Công Chúa Dã Man

Công Chúa Dã Man - Chương 17





Bảy ngày sau là tới ngày đại hôn của Lăng An Vương.


Vị tân nương bỏ trốn khiến cho người ta đau đầu trong truyền thuyết kia, gần đây hình như cũng đã chấp nhận số phận, chẳng những an phận không ít, còn có thể nhẫn nại đồng ý với Lăng An Vương mời thầy dậy thư pháp và chữ hán. Mặc dù chưa từng cầm bút lông nên chữ hán nàng viết ra quả thực so với sâu róm không có khác biệt gì mấy, nhưng khi Độc Cô Dận nhìn thấy nàng tự tay viết ra tên của mình, vẫn cười tươi rói, làm cho đám cung nữ xung quanh đều ngây ngẩn cả người.


Bọn họ không ngờ Lăng An Vương cũng có lúc sẽ có lúc cười, hơn nữa còn cười tươi như vậy.


Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Lăng An Vương k phải là rất vui vẻ, mà còn là vô cùng vui vẻ, hắn thậm chí đã bắt đầu không kiêng dè hàng đêm ngủ lại ở trong phòng Cáp Liên, hai người sớm đã như những đôi vợ chồng thực sự.


Nhưng Cáp Liên lại không vui vẻ.


Nàng giống như bị nhốt ở trong lồng chim, đã chấp nhận số phận của một con chim, mặc dù không phản kháng, nhưng cũng không có tức giận, thường thường ngẩn người nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhớ tới quê nhà nơi phương xa.


Dĩ nhiên Độc Cô Dận nhìn ra được buồn bực của nàng, nhưng hắn tin rằng đây chỉ là tình hình tạm thời, ai cũng sẽ nhớ nhà, nhớ người thân, hắn tin rằng năng lượng tình yêu sẽ khiến Cáp Liên một lần nữa trở lại với dáng vẻ tràn đầy sức sống lại trở thành một người xinh đẹp động lòng người, bây giờ nàng chỉ cần thời gian thích ứng mà thôi.


Chỉ có bản thân Thái Thì nhìn ra được, vị công chúa nước lạ này thực sự không vui vẻ gì.


Ngày trước Cáp Liên sẽ cười sẽ nhảy, tức giận sẽ dậm chân, nhưng nàng bây giờ giống như một búp bê xinh đẹp, mặc dù cũng có cười, nhưng những nụ cười đó luôn làm cho người ta cảm giác yếu ớt miễn cưỡng, khiến cho người ta không nhịn được sinh lòng cảm thong.


Mặc dù đêm nào Lăng An Vương cũng ngủ cùng nàng, nhưng có đôi khi lúc trăng sáng sao thưa trong đêm khua, Thái Thì lại thấy Cáp Liên chân trần chạy ra bên ngoài, sau đó ngồi ở trên hành lang ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng.


Có một đêm, cuối cùng Thái Thì không nhịn được tò mò, nhân lúc một đám mây đen trôi qua, xung quanh bốn phía tối đen, nàng len lén chạy ra khỏi phòng người hầm đi tới bên cạnh Cáp Liên, nhỏ giọng hỏi nàng: "Công chúa, người không vui sao?"


"A? Là ngươi? Đã muốn lắm rồi, ngươi còn chưa ngủ sao?" - Cáp Liên có chút kinh ngạc


"Nô tỳ lo cho công chúa, cho nên mới không ngủ được".


"Ha ha". Ngoài ý muốn, Cáp Liên khẽ cười lên: "Ngươi sợ ta sẽ bỏ trốn khỏi hoàng cung?"


"Không, nô tỳ thật sự lo cho công chúa, hình như người luôn có tâm sự, buổi tối nô tỳ thường thấy người ra ngoài trầm tư ngồi ở trên hành lang, nô tỳ sợ cơ thể người cảm lạnh".


"Cảm lạnh? Ở quê hương của ta, mỗi khi đêm xuống sẽ lạnh vô cùng, đến mức trên mặt cỏ cũng sẽ đóng băng một tầng sương. Khí hậu ở Trung Nguyên ấm áp hơn nhiều, về điểm này một chút ta cũng không sợ lạnh".


