Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1159




Chương 1159

Nhưng lúc này, vị thị vệ trưởng hoàng cung kia lại hết sức tức giận, thấy Lục Hi dám phớt lờ mình trực tiếp xông vào, cô ta không nói nhiều lời lập tức tấn công Lục Hi, một thanh kiếm mỏng mang theo chân khí sắc bén lao tới, uy thế phi phàm.

Lục Hi bất lực, trong tay ngưng tụ một thanh trường đao, vừa chiến đấu với Oona vừa đi về hướng của Thấp Long Bà.

Trong lòng Oona vừa kinh hoàng vừa tức giận, võ kỹ của tên này vô cùng kỳ diệu, gần như hoàn mỹ, các đòn tấn công của cô ta đều bị hạ gục một cách dễ dàng, tên này chắc chắn là một cao thủ.

Lục Hi đang tiến về phía phòng ngủ của quốc vương, thấy vậy Oona càng lo lắng hơn, tiếp tục tăng cường tấn công đối phương, giờ cô ta chỉ mong giữ được chân tên này cho đến khi đội thị vệ đến để cùng hợp lực bắt giữ.

Tuy nhiên, Lục Hi đã kéo theo Oona lao vào bên trong, lúc này Oona hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ có thể theo sau Lục Hi điên cuồng tấn công nhưng không ích gì.

Chẳng bao lâu sau, cả hai băng qua một số tòa nhà rồi đến một đại sảnh, bọn họ thấy quốc vương Rama X của Thái Lan đang ngồi trong phòng khách, nhìn ra ngoài.

Oona giật mình hoảng hốt, có vẻ như mục tiêu của tên này là quốc vương, nếu không thể ngăn hắn lại khiến quốc vương bị thương thì bản thân chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn thân.

Lúc này Lục Hi đột nhiên giảm thế tấn công xuống, thấy vậy Oona mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời sau lưng cô ta vang lên rất nhiều tiếng bước chân chạy đến, biết là những thị vệ khác sắp tới, cô ta mới yên tâm hơn phần nào.

Hiện tại Oona và Lục Hi đang đứng đối mặt nhau, nhưng cô ta không dám khiêu chiến trước, chỉ đứng im đợi chi viện đến. Võ kỹ của Lục Hi quá cao siêu, từ trước đến nay cô ta rất hiếm khi gặp được người lợi hại như thế này, còn mạnh hơn cả sư phụ cô ta, cô ta không dám lơ là chút nào.

Lục Hi nhìn chằm chằm quốc vương Rama X, chậm rãi nói: “Ngay cả chủ tử cũng dám khống chế, quốc vương để ông làm quốc sư đúng là bị mù rồi”.

Oona bối rối, cô ta không hiểu anh đang nói gì, chỉ có thể lo lắng nhìn Lục Hi.

Lúc này rất đông thị vệ hoàng cung đã đến, số thị vệ này không thuộc thị vệ nghi trượng nữa, chỉ thấy tất cả bọn họ đều được trang bị súng ống xông vào, yểm hộ nhau tạo thành đội hình công kích, hoàn toàn là một đội lính đặc chủng đầy đủ vũ trang hiện đại.

Lúc này, quốc vương Rama X nhìn thấy đội lính đặc chủng đi vào thì lập tức hét lớn: “Kẻ này xâm phạm hoàng cung, lập tức giết ngay tại chỗ”.

Lính đặc chủng không nói một lời, nhanh chóng bao vây Lục Hi, nã súng vào người anh.

Lục Hi nhíu mày, thi triển kết giới màu vàng ngăn chặn làn đạn dày đặc.

Vô số viên đạn bắn vào kết giới, phát ra âm thanh chói tai rồi rơi xuống đất, đối với kết giới của Lục Hi không hề có tác dụng gì cả.

Khoảnh khắc đó, tất cả các lính đặc chủng đều sững sờ, khuôn mặt của Oona càng thêm đanh lại.

Lúc này, Lục Hi nói: “Quốc vương của các người đã bị Thấp Long Bà khống chế. Tôi chỉ muốn bắt Thấp Long Bà, sẽ không khiến quốc vương của các người bị thương đâu, các người đừng ép tôi ra tay”.

Lục Hi đang cố hết sức kiềm chế, đây là hoàng cung Thái Lan, nếu giết người ở đây lập tức sẽ trở thành chuyện ảnh hưởng quốc tế, bất luận thế nào Thái Lan cũng sẽ đàm phán với Hoa Hạ, đòi một lời giải thích, nếu không dân chúng sẽ không để yên.

Lục Hi không muốn gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, cho nên bây giờ vẫn rất khách sáo.

Nhưng, lúc này Oona lại nói: “Nói năng bậy bạ, Thấp Long Bà là quốc sư, đức cao vọng trọng, sao có thể khống chế quốc vương, đừng hòng dẫn dắt người khác, quân chi viện của chúng tôi đang đến, giơ tay chịu trói đi”.

Thấy Oona vừa căng thẳng vừa tức giận nhìn mình, Lục Hi cũng cảm thấy đau đầu.

Nơi này là thủ đô của Thái Lan, chắc chắn có rất nhiều thị vệ, quốc vương bị tấn công là chuyện lớn, không cần Oona nói Lục Hi cũng biết chẳng bao lâu nữa sẽ có một lực lượng võ trang lớn đuổi đến.

Lục Hi nghĩ tới nghĩ lui, phải giải quyết chuyện này trước khi có thêm nhiều người đến, nếu không sẽ càng ngày càng rắc rối.

Nghĩ đến đây, Lục Hi trầm giọng nói: “Các người không tin tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Nói xong, Lục Hi trực tiếp đi về phía quốc vương Rama X mặc kệ lực lượng vũ trang và Oona đang bao vây anh.

Oona thấy vậy thì giật mình kinh hãi, lập tức hét lên, thanh kiếm trong tay lại bùng lên chân khí dữ dội, tấn công Lục Hi.

Súng đạn bình thường hiển nhiên không thể gây sát thương cho Lục Hi, nên cô ta chỉ có thể bất chấp xông lên.

Dù biết bản thân không phải là đối thủ của đối phương, nhưng với tư cách là thị vệ trưởng hoàng cung, đây là trách nhiệm không thể chối từ, cô ta không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hại quốc vương, kể cả phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Có điều Lục Hi đã đoán trước được rồi, một tiếng huýt sáo dài vang lên, một luồng khí tức kinh người đột nhiên phát ra từ trong cơ thể anh, cuốn sạch toàn bộ đại sảnh.

Lúc này, đội lính đặc chủng kia và Oona cảm thấy linh hồn như run lên, đó là nỗi sợ hãi không tài nào diễn tả được.

Số lính đặc chủng đó hoàn toàn không thể chống cự được cảm giác sợ hãi thấu tận tâm can này, ai nấy cũng cảm thấy cực kỳ đau đớn, vứt súng ôm chặt đầu, quỳ rạp trên mặt đất.

Sắc mặt Oona cũng trắng bệch, thân thể muốn quỳ xuống, nhưng trách nhiệm của bản thân khiến cô ta dùng hết sức chống đỡ không quỳ xuống, nhưng tay cầm kiếm lại đang run bần bật, không tài nào nhúc nhích được, chỉ có thể bất lực nhìn Lục Hi đi về phía Rama X.