Cự Long Thức Tỉnh

Chương 397





Chương 397

Hai tiếng “rắc rắc” vang lên, Xích Mẫu ngã xuống trong tiếng kêu thảm thiết.

Hai bắp chân đã bị đá gãy, lộ ra gốc xương, không ngừng chảy máu.

Xích Mẫu hét thảm thiết lăn lộn trên đất, một đám thuộc hạ nhìn đến trợn tròn mắt.

Lúc này, Xích Thủy cao giọng nói.

“Từ hôm nay các người cút hết về gia tộc cho tôi, phải làm ruộng thì đi làm ruộng, phải đi làm thuê thì đi làm thuê. Nếu kẻ nào dám ỷ thế lực gia tộc và danh tiếng của tôi để gây chuyện bên ngoài, kết cục sẽ như Xích Mẫu”.

Xích Thủy biết anh họ có thể ngang ngược như vậy một nửa là ỷ vào thân phận của anh ta, mặc dù từ trước đến nay mình không ủng hộ hắn ta, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.

Bình thường người có chút quyền thế cũng không dám đắc tội Xích Mẫu, điều này càng khiến hắn ta phách lối hơn, bản thân đã thành vốn liếng của hắn ta.



Nếu là trước kia Xích Thủy đã không hạ được quyết tâm và đủ hung hãn, suy cho cùng anh họ cũng có ơn với mình.

Nhưng bây giờ khác rồi, có nhân vật lớn như vậy chú ý đến bọn họ, anh ta phải kiên quyết cắt đứt tất cả những vọng tưởng của anh họ.

Để người này ra tay thì bọn họ và cả gia tộc có thể sẽ phải đối mặt với đại họa, anh ta làm như vậy thật ra cũng là đang cứu lấy anh họ mình.

Còn đám thuộc hạ của Xích Mẫu ngơ ngác nhìn Xích Thủy, sắc mặt trắng bệch.

Biến cố đột nhiên xảy ra này khiến bọn họ có chút không kịp thích ứng.

Nhưng lời của Xích Thủy bọn họ tuyệt đối không dám không nghe, kết cục của Xích Mẫu vẫn đang ở đó.

Lúc này, Xích Thủy đi đến bên cạnh Lục Hi, anh ta chào theo nghi thức quân đội rồi nói.


“Giáo quan Lục, tôi đảm bảo từ này về sau không tham gia bất cứ chuyện gì trong xã hội nữa, nghiêm tục thực hiện chức trách của một quân nhân, cũng nghiêm túc giám sát con em gia tộc. Nếu có vi phạm, tôi bằng lòng xử theo quân pháp”.

Lục Hi chậm rãi chào lại, nói: “Hy vọng anh và gia tộc anh có thể nhớ lâu, đi đi”.

“Dạ, giáo quan”.

Lúc này Xích Thủy mới xoay người, sai thuộc hạ của Xích Mẫu dìu hắn ta rời đi, đám người nhanh chóng đi mất.

Bây giờ, đám người Vương Trạch Nham đã hoàn toàn bị dọa sợ đến ngây người.

Một quyền đánh Xích Thủy hộc máu, bọn họ thấy đó là chuyện đương nhiên, tài năng của đại sư không chỉ có những thứ này, nhưng đại sư còn là giáo quan của bộ đội Viêm Long, điều này lại khiến cho bọn họ kinh hãi một lần nữa.

Nhưng người khiếp sợ hơn vẫn là A Đóa.


Cho tới bây giờ, miệng của cô ấy vẫn há to không khép nổi.

Xích Mẫu hoành hành trấn bảy huyện Đan Trâu đã lâu, cho tới bây giờ không ai dám chọc.

Nhưng một quyền của Lục Hi thiếu chút nữa đánh chết em họ hắn ta, sau đó một cuộc điện thoại khiến em họ kiên quyết đánh gãy hai chân hắn ta, một chuỗi thay đổi liên tiếp này khiến hắn ta không dám tin nổi.

Lúc này, Lục Hi sờ bụng, anh đặt một trăm tệ lên mặt bàn, nhìn về phía A Đóa cười một tiếng, sau đó đứng dậy.