Cáp Liên đã sớm quen với khí hậu rét lạnh của phương bắc, ngược lại Thái Thì rất ít khi dạo chơi trong đêm khuya, không khí ban đêm nàng ta càng không chịu được, không cẩn thận hắt xì mấy cái.


"Ha ha, nhìn người xem, người lạnh đến hắt xì rồi kìa! Trở về nghỉ ngơi nhanh đi ta không sao đâu, thật đấy" - Nàng cười cười với Thái Thì.


Nhưng Thái Thì nhìn thấy nụ cười này của nàng, trong trái tim lại có một chút đau thương.




Đều là nụ cười, nhưng nụ cười tối nay của Cáp Liên lại mang theo sự buồn bã và ưu thương, thậm chí còn có một chút bất đắc dĩ.


Thái Thì biết trước đây Cáp Liên sẽ không cười như vậy, nụ cười tối nay của Cáp Liên, không khỏi làm cho Thái Thì nhớ tới nhưng người phụ nữ ở trong thâm cung, bất kể là được đế vương cưng chiều hay là bị quên lãng, mỗi người bọ họ hình như đều có nụ cười giống như vậy.


"Công chúa....." - Giọng Thái Thì trở nên nghẹn ngào, nhưng nàng ta biết mình không thể làm được gì hết.


Giúp nàng chạy trốn khỏi nơi này sao? Việc này nàng chẳng những không có khả năng giúp được, ngộ nhỡ nếu như bị bắt được, thì sẽ phạm phải trọng tội chu di cửu tộc!


"Về đi, ta thật sự không sao đâu".


Nghe nàng nói như vậy, Thái Thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lui ra.


Ngay đúng lúc nàng đi trở về phòng, thì nghe thấy tiếng ngâm nga khe khẽ của Cáp Liên, tuy rằng đó là ngôn ngữ Hạ Lan, nhưng sự thê lương và nỗi nhớ quê hương trong tiếng hát vẫn khiến cho Thái Thì đỏ mắt, nhớ tới quê hương nhớ tới cha mẹ mình.


"Hắc hà thương thương bờ sông, đóa hoa theo gió nở ra, người mẹ tóc trắng xóa, cầu nguyện con gái có thể bình an. Con ngựa con, ở trong ngực con ngựa mẹ mới có thể lớn lên. Người mẹ già, ky vọng có thể đoàn tụ với đứa bé. Con ngựa con, phải có con ngựa mẹ dậy bảo mới có thể trở thành ngựa tốt. Người mẹ hiền lành, luôn luôn nhớ nhung con gái"…


Cáp Liên đang nhớ về nhà, mỗi giờ mỗi khắc nàng đều nhớ, nhưng nàng không có cách nào về nhà.


Nàng không thể phủ nhận, có lẽ ở một phương diện khác mà nói, nàng đang hạnh phúc, bởi vì Độc Cô Dận yêu nàng, nhưng bởi vì yêu mà trở thành chim trong lồng như này cũng là bất đắc dĩ và bi thương, cũng khiến cho nàng càng nhớ nhà nhiều hơn, nhiều hơn.


"Công chúa....." - Thái Thì núp ở bậc thang hành lang bên cạnh, len lén khóc.


Thái Thì cũng rất nhớ cha mẹ mình.... Năm đó nếu không phải là vì nhà nghèo, nàng sẽ không phải vào cung từ bé, từ đó đến nay cũng đã bảy năm trôi qua, không biết cha mẹ nàng ở quê nhà có khỏe mạnh hay không?


Tiếng khóc nức nở phát ra, làm Cáp Liên chú ý, nàng đi chân trần, tóc rối bù, đi theo tiếng khóc nhìn thấy Thái Thì đang núp ớ dưới cầu thang lén khóc.


"Thái Thì? Tại sao ngươi lại khóc? Là ai bắt nạt ngươi? Hay là ngươi bị lạnh quá?" - Cáp Liên lo lắng, không ngừng an ủi nàng: "Có chuyện gì mau nói cho ta biết đi! Ta nhất định sẽ giúp ngươi".


