Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1119




Chương 1119

Lục Hi cười lạnh lùng một tiếng, cất cây thương rồng đi, tay phải nắm thành nắm đấm, bên trên rực cháy ngọn lửa màu vàng sậm, xung quanh nắm đấm nứt ra vân nứt không gian.

“Chết cho tao”.

Lục Hi quát lên một tiếng, tấn công một cú song quyền về phía vượn khổng lồ.

“Ầm!”

Cùng với tiếng kêu vang khắp sơn cốc, Lục Hi bị đập đến lún xuống lòng đất, còn vượn khổng lồ ngã lăn ra xa.

Cảnh này khiến mọi người nhìn mà hồn rơi phách lạc, vì thần lực của Lục Hi vô cùng đáng sợ.

Nhưng Lục Hi không cho vượn khổng lồ cơ hội để thở, mà nhảy vọt lên, lao về phía nó, nắm đấm đập về phía đầu của vượn khổng lồ.

Lúc này, vượn khổng lồ đã mất đi năng lực phòng ngự, Lục Hi giáng hai cú đấm xuống, vượn khổng lồ gào thét một tiếng, ngã xuống đất, thoi thóp không thể nhúc nhích.

Lúc này Lục Hi nhẹ nhàng hạ xuống đất, miệng hét nói: “Mẹ kiếp, hống hách với tao, mày có hống hách bằng Donbakara?”

Nhưng hiện giờ vượn khổng lồ không thể phản ứng được gì.

Nói đến Donbakara, nếu Lục Hi thả nó ra, chắc chắn có thể dễ dàng đánh bại vượn khổng lồ, nhưng Donbakara quá bắt mắt, Lục Hi thà để mình tốn sức một chút, cũng không muốn huênh hoang.

Lúc này, vượn khổng lồ đã rơi vào trạng thái gần chết, Lục Hi chậm rãi tiến lên trước, chuẩn bị kết liễu nó, đây là đồ tốt để hiến tế.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên từ trong rừng rậm nổi ra một làn khói đen, nhanh chóng bay đến trên đỉnh đầu vượn khổng lồ, sau đó, trong làn khói đen, lộ ra một bóng người mặc áo choàng đen, đội mũ sắt, không nhìn rõ khuôn mặt, đứng trên đỉnh đầu của vượn khổng lồ.

Lục Hi cau mày, yên lặng nhìn người mặc áo choàng đen.

Đám người Lương Thông cũng bị người mặc áo choàng đen đột ngột xuất hiện này làm cho ngẩn người, người này có lai lịch không rõ ràng, lại xuất hiện với cách quỷ dị như vậy, hơn nữa, có thể xuất hiện sau cuộc đại chiến, và không hề kinh ngạc với vượn khổng lồ, hiển nhiên cũng là người đồng đạo, chắc chắn là cao thủ.

Lúc này, chỉ nghe người mặc áo choàng đen cười khẽ, nói với giọng sắc bén: “Lục Hi, đưa nó cho tôi, tôi muốn đưa về nghiên cứu”.

“Là ông”, Lục Hi châm rãi nói.

“Là tôi, tuy dung mạo của cậu có chút thay đổi, nhưng không giấu được đôi mắt của sứ đồ mười hai tôi”, người mặc áo choàng đen khẽ cười.

Lục Hi nheo đôi mắt, nhìn chằm chằm người mặc áo choàng đen, người này là người mặc áo choàng đen anh gặp lần trước, lúc đó, anh bỏ chạy bằng thủy độn, không ngờ, lại gặp phải ông ta ở đây.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Tôi vất vả khổ sở xử lý nó, ông lại đến đòi, không có chuyện dễ dàng vậy đâu”.

“Ha ha, tôi đã theo dõi nó từ rất lâu rồi, dạo này vừa mới có thời gian, liền chạy đến, không ngờ để cậu ra tay trước, hội Skeleton chúng tôi đã để ý đến con vượn khổng lồ này từ lâu rồi, vô cùng có giá trị nghiên cứu, các cậu rời đi thì hơn, để mọi người ra tay thì không hay lắm”, người mặc áo choàng đen nhẹ nhàng nói.

