Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 91: Lời cảnh cáo của bố vợ thật đáng sợ




Lướt qua thời gian trên đường về, rồi lại lướt qua thời gian về nhà một chút.

Lúc này, vị trí mọi người như sau: Hạ Hoàng Tuyền ở trong phòng tắm, Ngôn Tất Hành bị vứt lên sofa, Tô Nhất hứng thù bừng bừng cầm lấy một cái bút lông dầu định viết vẽ một bức tranh lên mặt hắn, còn Tô Giác và Thương Bích Lạc đang ngâm cứu ở trong phòng.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, sự kết hợp của cặp đôi cuối cùng này đúng là bất ngờ. Bởi vì từ lúc bắt đầu cho tới giờ, nếu nói quan hệ giữa bọn họ không tốt thì đúng hơn nên nói là không liên quan gì mới phải. Thật ra chuyện này cũng bình thường, bởi vì hai người này dù là tính cách, xuất thân hay các khía cạnh khác đều không có nhiều điểm chung, nếu không có cô gái ở trong đó làm mối ràng buộc, chỉ sợ đến nói chuyện như bây giờ cũng không xảy ra.

Nhưng nếu nó đã xảy ra, vậy chắc chắn phải tồn tại lý do nào đó.

Vậy, rốt cuộc là vì đâu?

“Dừng tay!” Ngôn Tất Hành bắt lấy tay của Tô Nhất, “Thứ này rất khó rửa!”

Tô Nhất nhún nhún vai, thả bút lông dầu trong tay ra: “Anh không tiếp tục giả bộ ngủ nữa hả?”

“…Biết tôi giả ngủ mà anh còn chơi cái này?”

“Vui mà.” Tô Nhất cười hì hì, “Dù sao cái mặt anh không vẽ nên thì người khác cũng không nhận ra được.”

“…” Hắn không biết vui chỗ nào, Ngôn Tất Hành xoa xoa xái mặt sưng như bánh bao, bối rối mà thở dài, trong nhà này ngoại trừ hắn thì không còn người nào bình thường nữa à? Sau đó hắn nhìn về phía thư phòng, “Bắt đầu rồi?”

“Coi như vậy.” Tô Nhất ngồi vào cái ghế sofa bên kia, “Anh đoán xem, liệu bọn họ có đánh nhau không?”

“Có lẽ không tới mức đó…đâu?”

“Nếu đánh nhau thật, tôi chắc chắn sẽ đứng về phía bản thể của tôi.”

“Tôi…” Là đồng chí* đương nhiên phải đứng về cúc hoa, à không, là đồng chí kia, nhưng! Ngôn Tất Hành nhớ lại những thứ gặp được trên đường, yên lặng quay đầu, “Tôi ngất rồi!”

*Gốc là từ cơ hữu: từ đồng tính như gay của tiếng Anh, tiếng Quảng Đông, và chữ “cơ” gần như đồng âm, nên cơ hữu được dùng để chỉ mấy anh giai đồng tính.

“Tôi hiểu mà.” Tô Nhất gật đầu, “Người kia đúng là rất đáng ghét.”

Vậy, cái người “rất đáng ghét” trong truyền thuyết kia rốt cuộc đã làm cái gì?



“Khi nào anh đi?” Sau khi im lặng một lúc, Tô Giác cũng chịu nói câu đầu tiên với Thương Bích Lạc.

Đối với câu hỏi không đầu không đuôi này, Thương Bích Lạc hiển nhiên cũng không kinh ngạc lắm, chỉ hơi nhướn mày: “Càng nhanh càng tốt.”

“…”

Giống như trước đó đã nói, dị năng giả có khu vực cư trú được phân chia chuyên biệt, sau khi gia nhập liên minh có thể chọn ở đó hoặc không.

Cái gọi là “chọn hay không” thật ra không tồn tại đối với nhóm Thương Bích Lạc.

Vì tị hiềm, duy trì thế chân vạc ba bên, bọn họ đương nhiên không thể ở tiếp trong tiểu khu của quân đội, trên thực tế, Thương Bích Lạc đã tung tin đồn rằng hai bên đã ngã ngũ, sau này chỉ cần thúc đẩy một chút là được. Còn về mặt khác, tuy Tô Giác là dị năng giả, nhưng lại là nhân vật quan trọng trong quân đội, mặc kệ là xuất phát từ phương diện an toàn hay mặt khác để suy xét, anh ta đều không thể đi vào ở trong tiểu khu chuyên biệt của dị năng giả.

Nói gọn là, ly thân là điều bắt buộc.

Ánh mắt Tô Giác rơi lên người Thương Bích Lạc, người đàn ông này mưu mô và có lòng chiếm hữu đáng sợ đến cực điểm, từ lúc bắt đầu, người này đã tính toán tốt hết mọi chuyện, hoàn toàn không cho người khác có bất kỳ đường thoát nào, đáng giận hơn là, biết rõ như vậy, nhưng anh ta vẫn phải đi theo con đường đối phương đã vạch ra.