"Công chúa.... công chúa" - Trước dáng vẻ không hề kiêu căng lên mặt của Cáp Liên, Thái Thì đã sớm coi nàng thành người thân duy nhất của mình ở trong hoàng cung này, vì vậy liền không chút kiêng dè nào mà đem những lời ở trong lòng nói ra: "Công chúa, nô tù biết người đang nhớ nhà, nô tỳ..... nô tỳ cũng thế..... năm nô tỳ chín tuổi đã phải vào cung, đến bây giờ chưa từng về nhà lần nào, nô tỳ cũng rất muốn biết cha mẹ nô tỳ bây giờ thế nào rồi, không biết bọn họ có khỏe hay không?"


"Thì ra là ngươi cũng nhớ nhà...." - Cáp Liên vỗ nhẹ lên vai nàng, giống như đối với em gái mình: "Chỉ cần là người, thì ai cũng sẽ nhớ nhà. Thái Thì, nhà ngươi ở đâu?".


"Vân Dương, ở phía nam Trung Nguyên, nơi đó là vùng sông nước, chung quanh đều là sông suối, nô tỳ còn nhớ khi còn bé trước cửa nhà chính là một con sông nhỏ, lúc cha mẹ dẫn nô tỳ ra cửa, luôn ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, đong đưa đong đưa...." - Càng nói nước mắt Thái Thì càng rơi xuống nhiều hơn.


"Ừm, Thái Thì, nếu ngươi thật sự rất nhớ nhà, ta đi xin với Lăng An Vương, xin hắn để cho ngươi về nhà được không?".



Thái Thì hoảng sợ, không dám nhìn Cáp Liên: "Công.... công chúa?"


"Chẳng lẽ ngươi không muốn về nhà?"


"Không, không, không phải, nô tỳ muốn" Thái Thì vội vàng lắc đầu: "Chỉ là...."… Chỉ là nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, việc về nhà lại có thể trở nên dễ dàng như vậy.


"Quyết đinh vậy đi, ngày mai ta sẽ xin Lăng An Vương cho ngươi về nhà, sáng ngày mai ngươi hãy thu dọn đồ đạc đi! Trời cũng không còn sớm nữa, ngươi mau đi ngủ một chút đi, ngày mai mới có sức trở về quê" - Nói xong, nàng đứng lên đi về phòng, Thái Thì liền vội vàng kéo ống quần nàng.


"Công chúa, người thật sự muốn cho nô tỳ rời khỏi nơi này?"


"Không phải là ngươi rất nhớ nhà sao?" - Cáp Liên có chút không hiểu.


"Đúng vậy, nhưng... nhưng..... nếu nô tỳ đi, ai sẽ hầu hạ công chúa?".


"Đứa ngốc này, trong hoàng cung nhiều người như vậy, tùy tiện tìm một người là được rồi".


"Công chúa..... nô tỳ...." - Không phải vậy, ý nàng không phải là vậy, nếu ngay cả nàng cũng đi, thì người nào sẽ gần gũi săn sóc công chúa?


"A, đúng rồi, ngươi tiến cung từ nhỏ, nhất định là vì trong nhà rất nghèo".


Cáp Liên tìm kiếm trên người một lúc, từ trên tay cởi ra một chiếc vòng tay: "Đây, cái này cho ngươi làm phí đi đường, còn dư lại để cho ngươi về nhà dùng! Hi cọng sau khi ngươi về nhà có thể chăm sóc cha mẹ thật tốt, sau đó tìm rồi lấy một trượng phu tốt" - Nàng cười xoa đầu Thái Thì, giống như một người đại tỷ.


"Công chúa, nô tỳ không thể nhận" - Thái Thì kinh hoảng trả lại vòng tay.


"Không sao, cầm lấy đi! Dù sao ta ở lại chỗ này cũng không cần đến những thứ này" - Nàng lại đẩy lại cho Thái Thì: "Cầm lấy đi! Ta hi vọng ngươi có thể trải qua những ngày tháng vui vẻ thoải mái, như vậy ta cũng sẽ vui vẻ".