Lục Hi nghe vậy, cười lạnh lùng nói: “Hội Skeleton, nghe có vẻ rất lợi hại”.

“Đúng thế, đó là một hội vĩ đại, từ lúc con người học được cách suy nghĩ thì nó đã tồn tại rồi, và kéo dài cho đến bây giờ, chúng tôi vì chân lý theo đuổi thế gian, vì lý tưởng vĩ đại này mới đi cùng nhau, Lục Hi, hay là cậu gia nhập hội Skeleton đi, với năng lực của cậu, tôi nghĩ hội trưởng đại nhân nhất định sẽ phá lệ, cho cậu thành sứ đồ thứ mười ba”, người mặc áo choàng đen khéo léo lôi kéo.

Lục Hi cười thản nhiên, chậm rãi nói: “Tôi không có hứng thú với hội Skeleton chó má gì đó các ông, lập tức cút cho tôi, nếu không, tôi sẽ tính hết cả nợ cũ lẫn mới với ông”.

Người mặc áo choàng đen lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Gia nhập hội Skeleton, là chuyện vinh dự biết bao, sao cậu không biết trân trọng cơ hội này, đuáng là khiến người ta thất vọng”.

“Bớt lắm lời đi, cút, hay là ở lại nộp mạng”.

Lục Hi vừa nói, trong tay ngưng kết ra một thanh trường đao màu vàng.

Lúc này, người mặc áo choàng đen vừa nhìn, thở dài nói: “Sao cậu cố chấp như vậy, cứ thích đánh đánh giết giết”.

Vừa nói, chỉ thấy người mặc áo choàng đen giơ tay, một ống tiêm c ắm vào vai của vượn khổng lồ, chất lỏng màu xanh bên trong liền truyền vào trong cơ thể nó.

Lúc này, chỉ thấy cơ thể vượn khổng lồ bỗng to lên, đôi mắt đỏ ngàu vốn đã nhắm lại biến thành đỏ máu, tràn đầy tia máu.

Vượn khổng lồ như được tiêm thuốc hưng phấn, bỗng gầm thét một tiếng, đứng lên, lại lao về phía Lục Hi, không hề sợ chết, còn hung ác hơn lúc nãy.

Còn người mặc áo choàng đen lại bay xuống đứng trên mặt đất, hai tay che trong tay áo, nhìn vượn khổng lồ lao về phía Lục Hi.

Lúc này, đám người Lương Thông kinh hãi, chỉ thấy Lương Thông hét lớn một tiếng, trong tay ngưng kết ra một thanh trường thương, lao về phía người mặc áo choàng đen, những người trong võ đạo đó vừa nhìn, cũng lập tức nhào đến theo Lương Thông.

Lương Thông không biết người mặc áo choàng đen là con quỷ gì, nhưng ông ta có năng lực như có thể khiến vượn khổng lồ sống lại, đã rất khủng bố rồi, Lục Hi đối phó với vượn khổng lồ, có lẽ đã rất vất vả, ông ta không thể để người mặc áo choàng đen uy hiếp Lục Hi.

Nhưng người mặc áo choàng đen ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ giơ tay, một làn sương đen bao trùm đến đám người Lương Thông.

Lúc này, đám người Lương Thông chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Có độc, khởi động màn bảo vệ”.

Lương Thông hét lớn một tiếng, sau đó trên người hiện lên một lớp màn bảo vệ, trong sự kinh hãi, những người khác đều vận chân khí, bảo vệ cơ thể của mình.

Nhưng làn sương đen dày đặc không tiêu tan, hoàn toàn bao phủ đám người Lương Thông ở bên trong, nhất thời bọn họ không nhìn rõ phương hướng, cũng không dám hành động bừa bãi, bởi vì sương đen này lại đang ăn mòn màn bảo vệ chân khí của bọn họ, một khi màn bảo vệ bị rách, bọn họ sẽ bị trúng độc bất cứ lúc nào.

“Mọi người đừng cử động, lưng tựa lưng bảo vệ lẫn nhau, duy trì màn bảo vệ bất diệt”.