Công Tử Điên Khùng

Chương 398: Thủy Gia




- Anh không sao chứ?

Vũ Tích nhìn sắc mặt biến hóa của Lâm Vân, liền hỏi.

- Không có gì, chỉ là anh nhớ ra lúc đó anh bị người hại. Nếu anh không nghĩ sai, thì chính là tên Tào Quân kia làm hại anh. Công nhận y rất biết lợi dụng cơ hội.

- Anh còn hoài nghi, con ma thú thuộc loại trâu kia là của Tào Quân. Bởi vì trước đó anh có nghe nói Tào Quân có nuôi một con ma thú, nhưng y vẫn chưa từng sử dụng nó để chiến đấu.

Mọi việc dần trở nên rõ ràng. Hiện tại Lâm Vân có thể nắm chắc 90% tên Tào Quân đã có âm mưu từ trước.

Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá trùng hợp.

Còn Dược Sư ở Hồng Kong kia nữa, Lâm Vân hoài nghi y cũng theo mình từ đại lục Thiên Hồng tới. Nhưng linh hồn và thân thể của y đều được mang tới đây. Chỉ là đầu óc của y xảy ra vấn đề.

Vợ chồng hai người nói chuyện cả đêm. Buổi sáng, khi Vũ Tích tỉnh dậy thì Lâm Vân đã đi mất. Nàng quyết định tới nhà xưởng để sắp xếp số thảo dược cho Lâm Vân. Nàng biết những thứ này rất hữu ích cho Lâm Vân về sau.

Thủy gia.

Đây vốn là một gia tộc nhỏ, thậm chí còn không biết bọn họ từ đâu tới Hồng Kong. Hiện tại, gia tộc đó đã trở thành một gia tộc đứng đầu rồi.


Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì bọn họ có một Dược Sư. Mà còn là một Dược Sư luyện thuốc miễn phí nữa chứ. Không cần phải trả thù lao, chỉ cần cho y ăn no là được. Thậm chí cả chỗ ở cũng không cần quan tâm, cứ cho y ở trong kho thuốc. Hàng ngày ra lệnh cho y chiết xuất tinh dầu.

Có một người như vậy, gia tộc đó không phát triển mới là lạ. Khi người khác ý thức được sự quan trọng của người Dược Sư kia, thì đã không có kẻ nào dám thách thức Thủy gia rồi.

Cho dù việc Thủy gia có một Dược Sư bị lộ ra ngoài, thì cũng không sao cả. Tất cả các gia tộc không chẳng những không dám động vào Thủy gia, thậm chí còn đi theo nịnh bợ. Bởi vì bọn họ biết, chỉ có Thủy gia mới có thể lấy được nhiều tinh dầu của dược thảo. Phỏng chừng, ngoại trừ Lâm gia ở đại lục ra, đã không còn gia tộc nào khác có thể so sánh với Thủy gia.

Đã có người suy đoán, hiện tại Thủy gia đang tích cực thu mua dược thảo, bọn họ làm vậy có phải là có ý gây xung đột với Lâm Vân của Lâm gia hay không? Tuy nhiên, Thủy gia đã không ngừng thu thập dược liệu mấy năm rồi, vẫn không thấy có người Lâm gia đi tới gây sự. Thì sự suy đoán đó dần dần lắng xuống. Cũng có người cho rằng, đó là bởi vì Thủy gia có cao thủ cấp Tiên Thiên, Lâm gia cho dù lợi hại đến mấy, cũng không thể dùng võ lực đối kháng được.

Có suy đoán thì có lo lắng. Chính người của Thủy gia cũng lo lắng Lâm Vân sẽ tìm tới tận cửa. Nhưng đã mấy năm rồi, không thấy có người nào của Lâm gia tới chất vấn. Mà hiện tại thực lực của Thủy gia cũng đã tăng vọt, cho nên không cần phải quan tâm cái nhìn của Lâm gia như thế nào.

- Anh cả, em cảm thấy chúng ta nên an phận thì tốt hơn. Hiện tại, mỗi tháng tổ chức một lần đấu giá tinh dầu dược thảo là đủ rồi. Nếu lại tuyên bố thu thập linh thảo trên toàn thế giới, có phải hơi làm quá hay không? Nghe nói Sát Thần Lâm Vân kia cũng đang thu mua linh thảo, làm vậy có thể dẫn đến sự xung đột với Lâm gia.

Nói chuyện là Lão Nhị của Thủy gia, Thủy Sâm Hà.

Gia chủ hiện tại của Thủy gia, là anh cả Thủy Sâm Giang. Ở thế hệ của bọn họ có bốn người anh em, Lão Tam là Thủy Sâm Hồ. Lão Tứ là Thủy Sâm Hải. Trong bốn người anh em, Lão Đại và Lão Tam đều là cao thủ Tiên Thiên. Lão Nhị và Lão Tứ là Hậu Thiên đại viên mãn. Còn trong thế hệ con cháu, gộp lại cũng có ba cao thủ Tiên Thiên.