Do giáo dục của gia đình, từ nhỏ tính cách của Tô Giác đã rất ôn hòa khiêm nhượng, từ tiểu học cho tới đại học, đa phần bạn học đều khen ngợi có thừa, còn lại vài người không nghĩ như vậy nhưng cũng không trở mặt với anh ta, bởi vì anh ta không phải kiểu người khiến người ta ghét.

Nhưng, bố Tô đã từng nói với anh ta, “Mặc dù con là con của bố, nhưng nói thật, bố rất ghét cái tính này của con. Bởi vì ôn hòa khiêm nhượng nên đôi khi chẳng khác nào do dự, nói nghiêm trọng một chút thì là tương đương với hèn nhát.”

Lúc ấy Tô Giác còn chưa hiểu hàm nghĩa trong lời nói của bố mình, bởi vì chưa từng có người nào nói anh ta có chỗ nào không tốt, nhiều lắm là vào lúc đông người, cảm giác tồn tại của anh ta khá thấp mà thôi, tới tận lúc này, anh ta mới hiểu đôi chút, bởi vì trong lòng anh ta thấy hối hận, vì hai việc.

Chuyện thứ nhất là bởi vì nguyên nhân nào đó mà rời xa cô mất ba năm, chuyện thứ hai…là đã không tách cô gái ra khỏi chàng trai trước mắt này ngay từ đầu, để mọi thứ tiến triển tới mức không thể cứu vãn được như ngày hôm nay.

Bây giờ, dù anh ta bị bắt đi ra khỏi tòa tháp ngà voi mang tên “Nghiên cứu”, chân chính bắt đầu thân phận “quân nhân” đúng với tuổi mình, gánh vác chút gì đó, thì có một số việc đã định sẵn không thể về như ban đầu.

“Anh còn ý kiến khác?”

“Thật ra anh không thích hợp với Hoàng Tuyền.” So với câu hỏi của Thương Bích Lạc, câu hỏi của Tô Giác chắc chắn là bước đột phá.

“Hợp hay không hợp không phải anh nói là được.” Thương Bích Lạc nhếch khóe miệng, nở nụ cười nhạt, “Cô ấy nói mới được, đúng không?”

Thế mà Tô Giác lại gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, nhưng dẫu sao em ấy vẫn còn nhỏ tuổi. Nhưng mà, em ấy sẽ trưởng thành.” Anh ta nhìn về phía Thương Bích Lạc, hiếm khi dùng thái độ hùng hổ dọa người nói, “Một ngày nào đó, em ấy sẽ phát hiện điểm này.”

“Nếu tin tưởng vững chắc điểm này mới có thể khiến bản thân yên tâm.” Thương Bích Lạc cười nhạo thành tiếng, “Vậy anh cứ tiếp tục chờ ngày ấy sẽ đến đi.”



“Tôi sẽ, hơn nữa, anh cho rằng mình thật sự toàn thắng sao?” Tô Giác hỏi lại.

“…”

Tô Giác nói tiếp: “Sau này cậu tính nói với Hoàng Tuyền thế nào đây? Dù em ấy có đồng ý, lý do có lẽ cũng là vì…không muốn mang tới rắc rối cho tôi nhỉ?” Không thể không nói, chỉ có hiểu biết về Hạ Hoàng Tuyền là anh ta thật sự không thua Thương Bích Lạc, dù sao tri thức mà hệ thống cưỡng chế truyền thụ cũng không phải lời bịa đặt, “Tôi với em ấy là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, tình cảm mấy năm này tuyệt đối không phải vô căn cứ, nếu tôi muốn, nhất định có thể thay đổi nhận định của em ấy. Nhưng mà, trước mắt tôi cũng không muốn làm vậy.”

“Ồ?” Thương Bích Lạc nheo mắt lại, tức giận trong ánh mắt như sao băng chợt lóe giữa trời đêm đen thẳm.

“Nếu một ngày nào đó, tôi phát hiện việc anh ở cạnh em ấy chỉ có hại, tôi sẽ làm.” Tô Giác tháo xuống cặp kính buồn cười mà cô gái từng tặng rồi ngắm nhìn, để lộ đôi mắt màu nâu nhạt, hiếm khi xuất hiện tia sáng chói, “Bất kể giá nào?”

“Vậy sao?” Thương Bích Lạc cười khẽ ra tiếng, “Cho dù là chết?”

“Cho dù là chết.”

“Nhưng tôi nhất định sẽ không để anh chết, bởi vì làm như vậy cô ấy sẽ giận lắm.” Nói tới đây, thanh niên thu lại nụ cười trên mặt, gằn từng chữ một, “Tôi sẽ để anh sống thật tốt.”

Tên đàn ông này nhất định đã giết không ít người.

Đây là trực giác đầu tiên nói cho Tô Giác, sau đó anh ta phủ nhận trong lòng, giữa tận thế này, có ai là không giết người? Mặc dù mọi người không coi zombie là “người”, nhưng cũng bởi vì nếu không cho là vậy, sẽ có rất nhiều người không thể thuận lợi sử dụng vũ khí trong tay.

