Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa

Chương 12: Vương gia thỉnh ôn nhu 12




Edit: Xanh Lá

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ cung điện ngoại trừ Tam hoàng tử và Đường Khanh thì không còn người nào khác.

Đường Khanh đột nhiên bị người ôm vào ngực cũng không giãy giụa, chẳng qua trong mắt lại lộ vẻ lạnh lẽo. Cô dám đến đây một mình, sao có thể không chuẩn bị đây.

Tuy nhiên, Tam hoàng tử lại không biết. Hắn nhìn nhân nhi trong lòng ngực, thấy cô ngoan ngoãn không giãy giụa, trong giọng nói của hắn cũng liền mang theo một tia khinh thường và tuỳ tiện, “Bổn hoàng tử còn tưởng ngươi sẽ là trinh tiết liệt nữ gì cơ, không ngờ chẳng qua cũng……” Lời còn chưa dứt, bên tai đã truyền đến một tiếng cười lạnh, ngay sau đó hắn phát hiện mình thế mà lại không động đậy nổi, tức khắc, hắn mặt đầy sợ hãi nói: “Ngươi!”

Đường Khanh bình tĩnh rời khỏi ngực hắn, tiếp theo thương hại nhìn về phía hắn, “Chậc, đúng là đáng thương.”

Châm của cô ngay cả Túc Vương còn có thể làm cho bất động, người trước mắt này căn bản không đáng nhắc tới.

“Tiện nữ nhân, ngươi rốt cuộc đã làm gì!” Tam hoàng tử tuy sợ hãi nhưng dù sao cũng ở địa vị cao nhiều năm, vừa há mồm ra liền mắng chửi người, tiếp theo lại la to, “Người đâu! Đều cút về đây cho bổn hoàng tử!”

“Ngươi kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không ai đến.” Nói xong, cô đột nhiên cảm thấy mình giống như ác bá trong truyền thuyết vậy. Nghĩ thế, cô liền tà ác đưa tay nắm lấy cằm đối phương, động tác thô lỗ lật qua lật lại nhìn từ trên xuống dưới, học theo khẩu khí mới vừa rồi của hắn mà nói: “Bổn cô nương còn tưởng Tam hoàng tử là nhân vật lợi hại thế nào, không ngờ chẳng qua cũng chỉ có thế.”

Tam hoàng tử chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị một nữ nhân sỉ nhục, tức khắc giận dữ hét lên: “Ngươi muốn chết!”

“Lời này hẳn là ngươi nên tự nói với mình mới đúng.” Đường Khanh vừa nói, vừa rút ra một chiếc khăn tay ra lau bàn tay vừa mới nắm cằm hắn, tiếp theo cực kỳ ghét bỏ ném chiếc khăn đi. Làm xong động tác này, cô lại lấy ra mấy chiếc kim châm cứu, vừa đánh giá hắn vừa ôn nhu nói: “Ngươi nói xem mấy cây châm này của ta nên ghim vào nơi nào của ngươi mới tốt, khiến hạ thân của ngươi bất lực, hay là đơn giản khiến ngươi trở thành kẻ ngu si?”

Tam hoàng tử sau khi phẫn nộ lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nữ nhân này dám làm như vậy tất nhiên sẽ không sợ hậu quả, hắn ta còn chưa đoạt được ngôi vị hoàng đế, sao có thể chết trong tay nữ nhân như vậy.

“Ngươi, ngươi hãy thả bổn hoàng tử. Những gì Nhị ca của bổn hoàng tử có thể cho ngươi, bổn hoàng tử sẽ cho ngươi tất, thậm chí còn cho ngươi nhiều hơn.”

Đường Khanh lười nói nhảm, nếu lại kéo dài tiếp, vạn nhất Vinh quý phi kia trở lại thì người gặp họa sẽ chính là mình. Chỉ là khi cô đang chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, từ phía sau liền truyền đến một tiếng động nhỏ.

Vốn tưởng rằng người của Vinh quý phi đã trở lại, nhưng vừa xoay người, cô lại thấy đó là một nam tử xa lạ.

Nam tử đứng ngược sáng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thấy cô quay đầu lại, liền cười nho nhã với cô, “Vốn tưởng Vân cô nương sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy là bổn cung đã lo lắng thừa rồi.”

Nam tử khuôn mặt tuấn mỹ, quần áo hoa lệ, không cần đoán cũng biết đây là một vị hoàng tử, chỉ là Đường Khanh không xác định được hắn là vị nào thôi, mà hệ thống nãy giờ vẫn luôn giả chết lại đột nhiên lên tiếng.

“Là Thái Tử.”

Nghe vậy, Đường Khanh hơi nhướng mày. Nếu nói Tam hoàng tử kia sẽ chiếm thân của nguyên nữ chính, khiến cho Kỳ Quân Túc tức giận, thì Thái Tử lại chính là người khiến Kỳ Quân Túc hoàn toàn hắc hóa.

“Thái Tử điện hạ cát tường.”

Thái Tử thấy cô không chút sợ hãi mà còn cực kỳ bình tĩnh thỉnh an với mình, tức khắc liền rất tán thưởng nhìn cô, “Tai mắt của bổn cung nói cho bổn cung biết Vân cô nương gặp nạn, vốn định tới cứu ngươi, nhưng thật ra không ngờ  người cần được cứu lại trở thành Tam đệ của bổn cung đấy.”

Thái Tử tuy mở miệng nói muốn cứu Tam hoàng tử, nhưng lại chẳng có chút hành động nào.

Tam hoàng tử và Thái Tử chất chứa oán hận đã lâu, sao Thái Tử lại đi cứu hắn được, chỉ là trước mắt Tam hoàng tử cũng chẳng có cách nào.

