Cự Long Thức Tỉnh

Chương 330: Sinh Vật Dung Nham





Đám người nhà họ Liễu cũng thấy cảnh tượng kinh người này, sợ đến mức run bần bật.


Trong cái khe kia là dung nham địa ngục tản mát ra khí tức đáng sợ, khiến cho linh hồn của bọn họ cũng phải run rẩy. Bọn họ muốn tránh thoát nhưng thấy bản thân không thể di chuyển được.


Lục Hi lẳng lặng nhìn đám sinh vật dữ tợn trong dung nham địa ngục kia thì cũng có chút bái phục với chiêu thức của Chu Tiên Hiền.


Chu Tiên Hiền đến từ Vô Thượng Tông, thoạt nhìn có vẻ là tu quỷ đạo, những pháp thuật thi triển ra đều liên quan đến yêu ma quỷ quái.


Mà dung nham địa ngục tựa hồ như mở ra một dị không gian nào đó, mở ra một cánh cửa cho địa ngục trong dị không gian này và dẫn bọn quỷ kia ra.


Dị không gian vốn đã có một loại kết giới đáng sợ rồi, một khi mở ra thì võ giả bình thường sẽ cực kỳ sợ hãi, không thể di chuyển được, chỉ có thể trở thành đồ ăn cho đám sinh vật dung nham kia.


Nhưng Lục Hi không cho rằng Vô Thượng Tông thực sự có thần khí như thế. Cây sáo này tuy lợi hại nhưng cũng chưa đến mức làm được chuyện kia. Dị không gian này hẳn chỉ là một hình chiếu, nhưng sinh vật trong đó lại thực sự tồn tại.


Có điều, kết giới đáng sợ kia tuy có lợi hại, nhưng cũng chả là gì với kháng tính của cự long trong người Lục Hi.


Anh duỗi tay phải ra, ngưng kết một cây trường đao, ngay sau đó thì vung tay lên, trường đao bốc cháy một ngọn lửa màu hoàng kim.


Đây không phải là ngọn lửa được ngưng tụ từ sức mạnh cự long hay là pháp lực mà là long viêm thật sự.


Long viêm! Là khắc tinh của tất cả các sinh vật tà ác.




Mà lúc này, một sinh vật dung nham tà ác khổng lồ đã bò tới bên cạnh cái khe, cánh tay to lớn của nó bắt lấy vết nứt, vươn cái đầu to khủng khiếp của nó ra khỏi cái khe rồi cố sức hít thở.


Đám người nhà họ Liễu, bao gồm cả Liễu Bồi Nhiên cũng đều tái mặt run rẩy không ngừng. Một sinh vật hung ác kỳ dị như thế lần đầu tiên xuất hiện trước mặt bọn họ, hơn nữa dưới uy lực của kết giới thì họ đã sợ tới mức nhũn cả chân.


Lúc này, chỉ thấy sinh vật dung nham kia đột nhiên rít gào một tiếng, giống như đã tìm thấy thức ăn của mình, rồi lập tức nhảy phắt ra tấn công Lục Hi.


Sinh vật dung nham này rất giống một bộ xương khô, nhưng cao lớn hơn nhiều, đứng trong đại sảnh thì gần như là dựa vào nóc nhà.


Hơn nữa trên người nó cũng có một lớp áo giáp tự nhiên, dung nham chảy xuôi trong cơ thể, móng tay dài hơn một thước, ngọn lửa thiêu đốt đã chộp tới Lục Hi.


Chỉ thấy phập một tiếng, đôi tay hung ác của con thú dung nham kia đã bị chặt đứt như đậu hũ, dung nham từ chỗ đứt chảy ra, thiêu đốt mặt sàn cẩm thạch.


Mà long viêm trên trường đao của Lục Hi còn bám vào chỗ cánh tay của sinh vật dung nham kia và liên tục đốt cháy.


Con sinh vật này ngửa đầu gào lên, có thể thấy nó cũng đang vô cùng đau đớn.


Lúc này, Lục Hi tiến lên trước một bước, dùng trường đao đâm vào ngực sinh vật kia, sau đó là một cảnh tượng cực kỳ chấn động: sinh vật dung nham này đã bị đóng băng thành cục, rơi vỡ xuống mặt đất.


Thấy thủ đoạn sắc bén này của Lục Hi, đám người nhà họ Liễu đều tái canh mặt mày, Lục Thiên Hành này thật sự quá biến thái!



Mà cùng lúc, Chu Tiên Hiền cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng ông ta cũng không từ bỏ, lửa u lam trên người càng thêm mãnh liệt, tiếp tục vờn quanh cây sáo, mà nếp nhăn nơi khóe mắt ông ta cũng đang gia tăng liên tục.


Dẫn động một sát trận như vậy tiêu hao thật sự rất lớn.


Lúc này, một sinh vật dung nham khác bò ra, cầm một cái gây răng sói dung nham tấn công Lục Hi.


Lục Hi nghiêng mình rồi xuất hiện ở bên cạnh nó, trực tiếp đâm xuyên qua người nó rồi chấn vỡ.


Mà sau đó, sinh vật dung nham đi đến khe ngày một nhiều, con sau nối đuôi con trước.


Lục Hi lập tức ra đứng dưới cái khe, con nào đi ra chém chết con đó. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, đã có bảy, tám con ngã xuống dưới chân Lục Hi. Máu của chúng chảy thành dung nham, thiêu đốt thành một cái hố to, trở thành mộ của sinh vật dung nham.


Nhưng Lục Hi đang giết phấn khởi thì cái khe bỗng nhiên đóng lại rồi biến mất không thấy.


Lục Hi tùy tiện chém giết sinh vật cuối cùng rồi nhìn Chu Tiên Hiền.


Chu Tiên Hiền lúc này đang hoảng sợ tột độ, phảng phất như nhìn thấy một thứ còn đáng sợ và khủng bố hơn cả sinh vật dung nham.


Mà gương mặt vốn đang khỏe mạnh của ông ta lúc này đã đầy rẫy nếp nhăn.



Lục Hi cất trường đao, lãnh đạm cười nói: "Sao thế, hết chịu nổi rồi à?"


Mà nội tâm Chu Tiên Hiền đã hoảng loạn hơn cả bề ngoài của ông ta. Lục Thiên Hành này quá mức biến thái, thủ đoạn quá kinh khủng.


Cứ tiếp tục như vậy, còn chưa chờ được Lục Thiên Hành bị ăn thịt thì ông ta đã phải chết vì già trước rồi. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà Chu Tiên Hiền đã thấy mình già thêm mười tuổi, không dám tiếp tục,


Mà đám người nhà họ Liễu lúc này cũng thở ra một hơi, cảm thấy đỡ hơn một chút. Bọn họ thà đối mặt với Lục Hi còn hơn là nhìn đám sinh vật khủng bố khi nãy.


Bọn họ biết, nếu Lục Hi không ngăn cản những sinh vật dung nham đó thì bọn họ e là cũng sẽ trở thành đồ ăn của chúng. Còn đối mặt với Lục Hi, tuy có ác độc nhưng cũng là đồng loại, đám sinh vật dung nham kia khủng bố hơn nhiều.


Gương mặt Lục Hi cũng đang nở nụ cười lười biếng, đứng khoanh tay, lẳng lặng nhìn Chu Tiên Hiền.


Lúc này, Chu Tiên Hiền đã sử dụng hết thủ đoạn, ông ta biết mình không phải là đối thủ của Lục Hi.


Ông ta ngây người trong chốc lát rồi cây sáo trong tay leng keng rơi xuống đất.


Còn ông ta thì quỳ xuống một tiếng "bụp".