Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1112




Chương 1112

Không bao lâu, ba người quay trở về phòng, Lục Hi thở dài một tiếng, anh mở tivi lên xem, còn hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên ngơ ngác nhìn Lục Hi. Lúc này trong mắt họ đã mang vẻ kính sợ sâu sắc.

Lục Hi đang ngồi xem tivi, anh chậm rãi nói: “Hai người không cần hỏi thân phận của tôi, tôi sẽ không nói đâu, nếu cảm thấy mọi người làm bạn bè được thì cứ thả lỏng một chút, tùy ý ngồi đi, nếu cảm thấy không thể sống chung, vậy cứ rời đi là được, hai người như vậy khiến tôi rất không tự nhiên”.

Lục Hi nói xong, hai người ngây ra một hồi, sau đó Tiết Cảnh Thiên đặt mông ngồi lên sofa và nói.

“Tôi mặc kệ anh Lục có thân phận gì, về sau tôi đi theo anh”.

Lục Hi nhìn Tiết Cảnh Thiên, khẽ mỉm cười.

Lúc này, Diêu Na cau mày nói: “Xem ra anh là người có lai lịch lớn, vậy thì sau này mong quan tâm nhiều hơn”.

Nói xong, Diêu Na cũng đặt mông ngồi xuống.

Bấy giờ, Lục Hi cười đáp: “Như vậy cũng là mọi người tùy ý đoán mà, kết bạn chính là mong muốn có thêm niềm vui, một ngày nghĩ nhiều như vậy càng không vui, tôi gọi điện đặt chút đồ ăn, vừa rồi ăn chưa no”.

Hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên cũng cho là vậy.

Ngay sau đó Lục Hi nhấn chuông trên bàn, trong chốc lát có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp gõ cửa đi vào, Lục Hi gọi một đống đồ ăn, còn có một thùng bia, nhân viên phục vụ ngay lập tức đi sắp xếp.

Ba người xem tivi, chưa đến nửa tiếng, đồ được gọi đã lên toàn bộ, xem ra phục vụ ở phòng tổng thổng vẫn khá được ưu tiên.

Sau đó, ba người bắt đầu ăn, thỉnh thoảng lại cụng ly, ăn uống còn tùy ý hơn nhiều so với lúc ở trên sân thượng.

Cứ như vậy một bữa ăn kéo dài hơn hai tiếng, ba người xoa bụng dừng đũa, mà phần lớn thức ăn đều vào bụng Lục Hi, hai người vô cùng khâm phục đối với sức ăn của Lục Hi, đây là người ăn nhiều nhất bọn họ từng gặp qua.

Đúng lúc này truyền đến tiếng gõ cửa.

“Mời vào”, Lục Hi nói.

Ba người Lương Thông, Lương Bách Hiếu và Vương Bá Hổ đẩy cửa vào.

“Anh Lục, thật ngại quá, khiến bạn anh sợ hãi rồi”, Lương Thông vừa bước vào liền vội vàng nói.

“Không sao, cũng không có chuyện gì xảy ra, vẫn tốt”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

Lúc này, Lương Thông nghiêm mặt nói: “Tôi đánh gãy hai chân Vương Cảnh rồi, để hắn nằm liệt giường nửa năm, coi như là đền tội với cảnh sát Diêu”.

Diêu Na nghe vậy liền lập tức nói: “Ông Lương, dạy dỗ một chút là được rồi, như vậy có phải quá đáng hay không”.

Diêu Na là lính tuần, cô ta vẫn không dám tưởng tượng những người này tùy tiện hành động hình phạt riêng, còn là hình phạt nghiêm khắc như vậy.

Lúc này,

Lục Hi nói: “Diêu Na, đừng nói nữa, trong giang hồ có quy củ của giang hồ”.

Diêu Na nghe xong thì không nói thêm nữa.

Bấy giờ, Lương Thông nói: “Đã bắt được Lưu Diệu, xin hỏi bây giờ cảnh sát Diêu muốn làm thế nào?”

Diêu Na nghe xong, ánh mắt sáng lên, lần này cô ta giống như thoát khỏi bệnh nặng trong lòng, vội vàng nói: “Tôi đi xin lệnh bắt giữ hắn trước, sau đó phía Tây Kinh sẽ phái xe đến áp giải”.

Lương Thông nghe xong liền nói: “Nếu đã như vậy thì không phiền cảnh sát Diêu chạy đi rồi, tôi sẽ bảo Bách Hiếu đi chào hỏi, giam bọn chúng lại là được, chờ người của cảnh sát Diêu đến thì có thể bắt hắn đi bất cứ lúc nào”.