“Đại ca, huynh mau cứu ta, nữ nhân này điên rồi! Huynh cứu ta xong, ta sẽ không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với huynh nữa, ta cũng sẽ bảo mẫu phi không đối nghịch với Hoàng Hậu.”

Nghe vậy, Thái Tử như nghe được chuyện gì hài hước, liền khẽ cười mà nói: “Tam đệ thật biết nói đùa, ngôi vị hoàng đế vốn chính là của bổn cung, ngươi lấy cái gì mà tranh đoạt với bổn cung cơ chứ? Còn về mẫu phi ngươi, chẳng qua chỉ là thiếp thất ti tiện, lại lấy cái gì ra mà đối nghịch với mẫu hậu của bổn cung?” Nói xong, hắn liền lập tức biến sắc mặt, tỏ vẻ tràn đầy lo lắng nhìn về phía Đường Khanh, “Tam đệ của bổn cung không biết làm sao lại phát điên rồi, Vân cô nương là thần y, vẫn mong cô nương châm cứu cho hắn.”

Đường Khanh nhịn không được mà thầm bấm “like” cho kỹ thuật diễn của Thái Tử, rốt cuộc cũng là Boss phản diện sau cùng, cái loại cặn bã nhỏ nhoi như Tam hoàng tử quả thực không thể nào so sánh.

“Nếu Thái Tử muốn nhờ, vậy dân nữ nhất định dốc hết sức lực.”

Tuy nói đã bị người khác phát hiện, chẳng qua Tam hoàng tử thì tuyệt đối vẫn không thể buông tha, rốt cuộc thì thả ra chắc chắn sẽ xui xẻo, làm đến cùng nói không chừng còn có đường sống. Về phía Thái Tử, thì nhìn tình hình có vẻ đang muốn mời chào cô.

Tam hoàng tử sớm đã bị tình thế trước mắt dọa đến hỏng cả người, sau khi nghe được đoạn đối thoại của hai người xong, thì liền đỏ cả mắt lên mà rống lớn, “Kỳ Quân Lăng! Ngươi dám!”

Thái Tử nhìn hắn giống như nhìn người chết vậy, chẳng qua lời nói vẫn ôn nhu như lúc đầu, “Tam đệ đừng nháo, có bệnh phải trị.” Lời dứt, Đường Khanh liền động thủ. Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, ánh mắt Tam hoàng tử đã dần dần mất đi thần thái……

Thu kim châm lại, Đường Khanh xoay người liền đi. Đương nhiên, đây chính là làm bộ cho Thái Tử xem, cô dám chắc Thái Tử vẫn sẽ gọi cô lại.

Quả nhiên, Thái Tử mở miệng gọi cô, “Vân cô nương cứ thế vứt hắn lại chỗ này sao?”

Đường Khanh cũng không dừng chân, chỉ nói, “Túc Vương sẽ giải quyết việc này.”

Thái Tử thấy thế, lập tức nhanh chân tiến tới ngăn trước mặt cô, “Chẳng lẽ ngươi không sợ bổn cung đem nói ra việc này?”

“Vậy Thái Tử không sợ dân nữ cũng sẽ để ngươi cùng làm bạn với Tam hoàng tử sao?” Đường Khanh cười như không cười hỏi ngược lại.

Thái Tử cũng không tức giận vì lời này, vẫn giữ vẻ ôn nhuận nho nhã, “Nếu bổn cung sợ thì sẽ không xuất hiện ở chỗ này.”

“Ồ.” Đường Khanh bày vẻ mặt không chút để tâm, “Nếu Thái Tử không có việc gì, dân nữ liền cáo lui.”

Thái Tử nhìn cô rời đi, hứng thú trong mắt càng lúc càng lớn. Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên mở miệng, “Vân cô nương, ồ, không, có lẽ bổn cung phải gọi ngươi là công chúa điện hạ.”

Giọng Thái Tử cũng không lớn, chẳng qua lại vừa vặn có thể khiến người ta nghe được.

Đường Khanh dừng chân, nhưng vẫn không quay đầu lại.

Thái Tử chậm rãi tiến lên, bước từng bước ưu nhã cao quý, cuối cùng đứng ở trước mặt cô, “Công chúa điện hạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nhị đệ, hiện giờ lại xuất hiện trong cung, không biết công chúa điện hạ muốn làm chuyện gì?”

Trên mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, tựa như sợ hãi vì thân phận của mình bị phát hiện, chẳng qua rất nhanh cô liền trấn định xuống, “Chuyện ta làm cũng sẽ không gây tổn hại đến Thái Tử, Thái Tử không cần lo lắng.”

“Ồ? Bổn cung làm thế nào tin tưởng được đây?”

“Tin hay không là tùy ngươi.”

Thái Tử thấy cô dửng dưng như vậy, liền hoàn toàn hết cách, bất đắc dĩ nói: “Ngươi làm như vậy bổn cung sẽ rất khó xử.” Nói xong, hắn thấy cô nhìn chằm chằm mình, lại nói: “Nếu ngươi không nói cho bổn cung biết ngươi muốn làm gì, vậy bổn cung chỉ có thể giam lỏng ngươi.”

“Nói ra thì có thể buông tha ta chắc?” Đường Khanh mỉa mai cười lạnh.

“Vậy phải xem ngươi muốn làm chuyện gì.” Thái Tử dẫn dụ cô mở miệng. Hắn dám khẳng định, người trước mắt này nếu có thể hợp tác với hắn, tuyệt đối sẽ mang đến cho hắn cực nhiều ích lợi, ngược lại, nếu giúp Túc Vương, vậy hắn cũng chỉ có thể nhịn đau mà loại bỏ cô.