- Anh hai à, bây giờ anh mới chỉ là cao thủ Hậu Thiên, cho nên chưa biết sự chênh lệch giữa Hậu Thiên và Tiên Thiên. Hiện tại Thủy gia của chúng ta có năm cao thủ Tiên Thiên. Còn có rất nhiều cao thủ Hậu Thiên. Đối phó với một tên Lâm Vân của Lâm gia, không phải là việc đơn giản sao?

Thủy Sâm Hồ kiêu ngạo nói.


Thủy Sâm Giang cũng gật đầu đồng ý:

- Chú ba nói không sai. Hiện tại chúng ta không cần phải e ngại tên Lâm Vân kia. Hắn cùng lắm cũng chỉ là cao thủ Tiên Thiên mà thôi. Tên đấy mới có ba mươi tuổi, tu luyện tới Tiên Thiên tầng bốn là giỏi rồi. Mà Thủy gia của chúng ta, đã có ba người Tiên Thiên tầng bốn.

- Hắn giết được nhiều người bình thường, nhưng làm sao giết được cao thủ Tiên Thiên? Đó là cả một khoảng cách lớn. Cho nên chúng ta không phải sợ hắn. Mà chúng ta dùng tiền để mua linh thảo, chứ có trộm cướp của ai đâu? Chỉ cần có thực lực, là chúng ta có quyền lên tiếng.

Sắc mặt của Thủy Sâm Giang rất lạnh nhạt, nhưng sự tự tin của cao thủ Tiên Thiên vẫn lộ rõ ra ngoài.

Thủy Sâm Hải gật đầu nói:

- Em cũng cảm thấy anh Hai quá cẩn thận rồi. Ở trước người có thực lực cao hơn, ai cũng như vậy thôi. Hiện tại thực lực của Thủy gia của chúng ta đã được công khai. Ngay cả thế lực ở nước Anh cũng đang rất phát triển. Có lẽ rất nhanh sẽ có người tới cầu khóc chúng ta trở về.

- Trở về? Anh tuyệt đối sẽ không trở về. Lúc trước Đại gia gia và Tứ gia gia bị đuổi khỏi Hàn Quốc, chúng ta đã không còn là người Hàn Quốc nữa rồi. Cho dù bây giờ bọn họ có quỳ xuống cầu anh trở về, anh cũng sẽ không quan tâm.

Thủy Sâm Hà trầm mặt nói.

- Chuyện này nói sau. Ngày mai là buổi đấu giá đầu tiên, không nên để xảy ra vấn đề. Chỉ cần buổi đấu giá ở Hồng Kong thành công, sau này chúng ta có thể tới nước Anh đấu giá, rồi tới đại lục, có lẽ tới cả Hàn Quốc đấu giá nữa.

Anh cả Thủy Sâm Giang âm lãnh nói.

- À, chú ba, nên để cho tên Dược Sư kia nghỉ ngơi hợp lý. Đây là mỏ vàng của cúng ta, không thể để cho y xảy ra vấn đề.

Thủy Sâm Giang nhớ tới chuyện này, liền dặn dò Thủy Sâm Hồ một tiếng.

Lần đầu giá này của Thủy gia được tổ chức ở tầng tám của tòa nhà Vạn Bảo, Hồng Kong. Nơi đây đã được bố trí bảo vệ dày đặc, ngay cả một con ruồi cũng không chui vào được.

Toàn bộ người tu luyện cổ võ trên toàn thế giới đều đổ về đây. Ai chả muốn mua một ít tinh dầu từ dược thảo. Đây là một thứ có tiền cũng không mua được.

Lần đấu giá này cực kỳ rầm rộ, chỉ có lần đấu giá Dạ Minh Châu trước ở Yên Kinh mới có thể so sánh. Tất cả các khách sạn lớn nhỏ ở Hồng Kong, trong vòng một đêm đã chật kín người. Mọi người đều chờ tới sáu giờ tối sẽ khai mở cuộc đấu giá.

Lâm Vân tới Hồng Kong khá sớm. Nhưng hắn không tới Thủy gia trực tiếp hỏi thăm. Hắn cũng biết Thủy gia muốn thu mua thảo dược trên toàn thế giới. Nhưng hắn không quan tâm, hắn không đến mức vì một chuyện nhỏ nhặt này mà tới xử lý bọn họ.

Người ta là dùng tiền mua sắm, không ăn trộm ăn cắp gì, đó là quyền lợi của bọn họ. Nếu ngay cả loại chuyện này, hắn cũng muốn chen chân vào, thì có chút không nói đạo lý. Cho dù Lâm Vân là người không lưu tình khi đã động thủ, nhưng hắn không phải là người không nói lý lẽ.