Diêu Na liền cảm kích, cô ta liên tục nói cảm ơn.

Nếu cô ta đi làm, thủ tục cũng phải mất nửa ngày, hơn nữa đã đến giờ này rồi, muốn làm cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai. Lần này cô ta có thể tiết kiệm được rất nhiều việc.

Ngay sau đó, Lương Thông gật đầu với Lương Bách Hiếu, hắn ta lập tức đi ra sắp xếp.

Lúc này, Vương Bá Hổ nhìn thấy đồ ăn thừa trên bàn và bia lăn trên đất, gã toét miệng cười nói: “Anh Lục, mấy người uống rượu mà không gọi tôi”.

Dáng vẻ Vương Bá Hổ đầy vẻ thèm ăn.

Lục Hi cười một tiếng, biết gã đang giả vờ, lập tức cười nói: “Cậu Vương anh có gì mà chưa ăn qua uống qua, đồ ăn mà mấy người chúng tôi ăn, e rằng anh khó mà nuốt trôi, cho nên không dám gọi anh”.

Vương Bá Hổ nghe xong, gã đặt mông ngồi xuống: “Anh Lục nói gì vậy, có thể ăn cùng anh, ăn gì cũng là sơn hào hải vị. Nào, người anh em, tôi kính anh một ly”.

Nói xong, Vương Bá Hổ nhặt một chai bia lên, uống một hơi cạn sạch.

Lục Hi nhìn Vương Bá Hổ, anh cười ha ha một tiếng: “Anh nhất định muốn uống rượu với tôi?”

“Chắc chắn, ở thành phố Nguyên Thái này Vương Bá Hổ tôi uống rượu chưa từng có đối thủ, rượu trắng vô tận, bia tùy tiện rót, chú Lương, phiền chú mang rượu cho chúng cháu, cháu và anh Lục phải cố gắng uống một chầu”,

Còn Lương Thông cười nói: “Không thành vấn đề, chú đi sắp xếp, cháu cứ việc uống với anh Lục”.

Ngay sau đó, Lương Thông gọi nhân viên phục vụ đến sắp xếp.

Lục Hi chớp mắt, anh cũng cầm một chai bia lên bắt đầu uống với Vương Bá Hổ.

Nhắc tới Vương Bá Hổ, Lục Hi cũng cảm thấy không tệ, mặc dù gã có tiền và phách lối, nhưng cũng không ỷ thế hiếp người, dù bắt nạt người ta cũng là dùng tiền đập mặt, so với hạng như Vương Cảnh cũng vẫn tốt hơn nhiều.

Không bao lâu, tổng giám đốc khách sạn đích thân đưa rượu tới, chất đầy năm xe đẩy, toàn là các loại rượu Âu Mỹ, rượu trắng, bia, chất đống thành núi to núi nhỏ trong phòng.

“Giám đốc Vương, ông Lương, mọi cứ cứ dùng từ từ”, giám đốc cúi người kèm theo nụ cười.

“Tốt lắm, mau cút đi, không còn việc gì thì đừng tới quấy rầy”, Vương Bá Hổ nói.

“Dạ dạ dạ, mấy vị cứ từ từ dùng”, giám đốc nói xong liền khom người rời đi.

Lúc này, dường như Vương Bá Hổ chê bia không đã, gã mở hai bình Hennessy, đưa cho Lục Hi và nói: “Anh Lục, uống một chai nào”.

Lục Hi khẽ mỉm cười, anh nâng bình rượu uống mấy hớp.

Vương Bá Hổ có chút sửng sốt, sau đó gã hưng phấn vỗ đùi: “Tuyệt đấy anh Lục, nhìn tôi đi”.

Vương Bá Hổ cũng bưng bình rượu lên, uống mấy hơi cạn sạch.

Hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên nhìn đến trợn tròn mắt, có thể uống rượu như vậy sao, nếu tiếp tục thì chẳng phải uống đến chết!

Nhưng Vương Bá Hổ giống như ngâm cả ngày trong bình rượu, tửu lượng lớn đến dọa người, còn Lục Hi thì lại là ngàn ly không say, cũng chẳng coi Vương Bá Hổ ra gì.

Vương Bá Hổ lần đầu gặp đối thủ như vậy, lập tức gã trở nên hứng thú, không ngừng uống các loại rượu xuống bụng.