nghĩ một vòng, Lục Hi quay sang nói với Burns: “Ông thấy ai tới khắc phục hậu quả chuyện này thì tốt hơn?”

Burns là kẻ giật dây sau màn của Tunisia, loại chuyện này để ông ta xử lý sẽ càng thích hợp hơn.