Cự Long Thức Tỉnh

Chương 322: Diệp Trạch Vinh





Alice hiểu chuyện gật đầu, bày tỏ đồng ý. Bởi vì mỗi lần ông nội từ bên ngoài quay về đều mang rất nhiều kẹo và đồ ăn ngon cho cô bé. Vậy nên cô bé cũng rất mong đợi ông nội đi ra ngoài.


Ngay sau đó, ông lão thân mật xoa đầu Alice rồi quay trở lại nhà gỗ, ông ta lấy ra một chiếc rương gỗ hình vuông năm thước từ dưới gầm giường ra.


Chiếc rương có chất liệu gỗ thông thường, hơi vàng ố. Ông lão thổi lớp bụi đất phía trên, ông ta đi ra ngoài, hôn lên má Alice, sau đó vẫy tay rời đi. Ông ta bước trên mặt biển, chậm rãi rời đi.


Lúc này, người dân địa phương đang làm việc trên đảo nhìn thấy ông lão rời đi, bọn họ cũng ném công cụ trong tay rồi quỳ xuống đất cầu nguyện.


Ông lão này từ sau khi lên đảo đã dạy bọn họ trồng lương thực rau củ, xây dựng nhà cửa, sử dụng đồ sắt, đồng thời trong một lần sóng thần, ông ta đã tạo một bức bình phong che chở cho hòn đảo nhỏ, chống đỡ cơn sóng thần dài đến ba ngày, để bọn họ may mắn tránh khỏi với khó khăn.


Ông lão này tồn tại giống như một vị thần trong lòng bọn họ, vĩ đại và hiền hậu.





Tiệm tạp hóa.


Lục Hi tìm tòi cả một buổi chiều cũng không phát hiện ra khí tức của cường giả siêu cấp trong thành phố Tây Kinh, bất đắc dĩ anh chỉ dành thu hồi thần thức.


Thời gian dài sử dụng thần thức phạm vi lớn như vậy khiến anh vẫn có chút không chịu nổi.


Hơn nữa anh còn phải đối mặt với ám sát của vua sát thủ thần bí kia, vì vậy anh phải giữ đủ tinh lực.


Lúc này, một nam một nữ đi vào tiệm tạp hóa.




Người đàn ông ăn mặc đắt tiền, nữ đẹp kiều diễm.


Người đàn ông ôm eo nhỏ nhắn của người đẹp, hắn ta tiến lên liều lĩnh hỏi: “Ai là ông chủ ở đây?”


Lục Hi thấy vậy liền nói: “Là tôi, có chuyện gì?”


Người đàn ông cười lớn đáp: “Tôi nghe có người nói, ở đây anh có thể giải quyết tất cả những phiền toái cho người ta, tôi tò mò nên muốn tới xem thử”.


Người đàn ông đánh giá Lục Hi và bên trong tiệm tạp hóa, mặt hắn ta đầy khinh thường.


Lục Hi thấy vậy, anh cau mày nói: “Có chuyện cứ nói, nếu không có chuyện gì, xin mời quay về”.


“Ha ha”, người đàn ông cười một tiếng nói: “Đương nhiên là có chuyện”.


“Có chuyện gì cứ nói”, Lục Hi nhàn nhạt nói.


Người đàn ông ôm người đẹp, hắn ta thản nhiên ngồi xuống ghế sofa đối diện Lục Hi, tiện tay ném chiếc chìa khóa lên bàn, hắn ta kiêu căng nói: “Chiếc xe Maserati trị giá năm triệu, cho anh, tôi muốn làm ông trùm thành phố Tây Kinh”.


Lục Hi nhấc mí mắt, anh chậm rãi nói: “Đây không phải là anh phiền muộn, mà đơn thuần anh là kẻ mộng tưởng hão huyễn”.


Người đàn ông ngẩng cao đầu nói: “Sao hả, không đủ tiền? Anh cứ mở miệng nói, chỉ cần có thể khiến tôi ngồi vào vị trí đó, giá tiền bao nhiêu do anh định đoạt”.



Lục Hi cau mày nói: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu quy định ở đây của tôi, từ trước đến nay tôi không thu tiền, tôi chỉ cần đồ vật có niên đại lâu đời. Tôi thấy anh vẫn nên đi làm việc cần làm đi, tôi không có thời gian rảnh nói chuyện vớ vẩn với anh”.


Người đàn ông nghe xong liền cười ha ha.