Cuối cùng anh ta nói: “Tôi sẽ rửa mắt chờ.” Dù là sống để cảm nhận tuyệt vọng hay sống để gặt hái hy vọng, anh ta vẫn đợi ngày đó dần đến. Hơn nữa anh trước sau vẫn tin tưởng vững chắc rằng, dù người đàn ông này có bao nhiêu mưu mô xảo quyệt thì đều không có đất dụng võ trước mặt cô gái. Nếu có một ngày, thứ tình cảm tưởng như thuần túy trước mắt anh ta bỗng trộn lẫn một chút “dối lừa và lợi dụng”, cô sẽ lập tức cảm nhận được ngay, hơn nữa còn quyết tuyệt thay đổi nhận định.

Anh ta chưa từng hoài nghi điểm này.

Nếu không có?

Thì cũng có vấn đề gì? Thế giới như vậy, được một người đàn ông yêu chân thành, có lẽ không phải chuyện gì xấu, ít nhất… Anh ta nhìn ra được, thật ra cô cũng thích đối phương.

Chỉ cần cô thấy vui, không gì là không thể

Mặc dù từng bị gọi là “Chú” mà vẫn không chịu nhận, nhưng có vẻ như dù là tuổi tác hay tâm tình, đều già rồi a…

Tô Giác đứng lên rời đi, một tay nhẹ nhàng xoa nhẹ sống mũi, tay còn lại treo kính lên mũi, mở cửa ra, nụ cười dịu dàng và có chút mềm mại của dĩ vãng lại lần nữa xuất hiện trên mặt anh ta, rồi sau đó, quả nhiên anh ta thấy cô gái xuất hiện ngay cửa.



“A Giác, hai người nói xong rồi?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Anh đang cười gì vậy? Thần thần bí bí…”

“Anh vừa thỉnh giáo A Thương một vấn đề.”

“Hả? Anh thỉnh giáo anh ấy?”

“Đúng vậy, về việc làm sao để không bị lạc, A Thương đã đồng ý làm cho anh một phần mềm định vị để anh mang theo.” Tô Giác quay đầu lại, nở nụ cười với người đàn ông trong phòng, “Đúng không?”

“Thứ này đúng là cần thiết.” Hạ Hoàng Tuyền thở dài, “A Giác, nói thế nào thì giờ anh cũng là chỉ huy trưởng, người đứng đầu mà bị lạc, lúc chỉ huy lỡ xảy ra vấn đề thì coi như đi tong đúng không? Anh cứ yên tâm, em sẽ giám sát anh ấy thật chặt chẽ.”

“Ừ! Vậy anh giao cho Hoàng Tuyền đấy.” Tô Giác vươn tay, xoa xoa mái đầu còn ẩm ướt của cô gái, sau đó thở dài, “Chuyện phải xử lý còn rất nhiều, anh cuối cùng hiểu dị năng của mình là từ đâu mà đến.”

“…”

Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào bóng lưng đang rời đi của thanh niên, đột nhiên cảm thấy trên người vị “thanh mai trúc mã” này đã xảy ra thay đổi nào đó, nhưng lại chẳng bắt được dấu vết, nói cho cùng, bọn họ chỉ là “người xa lạ quen thuộc” ở thế giới này, loại quan hệ quá ư vi diệu này khiến cô đôi khi không thể đưa ra nhận định chính xác về đối phương.

Cô vò vò đầu, cuối cùng quyết định không nghĩ tới nữa, vì thế đóng cửa bước vào phòng, bất ngờ phát hiện tên Thương Bích Lạc “được thỉnh giáo” này hình như cảm xúc không tốt lắm, tay cô cầm khăn lông mềm xoa xoa đầu, vừa lại gần vừa tò mò hỏi, “Anh làm sao thế? Cái mặt…Khụ, mặt như đang mót ấy.” Từ lúc vào ở trong tiểu khu, mũi tên nhắc nhở “nhu cầu sinh lý” chưa từng làm phiền cô, đôi khi bỗng thấy thật hoài niệm. Nhưng mà, tên này rốt cuộc là bị sao đấy? Tô Giác bắt nạt anh? Sao có thể! Tên khốn này không bắt nạt người khác đã cảm tạ trời đất rồi!

Thanh niên dường như đang tự vấn điều gì, không nói một lời.

Cô chớp mắt vài cái, sau vài bước đã thành công đi tới bên cạnh anh, vươn tay cẩn thận chọc chọc đầu vai anh, “Này…!!!” Cổ tay bị nắm lấy, cả người bị kéo vào lồng ngực đối phương, sau đó, mặt bị một đôi tay hơi lành lạnh ôm lấy, khuôn mặt tuấn tú ấy của đối phương gần trong gang tấc, mang theo khí thế không cho phép phản kháng, một nụ hôn vội vàng tràn đầy cướp đoạt kéo theo sau.

“Ưm…”

Tên khốn này, làm cái quỷ gì đấy?!

Lời của tác giả:

Boss không quan tâm tới lời cảnh cáo của Tô Giác, mà quan tâm đến “Bọn họ đã từng ở chung nhiều năm”, nện đất cười, thật ra cái này có lẽ có, nhưng vì hệ thống hạn chế nên muội tử không thể nói, vì thế nên, Boss, ngài cứ tiếp tục ghen đê xDDD