"Công chúa...." - Cầm trong tay chiếc vòng ngọc nặng trĩu, nước mắt Thái Thì một lần nữa không có tiền đồ lại rơi xuồng, đây là một vị công chúa lương thiện biết bao, nàng đã được gì để có được may mắn gặp được Cáp Liên vậy?


Nhưng sau khi nàng đi, ai sẽ chăm sóc vị công chúa này đây? Ai sẽ mỗi ngày giúp nàng ấy thay quần áo? Ai sẽ mỗi ngày giúp nàng ấy búi tóc đây?


Rõ ràng đối với hoàng cung không hề lưu luyến, nhưng thật sự muốn rời đi, thế nhưng đối với Cáp Liên lại lưu luyến không nỡ, nhớ kỹ lại, vào cung nhiều năm như vậy, Cáp Liên là người đầu tiên tốt với nàng như vậy!


Trong lòng tràn đầy cảm kích, Thái Thì hướng về phía Cáp Liên cung kính dập đầu lạy ba cái.


"Công chúa, Thái Thì có phúc ba đời mới có thể gặp được công chúa, bây giờ lại nhờ hồng phúc của người có thể về quê chăm sóc cha mẹ già, đại ân đại đức của người, trọn đời không quên".



"Này! Làm gì mà nghiêm trọng như vậy chứ? Đại ân đại đức cái gì chứ? Nói vậy có khoa trương lắm không?" - Nàng vội vã kéo Thái Thì: "Ta hi vọng nhất có thể nhìn thất ngươi sớm ngày lập gia đình! Chỉ tiếc lúc ngươi lập gia đình ta không thể đến xem ngươi, ta nghe nói hôn lễ của Trung Nguyên rất vui".


"Đúng rồi, công chúa, không phải người sẻ rất nhanh gả cho Lăng An Vương sao?"


"Ừm, cũng đúng...." - Cáp Liên cúi đầu: "Nhưng cảm giác nhìn ngươi xuất giá ta sẽ vui vẻ hơn nhiều".


Nhìn thấy Cáp Liên nghĩ cho mình như vậy, coi và chăm sóc mình như người thân, Thái Thì khẽ cắn môi, dùng sức nhắm chặt hai mắt, cuối cùng hạ quyết tâm.


"Công chúa, nô tỳ sẽ giúp người bỏ trốn".


Cáp Liên sợ hết hồn, nghi ngờ nhìn Thái Thì: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?".


Thái Thì lại nhỏ giọng: "Công chúa, người đối với nô tỳ tốt như vậy, nô tỳ nhất định phải báo đáp cho người mới được. Dù sao người hãy cho nô tỳ thêm thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau Lăng An Vương cho nô tỳ xuất cung, trong ba ngày này nô tỳ nhất định sẽ nghĩ cách giúp người trốn ra khỏi cung".


"Nhưng..." - Nhưng nàng đã đồng ý với Độc Cô Dận không bao giờ bỏ trốn nữa!


"Công chúa, nô tỳ biết người đối với Lăng An Vương không phải là vô tình, nhưng nô tỳ cũng biết rõ nhớ nhà là tình cảm bẩm sinh, sẽ không có cách nào phai mờ. Công chúa, chỉ cần một câu nói của người, nô tỳ tuyệt đối dốc sức giúp người, dù sao sau này nô tỳ cũng xuất cung rồi, cũng không sợ Lăng An Vương trách tội. Công chúa, rốt cuộc người có muốn bỏ trốn hay không?".


"Ta....".


Muốn! Tất nhiên là muốn! Mỗi lần ở trong nhà tù hoa lệ này lúc nhìn thấy ánh trăng hiu quạnh, nàng liền không nhịn được nhớ tới ánh trăng thê lương bên cạnh dòng sông Hắc Thủy, vừa trắng vừa sáng.


Thầy dạy học hôm trước mới dậy nàng một bày thơ tuyệt cú ( thể thơ thất ngôn tứ tuyệt đó mọi người) nói là nhà thơ nhìn thấy ánh trăng mà nhớ nhung cố hương.


Đầu giường ánh răng rọi


Mặt đất như phủ sương


Ngẩng đầu nhìn trăng sáng


Cúi đầu nhớ cố hương….


Nhớ cố hương a....