“Khi tôi nghe thấy lời này, tôi liền cảm thấy thật buồn cười. Trên đời lại còn có người dám nói lời khoác lác như vậy, tuyên bố có thể thay người khác giải quyết bất cứ phiền muộn gì, thật buồn cười. Bố tôi Lý Phong Xuân có mối quan hệ rộng rãi ở Thượng Kinh, lại là bác sĩ làm trong nội các, tiếp xúc với toàn nhân vật lớn cấp cao nhưng cũng không dám nói mạnh miệng như vậy đâu. Thế mà anh lại dám nói khoác mà không biết ngượng, không thấy buồn cười sao?”


Lục Hi nghe xong liền cười nói: “Hóa ra là cậu chủ nhà họ Diệp thần y”.


Lúc này, Diệp Trạch Vinh giơ tay, người đẹp lấy ra một điếu xì gà Cuba từ trong túi xách, cô ta cắt bỏ đuôi rồi ngậm trong miệng châm thuốc cho Diệp Trạch Vinh, sau đó đưa cho hắn ta.


Diệp Trạch Vinh hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra một vòng khói rồi nói.


“Tôi cũng biết mấy người các anh chính là lũ lừa bịp giang hồ mà thôi, tôi chỉ thử chút mà đã khiến anh lộ nguyên hình, cái gì mà thay người ta giải quyết bất cứ phiền phức gì, chẳng qua chỉ là lừa gạt tiền mà thôi, đúng không ông chủ Lục?”


Diệp Trạch Vinh mặt đầy tự tin, ngạo nghễ nhìn Lục Hi.


Lục Hi âm thầm lắc đầu.


Phải nói rằng nâng một người lên làm ông trùm thành phố Tây Kinh cũng không phải việc khó gì, chỉ cần hắn ta có bản lĩnh lấy ra thứ đồ ngang hàng để trao đổi.


Ghê gớm gì đâu, anh chỉ cần làm một cuộc trao đổi với lão Vương trong quân đội kia, anh tin rằng bất kỳ thứ đồ mình đưa ra cũng đều quan trong hơn vị trí ông trùm Thượng Kinh.



Nhưng cái tên Diệp Trạch Vinh vừa nhìn liền biết là con nhà giàu, đừng nói hắn ta không có đồ để trao đổi, ngay cả có Lục Hi cũng sẽ không đồng ý đẩy hắn ta lên vị trí đó đâu. Để hắn ta lên thì khác nào sâu dân mọt nước.


Nhìn thấy Lục Hi không nói lời nào, Diệp Trạch Vinh cười nói: “Sao hả, bị tôi nói trúng nỗi lòng nên không dám nói tiếp?”


“Chỉ là chẳng thèm để ý đến anh mà thôi, không có việc gì thì cút đi cho ông”, Lục Hi lạnh lùng nói.


Diệp Trạch Vinh nghe xong liền giận dữ, hắn ta nghiêng người về trước, mang theo tư thế uy hiếp, hắn ta lạnh lùng nói: “Thẹn quá thành giận? Cậu đây không nhìn nổi nhất là thứ giang hồ lừa bịp mua danh trục lợi chúng mày”.


Nói xong, hắn ta vỗ tay, bên ngoài có hai tên đàn ông vạm vỡ đi vào, họ đứng sau lưng Diệp Trạch Vinh, hắn ta lại nói.


“Bố tao cả đời hành nghề chữa bệnh cứu người, vậy mà bị mấy tên giang hồ bịp bợm chúng mày lợi dụng lừa gạt, hôm nay ông đây sẽ đập tiệm của mày, đánh gãy chân mày. Xem về sau mày còn dám gạt người nữa không”.


Hóa ra Diệp Trạch Vinh ở Thượng Kinh mới quen biết được người đẹp này, hắn ta muốn dẫn cô ta ra ngoài khoe khoang chút.


Ngay sau đó hắn ta dẫn người đẹp cùng hai người hộ vệ, lái xe chu du cả nước, phóng khoáng khắp nơi.


Sau khi đi đến Tây Kinh, hắn ta liền đi thăm hỏi Vân Thắng Quốc, bởi vì bố hắn ta từng nói qua mình đã chữa khỏi bệnh ung thư của Vân Thắng Quốc này.


Diệp Trạch Vinh nghĩ, bố có ơn cứu mạng với Vân Thắng Quốc, dẫn người đẹp đến thăm ông ta, vừa hay khoe khoang mức độ giao thiệp rộng rãi của mình.